Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 32: Chuyện ngày càng rắc rối


9 tháng

trướctiếp

Tống Hạc Khanh cau mày, xua xua tay ý bảo hắn ta nhanh chóng làm việc.

Trương Bảo đành phải đi đến trước mặt Uông Sĩ Lâm, nhắm ngay lỗ tai của ông ta mà hét: “Thiếu Khanh đại nhân hỏi ngươi! Có phải ngươi đã giết hại quốc cữu sau đó rút ra lột gân lấy da làm đèn lồng hay không?”

Mới bắt đầu cả người Uông Sĩ Lâm như bị mất hồn, chẳng khác nào người gỗ, căn bản không nghe được đối phương đang nói cái gì cho đến khi một giọng nói truyền vào bên tai, hô một tiếng, quỳ sát trên mặt đất khóc lớn: “Đại nhân minh giám! Lão già này lấy đâu ra bản lĩnh mà giết hại quốc cữu chứ? Ta thấy hắn ta còn trốn không kịp nữa là!”

Tống Hạc Khanh nói: “Trước tiên ngươi không cần gấp gáp, ngươi hãy nói cho bản quan biết đêm hôm ấy đã xảy ra chuyện gì?”

“Sắp tới ngày hội đèn lồng, Vũ Lâm Quân đều được phái đi tuần tra ở các cửa thành, sau đó ngươi bị Tạ Trường Thọ cướp đoạt đèn lồng thì ngươi không dám về nhà cho tới tận đêm khuya, nghe người bên Công Bộ nói, mặc dù ngươi ở nhà nhưng vẫn bận việc chế tác đèn lồng, cho nên thường xuyên đem theo cả xe đèn lồng chưa làm xong về nhà, ngày thứ hai sẽ đưa những chiếc đèn đã được làm tốt đến Công Bộ.”

“Con đường nhanh nhất đi từ Công Bộ đến cửa Sùng Minh là đi ở phố Ngự, mà muốn đi qua phố Ngự thì phải đi qua Trường Hoan Lâu, mà qua Trường Hoan Lâu thì nhất định phải đi qua con hẻm nhỏ đã phát hiện ra bộ y phục của Tạ Trường Thọ.”

“Bởi vì Tạ Trường Thọ bị người ta đánh một trận nên căn bản không có năng lực phản kháng, mặc dù ngươi tuổi già sức yếu nhưng không phải là không có khả năng kéo Tạ Trường Thọ lên xe rồi kéo đi, hoặc là…”

Tống Hạc Khanh híp con ngươi hồ ly lại: “Ngươi có thể lừa hắn ta, nói muốn dẫn hắn ta đi tới đại phu để xem, nhưng thực tế là đưa hắn ta về chỗ ở của mình, sau đó lột da lấy gân.”

Trương Bảo rống lại một lần nữa những gì mà Tống Hạc Khanh nói cho Uông Sĩ Lâm nghe, cả người Uông Sĩ Lâm run rẩy như cầy sấy, khóc lóc thảm thiết, kêu to bản thân bị oan uổng.

Gân xanh trên trán Tống Hạc Khanh nổi lên, mắng: “Lột giày của ông ta xuống cho ta!”

Nha dịch hai bên lập tức làm theo, tiến lên nhanh nhẹn cởi đôi giày vải bẩn thỉu đó, trình tới trước mặt Tống Hạc Khanh. (TN x T Y T)

Tống Hạc Khanh mặt không đổi sắc, cẩn thận kiểm tra đế giày, đầu ngón tay chà xát lớp tro bụi trên đó, rồi mở danh sách những người đi ra từ Thiên Hương Lâu nói: “Ngươi nói ngươi oan uổng nhưng sau khi Thiên Hương Lâu xảy ra án mạng ngươi lại ở sân phơi cao nhất, trong danh sách này cũng không có tên của ngươi chứng minh rằng ngươi đã lẻn vào trong đó mà không có người thứ hai biết được. Vì sao ngươi lại quay về đó một chuyến, vì sao phải làm như thế? Là lo lắng bản thân đã để lại chứng cứ nào không nên để hay là cho rằng bản thân đã vượt qua lôi trảo của trời nên cho dù trở về ôn lại tâm tình khi gây án cũng sẽ không bị người ta phát hiện được?”

Uông Sĩ Lâm khóc lóc thảm thiết, vẫn liên tục hô to bản thân oan uổng, trong miệng vẫn cố gắng giải thích cho bản thân, nói ông ta chỉ nhớ thương những tơ lụa bị cháy hỏng nên vào đó xem có thể mang về bán lấy tiền hay không? Đúng lúc người của Đại Lý Tự đến phong tỏa Thiên Hương Lâu, sợ quản sự của Thiên Hương Lâu không cho nên mới trộm đi vào, ông ta còn nói từ nay về sau ông ta không dám nữa.

Tống Hạc Khanh nghe vậy thì cười nhạt một tiếng, bàn tay thon dài chống lên cằm, nghiêng đầu hỏi: “Vậy ngươi nhặt những tơ lụa đó ở đâu? Sao bản quan lại không nhìn thấy?”

Uông Sĩ Lâm thút tha thút thít, nói gì đó nhưng không có ai hiểu.

Tống Hạc Khanh cũng lười nghe, nhắm mắt nói: “Vụ án này xảy ra ở Thiên Hương Lâu, ngay cả chưởng quầy cũng không dám ở bên trong nhiều vì sợ bị liên lụy, ngươi nói ngươi quay lại để nhặt tơ lụa thì chắc là kẻ không tin thần tin quỷ, nhưng tại sao trên cổ của ngươi lại mang theo bùa hộ mệnh?”

Tống Hạc Khanh nhíu mắt thành một đường thẳng, ánh mắt hoàn toàn cố định trên bùa hộ mệnh nằm trong vạt áo của Uông Sĩ Lâm.

Nha dịch hiểu ý, tiến lên muốn tháo sợi dây đeo bùa hộ mệnh đó xuống.

Nhưng Uông Sĩ Lâm lại như thay đổi thành một người khác, mới vừa rồi là ông già yếu đuối nhưng giờ đây như con chó điên liều chết bảo vệ bùa hộ mệnh trước ngực mình, không cho kẻ nào chạm vào.

Dưới ánh nến chiếu vào mắt của Tống Hạc Khanh dần đau, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng bị hao hết, lập tức vỗ bàn tức giận nói: “Cái bùa đó chứa mạng của ngươi à? Ngươi càng không cho bản quan lại càng muốn xem.”

Nha dịch đang tiếp tục cướp lấy thì Uông Sĩ Lâm dập đầu kêu to: “Đại nhân! Đại nhân! Tiểu nhân có nhân chứng, có thể chứng minh tiểu nhân không hề giết người!”

Tống Hạc Khanh lại đè sự tức giận xuống lần nữa: “Nói, nhân chứng là ai?”

Uông Sĩ Lâm lấy tay che chắn cho tấm bùa hộ mệnh, thở hổn hển nói: “Nhân chứng là, nhân chứng là thống lĩnh Vũ Lâm Quân, đại công tử của phủ Thừa tướng, Tạ Thường Võ!”

Tống Hạc Khanh nhíu chặt mày, không thể tin được mà nói: “Tạ Thường Võ?”

Uông Sĩ Lâm: “Đúng đúng! Chính là người đó! Vào cái đêm quốc cữu bị sát hại tiểu nhân đang đi về nhà, lúc tới cửa Sùng Minh đúng lúc gặp được thống lĩnh đại nhân đang đi tuần đêm, nếu như ta dùng xe kéo tiểu quốc cữu về nhà thì Tạ thống lĩnh đã có thể nhìn thấu được rồi, cho nên ngài ấy có thể chứng minh được sự trong sạch cho ta!”

Trương Bảo thấy thế, tiến lên chắp tay: “Đại nhân, hay là chờ đến sáng sớm ngày mai rồi phái người…”

Tống Hạc Khanh: “Không cần chờ tới sáng mai, giờ lập tức phái người đi tìm Tạ Thường Võ, hỏi hắn ta có phải đêm đó đã thấy Uông Sĩ Lâm ở trước cửa Sùng Minh hay không?”

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm.”

Trái tim của Tống Hạc Khanh tụ lại thành ngọn nến, cứ bất an nhảy hết lần này sang lần khác, tay đảo đảo liên tục.

Hắn im lặng nhìn chằm chằm cây nến, ánh mắt dần dần ngưng lại thành đường thẳng, ở đây có nhiều người như vậy nhưng không có một ai có thể nhìn ra được hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ biết vị Thiếu Khanh đại nhân trẻ tuổi này dù là ở phương diện thủ đoạn hay tâm tư đều không có người thường nào có thể sánh bằng.

Sau nửa canh giờ, người được phái đi cũng đã trở về, hành lễ với Tống Hạc Khanh nói: “Hồi bẩm Thiếu Khanh đại nhân, Tạ thống lĩnh nói, ngày mà tiểu quốc cữu bị sát hại đúng là ngài ấy đã gặp được Uông Sĩ Lâm ở cửa Sùng Minh.”

Đối với kết quả này Tống Hạc Khanh chỉ biết ngẩn người, Uông Sĩ Lâm thấy thế liền kêu to: “Đại nhân minh giám! Thảo dân thực sự không phải là hung thủ! Thảo dân trong sạch.”

Tống Hạc Khanh cười lạnh: “Ai vào đại lao cũng gào thét bản thân mình vô tội, là người trong sạch hết.”

Uông Sĩ Lâm không nghe thấy sự châm chọc mỉa mai của Tống Hạc Khanh, chỉ lo khóc đến mức hô trời gọi đất.

Cơ thể của ông ta vốn già yếu suy nhược nên khi khóc nước mắt nước mũi giàn giụa nhìn càng đáng thương vô tộ hơn, khiến cho người ta rất khó có thể liên tưởng tới hung thủ sát hại người dã man như thế.

Vương Tài đứng lên nói: “Đại nhân, ban ngày thuộc hạ dẫn người tới lật tung nhà của ông ta lên nhưng cũng không hề phát hiện ra vật nào khả nghi.”

Trương Bảo cũng nói: “Đại nhân, người bên Công Bộ cũng nói Uông Sĩ Lâm là người thật thà, lương thiện, ông ta làm người rất thành thật, cố gắng hoàn thành công việc không giống như hạng người độc ác.”

Ý ngoài lời nói đó chính là cảm thấy Uông Sĩ Lâm không giống như kẻ có thể ra tay giết người.

Tống Hạc Khanh nhìn Uông Sĩ Lâm chăm chú, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống, một lát sau bất thình lình nói: “Đưa ông ta xuống dưới tạm thời bắt giam tiếp.”

Hai người Vương Tài và Trương Bảo sửng sốt, nhưng lại không dám có hai lời.

Nha dịch nghe lời làm theo, tiến lên kéo Uông Sĩ Lâm đi, Uông Sĩ Lâm càng khóc lóc to hơn, mơ hồ gân giọng lên nói: “Đại nhân minh giám! Đại nhân minh giám! Chẳng lẽ ngay cả lời của Tạ thống lĩnh mà ngài cũng không tin sao?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy ông già đó trương mắt rồi ngất đi.

Trương Bảo và Vương Tài hơi hoảng loạn, rốt cuộc chưa định tội được nghi phạm, nếu như người lớn tuổi như Uông Sĩ Lâm bị chết ở trên công đường, lỡ truyền ra bên ngoài Đại Lý Tự thì không hay.

Còn Tống Hạc Khanh lại rất bình tĩnh, thấy thế chỉ khẽ thở dài, miệng vẫn bình đạm: “Tìm đại phu đến xem cho ông ta.”

“Vâng.”

Uông Sĩ Lâm bị nâng đi, nhóm người lục đục đi nghỉ ngơi, cả công đường to như thế rất nhanh chỉ còn lại mỗi Tống Hạc Khanh.

Khi hắn đứng dậy bỗng trước mắt xuất hiện vô số ngôi sao đang quay cuồng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh dưỡng.

“Tạ Trường Võ….” Trong miệng của Tống Hạc Khanh cứ lẩm bẩm nhắc cái tên này mãi, sự kỳ lạ trong lòng càng dâng cao.

Nói thật ra, nếu không phải tối nay hắn đi Thiên Hương Lâu, phát hiện ra dấu chân rõ như ban ngày thì hắn cảm thấy kẻ có hiềm nghi lớn nhất đó chính là Tạ Trường Võ. Bởi vì Tạ Trường Võ vừa không phải là tên ăn mày A Tế, cũng không phải là thợ thủ công Uông Sĩ Lâm, hắn ta là trưởng tử của phủ Thừa tướng, là Thống lĩnh của Vũ Lâm Quân, với quyền thế của hắn ta, bất luận là giết chết Tạ Trường Thọ rồi lột da Tạ Trường Thọ ra làm thành đèn lồng đưa vào Thiên Hương Lâu dù động cơ có phi lý như thế nào thì không phải là hắn ta  không làm được, chỉ cần hắn ta muốn mà thôi.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện lại trở nên rắc rối hơn nhiều.

Không những Tạ Trường Võ không động tay chân vào mà ngay cả Uông Sĩ Lâm cũng dựa vào Tạ Trường Võ để chứng minh sự trong sạch của mình, đây là điều mà Tống Hạc Khanh tuyệt đối không ngờ tới. Nếu nói hai người bọn họ hợp tác mưu hại thì cũng không đúng, bởi vì Tạ Trường Võ không ngu ngốc đến nỗi hợp tác với một người thủ công đã già nua, như vậy quá nguy hiểm, hắn ta hoàn toàn có thể lựa chọn người khác thích hợp hơn.

Tống Hạc Khanh càng nghĩ đôi lông mày càng nhíu chặt, từ vẻ mặt có thể nhìn ra được suy nghĩ trong đầu hắn giờ đã thành một cuộn dây rối. Nhưng hắn không thể nào gỡ được điểm rối đó ra.

Đầu óc chìm vào bóng tối, hắn thử đặt mình là Uông Sĩ Lâm, bước chân thọt chân lành kéo xe đi, đi vào con đường tối đen không có một bóng người.

Con đường vừa dài vừa lạnh, nối từ trong thành ra tới ngoài thành, phố xá yên tĩnh quạnh quẽ, mọi người đều đã đi ngủ, chỉ có một người đang chạy trên đường.

Bỗng nhiên, ông ta nghe được tiếng kêu rên, đi theo âm thanh tới, nhìn thấy đầu hẻm có một người đang nằm, trên người không còn y phục, làn da trắng bóng, người béo mũm mĩm.

“Cứu mạng…. Cứu mạng…” Người đó không ngừng kêu rên.

Ông ta đi qua, cẩn thận nhìn, phát hiện đó là kẻ mấy ngày trước đã cướp đèn lồng của mình ở trên đường, còn ra lệnh cho thủ hạ đánh ông ta, quốc cữu gia.

“Cứu mạng…” Khí thế ngạo nghễ khi xưa của quốc cữu đã biến mất giờ như con chó đang hấp hối vì bệnh tật, hắn ta vươn tay: “Cứu… Cứu ta… Ta sẽ cho ngươi tiền….”

Ông ta sẽ cứu hắn ta không?

Nghĩ mà xem một người bị cướp đèn lồng, bị người ta đánh đập tàn bạo sẽ đưa tay ra cứu không?

Sẽ không.

Ông ta quyết đoán lắc đầu, nói với quốc cữu: “Ta không cần tiền.”

Ông ta lấy cục đá dưới mặt đất hoặc là đi rút một cây trúc mới mua ở trên xe quay lại chỗ cũ, bắt đầu giơ tay lên đập vào người nằm dưới đất—

“Ta muốn mạng của ngươi!”

“Đại nhân!”

Nháy mắt Tống Hạc Khanh bừng tỉnh, mới phát hiện hai chữ ‘Đại nhân’ phát ra từ miệng của Trương Bảo.

Sắc trời bắt đầu tờ mờ sáng, dưới mắt Trương Bảo xuất hiện hai quầng thâm, giống như chưa ngủ được bao lâu đã tỉnh, quan tâm nói: “Sao ngài không về phòng ngủ mà ngủ ở đây?”

Tống Hạc Khanh xoa xoa đôi mắt, giọng điệu mệt mỏi: “Muốn nghỉ ngơi một lát ai ngờ ngủ luôn.”

Hắn trợn mắt nhìn về phía bên ngoài, ngạc nhiên nói: “Trời sáng rồi ư?” Nhưng rõ ràng hắn có cảm giác thời gian trôi qua chưa được bao lâu.

Trương Bảo gật đầu, chắp tay nói: “Chủ sự của Công Bộ là Tôn Hưng cầu kiến đại nhân, đại nhân có muốn gặp hay không ạ?”

Tống Hạc Khanh hừ nhẹ một tiếng, tuôn ra lời thể hiện sự không kiên nhẫn: “Ta chưa tìm bọn họ để gây phiền toái mà bọn họ đã tới tìm ta rồi cơ à? Sao ta lại không gặp chứ?”

Một lát sau, chủ sự Tôn Hưng được đưa tới.

Tôn Hưng biết tính tình của vị Thiếu Khanh đại nhân nên cũng không làm ra vẻ khách sáo như trên quan trường, chắp tay nói thẳng vào chủ đề: “Tiểu nhân đi chuyến này là phụng lệnh của Thị lang đại nhân, Thị lang đại nhân nói, lão Uông đã làm việc ở Công Bộ đã lâu, ở Công Bộ mười năm đều làm việc cẩn trọng chưa từng mắc sai lầm. Quốc cữu bị sát hại là chuyện đau lòng vô cùng nhưng tuổi của lão Uông đã cao, cơ thể lại nhiều bệnh tật ốm yếu, rất khó để ở trong lao ngục đến ngày tìm được thủ phạm để kết án, hy vọng Thiếu Khanh đại nhân hạ thủ lưu tình, sớm ngày thả lão Uông trở về làm lại ở Công Bộ.”

Tống Hạc Khanh uống miếng trà, nghe Tôn Hưng nói xong trên mặt cũng không có gợn sóng nào: “Chưa tìm được hung thủ, mỗi người đều có hiềm nghi, không có chứng cứ ngoại phạm, Tống mỗ vô tình không làm được, mong Tôn chủ sự trở về đi, Đại Lý Tự thà rằng bắt nhầm nhưng sẽ không bỏ qua một ai, càng sẽ không vì nghi phạm đã lớn tuổi mà làm trái với quy định.”

Tôn Hưng ngạc nhiên, trăm triệu lần không ngờ tới sẽ có một người như thế trong chốn mua bán nhân tình này, nhất thời nghẹn họng, một lúc sau mới nói: “Bình thường lão Uông đều giúp mọi người xem như là làm việc tốt nên sao có thể liên quan đến vụ án này được? Hôm qua Trương lục sự tới Công Bộ tìm người, tiểu nhân nghĩ chỉ là đưa lão Uông đến Đại Lý Tự để lấy lời khai nào ngờ sẽ bị bắt giam. Hơn nữa, ở nơi như lao ngục ngay cả người trẻ tuổi cũng không chịu nổi huống chi là người già hơn bảy mươi tuổi? Mặc dù ông ta xuất thân từ quân doanh nhưng nếu chưa tìm được hung thủ mà ông ta lại vì vụ án này mà gặp bất trắc gì, Đại Lý Tự định làm thế nào để cho dân chúng một lời giải thích?”

Tống Hạc Khanh chậc lưỡi nhẹ nhàng: “Đó là việc của Đại Lý Tự, không cần Tôn chủ sự nhọc lòng lo lắng.”

Tôn Hưng không thể nào nói nên lời, nhìn vị quan trẻ tuổi này muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ đưa ra vài lời: “Lời này của Tống thiếu khanh là không muốn thương lượng một con đường sống sao?”

Tống Hạc Khanh: “Theo luật pháp của Đại Ngụy, chưa tìm được hung thủ mà có nghi phạm thì phải bắt giam nghi phạm không được thả người dưới bất cứ tình huống nào. Tống mỗ cũng chỉ là làm việc theo luật mà thôi.”

Đã nói đến nước này, Tôn Hưng biết bản thân có nhiều lời cũng vô ích, chi bằng đứng dậy cáo lui.

Trước khi rời đi, Tôn Hưng nói: “Nhưng theo như tiểu nhân biết, lão Uông có Tạ thống lĩnh làm chứng, Tạ thống lĩnh xuất thân từ võ tướng, ghét người ác như ghét kẻ thù nên hắn đã tích cực đứng ra làm nhân chứng cho lão Uông, giúp ông ta tránh khỏi bị ủy khuất. Tống đại nhân cứ nhất quyết giữ ý mình như thế không sợ Tạ thống lĩnh đem việc này nói cho bệ hạ đến lúc đó sợ rằng Đại Lý Tự sẽ không được bình yên sao?”

Tống Hạc Khanh nhấc đuôi lông mày lên, tâm trạng bình tĩnh nói: “Tống mỗ chờ ngày đó.”

“Nếu đã như thế, Tống đại nhân bảo trọng, tiểu nhân cáo lui.”

===

TN Team: Nhấn vào tag TN Team để ủng hộ thêm nhiều truyện khác của team nhé


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp