Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 35: Kháng chỉ


9 tháng

trướctiếp

Trở lại Đại Lý Tự, nàng nấu nước nóng vặt lông gà, trước khi hạ dao còn nói vài lời dịu dàng với con gà, thực hiện lời hứa sẽ nhẹ nhàng với tiểu cô nương.

Khi vặt được một nửa lông gà, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào.

Đường Tiểu Hà vừa tò mò vừa ngạc nhiên, không còn lo đến việc vặt lông nữa, đứng dậy đi ra ngoài Thiện Đường, tùy tiện túm một người lại hỏi: “Có chuyện gì thế? Sao lại ồn ào vậy? Bên ngoài có đã xảy ra chuyện gì à?”

Vẻ mặt người đó đầy sự lo lắng: “Hình như là người trong cung tới, trên dưới Đại Lý Tự phải đi ra nghe chỉ, cụ thể ra sao thì ta không biết, lát nữa quay lại sẽ nói với tiểu đầu bếp sau.”

Người đó rút tay lại chạy đi, bất chấp tiếng gọi đằng sau.

Đường Tiểu Hà gọi hai tiếng cũng không thể kéo người trở về được, do dự một lúc cuối cùng cất bước đi theo.

Bên ngoài, cửa Đại Lý Tự mở ra, Thiếu Khanh mặc bộ công phục màu son đứng đầu tiên, dẫn dắt hai trăm người trong Đại Lý Tự hành lễ.

Ở trước bọn họ được Vũ Lâm Quân vây quanh, thái giám truyền chỉ mặc bộ áo gấm xanh thẳm, tay cầm thánh chỉ, tiếng nói the thé, cất cao giọng: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, vụ án Tạ Trường Thọ bị sát hại, trẫm đau lòng không thôi, từ lúc vụ án được điều tra đến nay trắng đêm khó ngủ, theo lời Tạ thống lĩnh của Vũ Lâm Vệ là Tạ Trường Võ, Đại Lý Tự chỉ vì cái trước mắt vì phá án mà không phân biệt thị phi, không phân rõ gian tà, bắt giam một ông lão cho tới một đứa trẻ vào lao ngục không có ai có thể may mắn thoát nạn. Trẫm châm chước, vì để tránh ngộ thương các con dân, quyết ý tiếp thu lời của Tạ thống lĩnh nói, lệnh Tống khanh thả những người không liên quan, nói là làm ngay, không được kéo dài thời gian. Khâm thử!”

Giọng nói vừa dứt, thái giám truyền chỉ gấp thánh chỉ lại, đưa đôi tay ra phía trước: “Tống đại nhân, mời tiếp chỉ.”

Dáng người của Tống Hạc Khanh thẳng tắp, ý vị ngạo nghễ, bước chân giống như rễ cắm ở chỗ cũ, không hề giơ chân ra.

Hai mắt hắn chớp chớp, trong mắt hiện lên tơ máu, đứng hồi lâu, căng thẳng đến mức khớp hàm chỉ cạy ra một khe hở, chậm rãi ba chữ cứng ngắc: “Thần lãnh chỉ.”

Đoàn thái giám truyền thánh chỉ mênh mông cuồn cuộn rời đi, Tống Hạc Khanh cong eo, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Làm cho nhiều người có mặt ở đó phát ngốc, ngay cả Đường Tiểu Hà đang đứng sau cửa cũng sững sờ theo, quên cả việc nên gọi như thế nào.

Trương Bảo cách Tống Hạc Khanh gần nhất nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng đỡ lấy cơ thể sắp ngã của hắn, nói: “Đại nhân! Đại nhân, ngài làm sao vậy? Ngài đừng dọa thuộc hạ, đại phu đâu? Mau gọi đại phu tới, nhanh lên!”

Vương Tài gấp đến mức nhảy lên: “Đại phu! Gọi đại phu tới! Còn đứng đó làm gì mau cử người thả hai người trong lao ngục ra! Làm chậm nữa thì sẽ mắc tội kháng chỉ bất tuân đó!”

Tống Hạc Khanh như sắp bị tan đi, lúc này rống lên: “Ta xem ai dám!”

Trương Bảo cũng gấp gáp: “Không được đâu đại nhân, ngay cả Thánh Thượng cũng đã lên tiếng!”

Tống Hạc Khanh thở phì phò, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vẫn chưa tới kỳ hạn ba ngày, vụ án này vẫn do ta định đoạt, Uông Sĩ Lâm, không được thả!”

“Được được được, không thả không thả, đại nhân, ngài đừng nói chuyện nữa.”

Khớp hàm của Tống Hạc Khanh buông ra, hoàn toàn ngất đi.

Ở trong mộng, hắn không phải là Uông Sĩ Lâm, cũng không phải là Tạ Trường Võ, hắn là một hồn ma lửng lơ ở trên trời, nhìn Tạ Trường Võ đi tuần phố, nhìn Uông Sĩ Lâm lấy gạch đánh Tạ Trường Thọ sau đó kéo lên xe.

Mới bắt đầu hình ảnh còn rất rõ ràng nhưng đến khi hai bên chạm mặt nhau cả

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp