Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 31: Manh mối


9 tháng

trướctiếp

Đánh nhau rồi đùa giỡn, Đường Tiểu Hà lớn bằng ngần này nhưng chưa bao giờ thân thiết với một nam nhân nào như vậy, ngay lập tức khuôn mặt đỏ bừng lên, duỗi tay không ngừng đẩy Tống Hạc Khanh: “Ngươi buông ta ra! Nếu ngươi còn làm thế nữa là ta đánh ngươi đấy!”

“Ngươi nói xem trên người ta có thối hay không?” Tống Hạc Khanh vẫn ngoan cố so đó với nàng.

Đường Tiểu Hà: “Không thối không thối! Lúc nãy là do ta nói bừa được chưa?”

Cuối cùng Tống Hạc Khanh cũng buông nàng ra, không tình nguyện mà hừ lạnh một tiếng: “Cũng xem như là tạm được.”

Không chỉ mặt của Đường Tiểu Hà đỏ bừng mà ngay cả cần cổ cũng đỏ, phía sau ót nóng vô cùng, như có cảm giác có bàn tay to vẫn đang đặt lên đó, làm cho lông tơ của nàng không không chế được mà dựng đứng lên.

Nàng dứt khoát đưa lưng về phía Tống Hạc Khanh, giơ tay sửa sang lại tóc mái bị hắn lôi kéo, trái tim nhảy thình thịch, vừa thấy tức giận vừa có cảm xúc hoảng loạn không nói nên lời.

Hiển nhiên là tâm tình của Tống Hạc Khanh đơn giản hơn nhiều, hắn chỉ biết bản thân thông qua hành động vừa rồi đã bảo vệ được sự trong sạch của mình, rất lợi hại, cực kỳ đàn ông.

Không có sau đó nữa…

“Có điều…” Tống Hạc Khanh đưa mũi ra ngửi ngửi nói: “Vừa nãy ngươi nói làm ta thấy hình như có ngửi được một mùi hôi thối thật, giống cái mùi mà ban ngày đã ngửi được ở trên người Vương Tài.”

Hắn không sợ chết mà chọc chọc vào bả vai của Đường Tiểu Hà: “Hay là ngươi thử ngửi một chút xem.”

“Cút đi!” Đường Tiểu Hà quay đầu, trừng mắt mắng hắn một câu, vẻ mặt giống như con mèo đang giơ nanh múa vuốt.

Tống Hạc Khanh ngẩn ra, giơ tay muốn xoa đầu nàng: “Tiểu hài tử đúng là tức giận rồi.”

Đường Tiểu Hà gạt tay hắn sang một bên, trừng hắn nói: “Ta không cần phải tức giận với ngươi, ngươi cũng đã nói mà, mùi thối không phải đến từ trên người của ngươi còn gì, lúc nãy ta đứng gần ngửi cả nửa ngày đúng là không ngửi thấy mùi thối. Còn nếu như ngươi đã ngửi được mùi này thì ngoại trừ ngươi thì còn có thể phát ra từ đâu được chứ? Nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta.”

Nói đến đây bỗng nhiên Đường Tiểu Hà co người lại đi đến gần Tống Hạc Khanh, ôm cánh tay của hắn lần nữa, ánh mắt nhìn xung quanh: “Chẳng lẽ còn có thứ gì mà ta không thể nhìn thấy được sao?”

Vẻ mặt Tống Hạc Khanh đầy bất đắc dĩ: “Được rồi, đừng tự hù mình dọa người nữa, không làm chuyện trái với lương tâm thì không cần sợ quỷ tới gõ cửa, mà cho dù là có thì ngươi không hại người thì ngươi sợ cái gì?”

Giọng của Đường Tiểu Hà mơ hồ nức nở: “Nhưng…. Làm sao ta biết được những lão huynh kia có nói lý hay không, lỡ như người ta không chú ý, lỡ như người ta thấy ta dễ bắt nạt, dễ bị dọa sợ thì làm sao bây giờ?”

Tống Hạc Khanh thầm nghĩ ngươi cũng suy nghĩ lại xem, ngươi có chỗ nào dễ bắt nạt dễ hù dọa? Nhưng hiện tại hắn cũng phát hiện ra Đường Tiểu Hà là một kẻ ngoan cố, là một con lừa ngang bướng, càng làm trái ý nàng thì nàng càng hăng say còn không bằng đi theo nàng thì hơn.

“Yên tâm đi, có ta ở đây.” Hắn phá lệ cầm cổ tay của nàng, nhẹ giọng nói: “Ai dám hù dọa ngươi, ta sẽ hù dọa cho kẻ đó không có đường về.”

Trên cổ tay Đường Tiểu Hà truyền tới độ nóng, theo bản năng nàng muốn rút ra nhưng lời mà Tống Hạc Khanh vừa nói lại làm cho nàng cảm nhận được sự an tâm vô cùng, da thịt kề nhau, cũng làm cho nàng bình tĩnh lại không ít.

Đúng, quan tâm những cái đó làm gì, nàng nghĩ thầm, dù sao giờ nàng cũng là một nam nhân, nam nam không có việc thụ thụ bất thân 🙂, dựa vào gần nhau mà thôi, cũng đâu có phải là muốn mạng của nàng đâu.

Đường Tiểu Hà ổn định lại cảm xúc, đầu óc bắt đầu đi vào trật tự, lúc này xác định mùi thối ban nãy không có ngửi sai, mặc dù không phải từ trên người của Tống Hạc Khanh nhưng đúng là có, hơn nữa ngay cả Tống Hạc Khanh cũng ngửi thấy được thì chắc chắn không sai.

Lại có một trận gió thổi tới, mang theo một mùi hôi rất nhỏ, Đường Tiểu Hà bắt đầu xác nhận phương hướng, kéo tay Tống Hạc Khanh chạy theo: “Ta biết ở đâu rồi! Chính là ở bên kia!”

Hai người chạy thẳng đến căn phòng đen cuối sân phơi.

Căn phòng này có lẽ đã nhiều năm rồi chưa được tu sửa, cửa chỉ còn lại một bên, nửa còn lại không cánh mà bay, chỉ cần thò đầu vào là có thể thấy toàn bộ hoàn cảnh trong đó.

Tống Hạc Khanh kéo Đường Tiểu Hà ra phía sau, một tay giơ giá cắm nến lên đi vào trong thăm dò, phát hiện ra đây chỉ là một căn phòng chứa mấy đồ linh tinh, nhìn không có gì mới lạ hay đặc biệt.

Còn cái mùi kia có lẽ là do căn phòng này ở hướng ngược sáng, quanh năm chịu ẩm ướt nên bốc mùi lên, gió thổi qua đưa theo mùi hương đó đi tứ tung.

Tống Hạc Khanh cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian ở chỗ này làm gì.

Lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ánh mắt của hắn nhìn thấy dấu vết in lên mặt đất- Một cặp dấu chân.

Da đầu của Tống Hạc Khanh tê rần, trưc tiếp bước chân đi qua cánh cửa, ngồi xổm xuống, nghiên cứu cẩn thận đôi dấu chân kia.

Đường Tiểu Hà thấy thế, bất chấp mọi sợ hãi đi theo vào không gian nhỏ hẹp, có ánh nến chiếu xuống, nàng thấy đôi dấu chân đen nhánh kia, rất rõ ràng dấu chân này là mới được in lên có mang theo bụi bẩn khi đi từ bên ngoài vào, với lại ngoài việc một bên nặng bên nhẹ thì nàng không nhìn ra được điều gì khác thường nữa.

Tống Hạc Khanh dùng tay đo lên dấu chân, nói: “Bàn chân dài khoảng tám tấc, người này chắc cao tầm bảy thước đến bảy thước sáu, chân trước dùng lực đặt nặng xuống, tuổi có lẽ đã lớn, hoặc là do cơ thể không được tốt lắm, dấu chân bên nặng bên nhẹ, đoán chừng là có một chân bị tật, có lẽ là bị thọt chân, từ từ….”

Tống Hạc Khanh nhíu mày, lẩm bẩm thì thầm: “Cao bảy thước, lớn tuổi, chân không được hoàn hảo….”

Bỗng dưng hai mắt của hắn sáng ngời, cúi đầu cẩn thận nhìn dấu chân, đứng dậy cầm lấy tay của Đường Tiểu Hà chạy nhanh ra ngoài: “Ta đã biết rồi!”

Đường Tiểu Hà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ mờ mịt hỏi: “Ngươi biết cái gì hả?”(TN Team x T Y T)

Tống Hạc Khanh không trả lời nàng, chỉ màng nàng chạy từ trên tầng ba xuống tầng một, lấy danh sách tên những ai từng ra vào tửu lầu ở chỗ chưởng quầy, Tống Hạc Khanh vừa thở vừa kéo Đường Tiểu Hà Hà chạy một mạch ra khỏi Thiên Hương Lâu lên ngựa chạy về Đại Lý Tự.

Trở lại Đại Lý Tự đã là canh hai, nhóm người đang ngáp ngắn ngáp dài ở trong phòng trực đang muốn về công trai nghỉ ngơi thì thấy Thiếu Khanh đại nhân tinh thần phấn chấn điên cuồng chạy đến, chạy tới phía bọn họ kêu lên: “Thăng đường! Mang Uông Sĩ Lâm tới!”

Bọn họ lại thở dài một hơi, biết được đêm nay lại là một đêm không ngủ.

Sau nửa nén hương, đèn đuốc ở bên trong tụng đường sáng trưng, phía sau bàn xử án là tượng thần thú Giải Trãi* khí phách lẫm liệt, giống như tùy thời có thể nhảy xuống, bày ra uy thế chấn thiên hạ.

*Thần thú Giải Trãi: con Giải Trãi (獬豸), tương truyền là linh thú biết phân biệt phải trái. Thấy ai đánh nhau thì nó húc kẻ làm trái, nghe người bàn bạc thì nó cắn bên bất chính. Nó còn có tên khác là Giải Trĩ (解廌). Vì tính cương trực của mình nên nên nhà Hán bắt chước cái ý ấy mà gọi mũ các quan là mũ Giải Trĩ Quan (解廌冠)

Tống Hạc Khanh thay bộ công phục màu son, đầu đội mũ quan ô sa, gõ cái búa gỗ trong tay trịnh trọng nói: “Uông Sĩ Lâm, bản quan hỏi ngươi, có phải ngươi đã giết hại quốc cữu Tạ Trường Thọ hay không? Sau đó ngươi đã lột da rút gân lấy da làm thành đèn lồng đúng không?”

Lời này vừa nói ra không dọa được Uông Sĩ Lâm bởi vì ông ta không thể nghe thấy nhưng lại dọa Vương Tài và Trương Bảo cùng với rất nhiều người.

Đại Lý Tự bắt giam thì cho dù có muốn hay không cũng phải tự nguyện mà bị bắt vào nhưng điều đó không đại biểu cho việc ván đã đóng thuyền. Đừng nói bọn người Vương Tài, Trương Bảo, cho dù Bao công còn sống trên đời thì cũng sẽ không có biện pháp đem một ông lão tai điếc chân què này thành thủ phạm có thủ pháp giết người vô cùng hung tàn như thế. Huống hồ ban ngày còn lục soát cả một buổi của hẻm bùn Bồ Tát nhưng cũng không thể lục soát ra được cái gì.

“Đại nhân, chuyện này…” Trương Bảo bày ra vẻ mặt không thể tin được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp