Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

  Chương 19: Mất tích


9 tháng

trướctiếp

Không bao lâu sau, Đường Tiểu Hà ngồi trên ghế tròn bên cạnh án thư, nhìn Tống Hạc Khanh đang ăn ngấu nghiến, chống cằm hỏi: “Có ngon không đại nhân?”

Tống Hạc Khanh gật đầu như giã tỏi, nhíu mày nói: “Ăn ngon thì ngon nhưng sao ta cảm thấy món này ngươi có cho hành vào ý nhỉ? Ta không ăn hành.”

Đường Tiểu Hà ngẩn ra sau đó con ngươi đảo đảo liên tục, cười nói: “Sao có hành được, chắc chắn là đại nhân đói quá nên đầu lưỡi không nếm chuẩn đó, không tin thì ngươi lấy đũa đảo qua tìm xem, nhìn xem có mảnh hành nào không?”

Tống Hạc Khanh lấy đũa đảo đảo một lần cuối cùng cũng không phát hiện ra mảnh hành nào cả, âm thầm chấp nhận lý do này, gật đầu: “Có lẽ là do đầu lưỡi của ta có vấn đề.”

Đường Tiểu Hà gật đầu phụ hoa, trong lòng ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha! Hóa ra tên cẩu quan này bên ngoài là kẻ đa mưu túc trí nhưng sau lưng lại dễ dàng bị lừa đến thế!”

Nếu dễ bị lừa như vậy thì sau này nàng sẽ không khách khí.

Tống Hạc Khanh càng ăn thì càng trúng ớt cay mà Đường Tiểu Hà chôn dưới chén, nàng bỏ dưới đó rất nhiều ớt cay khiến cho Tống Hạc Khanh ăn chừng nào mồ hôi chảy đầm đìa từng đấy, phải hít một ngụm khí lạnh mới ăn được tiếp nhưng hắn càng ăn càng nghiện, càng ăn hai con mắt càng tỏa sáng.

Đường Tiểu Hà nhìn nhìn, trong lòng cười đến mức nín thở, hiện tại nàng cực kỳ nghi ngờ vị giác của Tống Hạc Khanh này thực sự có vấn đề, người bình thường làm gì ăn được cay như vậy, rốt cuộc hắn có tật xấu gì thế?

Lúc nàng đang suy nghĩ thì Tống Hạc Khanh đã ăn hết sạch sẽ chén mỳ trộn mỡ hành, uống ba hớp hết nước lèo, uống xong còn thở một cái, cả người như được tiếp thêm sức mạnh, có thể sinh long hoạt hổ.

Tâm trạng của hắn rất tốt, cảm thấy cuốn sổ con trước mặt không còn là gánh nặng như trước nữa, ngay cả nhìn Đường Tiểu Hà cũng đỡ chướng mắt hơn nhiều, thậm chí còn có hứng thú hỏi nàng: “Tên nhóc kia ngươi định xử lý như thế nào?”

Mất một lúc Đường Tiểu Hà mới hiểu ‘tên nhóc’ trong miệng của Tống Hạc Khanh là A Tế, nàng nói: “Cũng kỳ lạ, bị thương nặng thành như thế nhưng hắn ta không bị tổn thương đến xương cốt, cả người ngoại trừ phần da ra thì không còn vết thương nào khác, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi.”

“Ồ?” Tống Hạc Khanh nhíu con ngươi hồ ly lại, nghĩ tới cơ thể gầy yếu của tên nhóc kia không ngờ lại có sức khỏe đến thế.

Đường Tiểu Hà: “Không thể tin được có đúng không? Ta cũng không ngờ tới. Hôm nay ta vốn muốn đưa hắn ta về Đại Lý Tự, hắn ta là người chất phác, tay chân rất nhanh nhẹn, ở trong phòng bếp có lẽ sẽ giúp cho ta được không ít việc. Có điều hắn ta không muốn, ta hỏi vì sao thì hắn ta không trả lời, đúng là một tên nhóc kỳ quái, không còn biện pháp nào khác ta đành để cho hắn ta ở y quán nhờ đại phu trông giữ.”

Một tay Tống Hạc Khanh nâng cằm, nhắm mắt dưỡng thần, lúc nói chuyện có hơi mệt mỏi, nhìn dịu dàng hơn không ít: “Để ở y quán cũng tốt, có đại phu thay thuốc giúp tên kia so với để ngươi chăm sóc thì tốt hơn một chút.”

Đường Tiểu Hà ngây ngốc, cảm thấy bản thân như đang gặp quỷ, vậy mà nàng nghe thấy sự quan tâm trong giọng nói của Tống Hạc Khanh, đây có còn là hắn nữa không đấy?

Nàng nâng mắt nhìn cái người đang nhắm mắt dưỡng thần kia, đối diện cặp mắt đó, hô hấp của nàng có hơi dừng lại.

Trước kia chỉ lo hận tên cẩu quan này giờ mới phát hiện cẩu quan này… đúng là…. Thực sự đẹp mắt.

Đặc biệt là khi nhắm mắt lại, sự nghiêm túc sắc bén trong ánh mắt được che đi, hàng mi dài phập phồng theo hơi thở, đuôi mắt nhếch lên, lông mi đen như mực, trông vừa tao nhã phong lưu vừa quỷ khí bức người.

Hà Tiến nói hắn xuất thân là Trạng Nguyên võ cử, Tạ Trường Thọ nói hắn là tên nhà nông nhưng Đường Tiểu Hà ngó trái nhìn phải đều cảm thấy hắn không giống như người tập võ cũng không giống như người nhà nông.

Hắn giống như công tử ở vùng nước Giang Nam thì đúng hơn.

“Khụ khụ.” Tống Hạc Khanh ngứa họng ho khan một tiếng, sau đó mở mắt.

Đường Tiểu Hà vội vàng quay mặt rời đi, không nhịn được hai má đỏ ửng, xách hộp đồ ăn chạy ra bên ngoài, miệng vội vàng nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, đại nhân mau nghỉ ngơi đi, ta đi về trước.”

“Từ từ.” Tống Hạc Khanh gọi nàng lại, đứng dậy cầm lấy cái chén đưa qua, chậm rãi bỏ vào hộp đồ ăn: “Gấp cái gì? Chén cũng chưa lấy mà đã chạy ra ngoài, bản quan cũng đâu có ăn ngươi.”

Đường Tiểu Hà chỉ lo cúi đầu không nhìn hắn.

Tống Hạc Khanh chỉ nghĩ nàng vẫn còn giận chuyện hồi sáng nên bất đắc dĩ thở dài: “Yên tâm đi, sổ con buộc tội ta vẫn đang viết, hai ngày nữa lâm triều ta sẽ trình lên Thánh Thượng, đến lúc đó có nhiều người như thế, lão nhân gia không xử trí Tạ Trường Thọ thì không xuống đài được đâu.”

Phản ứng đầu tiên của Đường Tiểu Hà chính là vui sướng nhưng rất nhanh đã nghĩ lại, vẻ mặt nàng đầy sự khiếp sợ nhìn hắn nói: “Không đúng, nghe ý này của ngươi sao ta cảm thấy như là ngươi đang bức bách bệ hạ vậy?”

“Có sao?” Tống Hạc Khanh lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Ta cảm thấy ta làm việc rất ôn hòa mà.”

Đường Tiểu Hà: “....”

Ôn hòa cái con khỉ ý!

Tống Hạc Khanh: “Đúng rồi, qua việc này thì về sau ngươi đừng có gọi ta là cẩu quan nữa, rõ ràng ta không hề “cẩu” một chút nào.”

Đường Tiểu Hà nghĩ nghĩ, gật đầu nghiêm túc nói: “Được, miêu quan.”

Tống Hạc Khanh: “....”

Tống Hạc Khanh: “Đường Tiểu Hà, có phải không có ai đánh ngươi thì ngươi sẽ cảm thấy khó chịu hay không?”

Lúc hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ thì có người chạy từ bên ngoài vào, khom lưng hành lễ: “Thiếu Khanh đại nhân, quản gia của phủ Thừa tướng Triệu Quý Đông cầu kiến.”

Mặt Tống Hạc Khanh viết rõ hai chữ nghi ngờ, nhíu chặt mày lại: “Quản gia phủ Thừa Tướng? Ông ta tới đây làm gì?”

Sổ con buộc tội vẫn chưa viết xong đâu, chẳng lẽ Tạ thừa tướng còn có bản lĩnh biết trước được tương lai?

Cũng không đúng, loại chuyện hại người lão già này chắc chắn sẽ làm trong bí mật, chưa bao giờ bày ra cho người ta thấy, huống hồ là Tạ Trường Thọ. Tống Hạc Khanh cảm thấy cho dù hắn có buộc tội tên Tạ thừa tướng kia thì lão già đó cũng sẽ không đưa người tới cửa để hòa giải.

Còn có thể là vì sao?

Tống Hạc Khanh chưa nghĩ nhiều đến thế, ngay sau đó đã phân phó: “Đưa ông ta tới nhị đường để chiêu đãi, ta sẽ qua đó ngay.”

“Vâng ạ!”

Tống Hạc Khanh quay về phòng thay quần áo, liếc mắt nhìn Đường Tiểu Hà một cái, duỗi tay búng lên trán nàng: “Tiểu tử thúi, khi quay về ta sẽ tính sổ với ngươi sau.”

Đường Tiểu Hà đau đến mức nhe răng, xoa cái trán đỏ bừng chửi thầm một tiếng: “Cẩu quan!”

Giọng của Tống Hạc Khanh xuyên qua cánh cửa gào to: “Ta nghe thấy rõ ràng ngươi đang mắng ta đấy!”

Đường Tiểu Hà co giò chạy nhanh.

Lúc sau Tống Hạc Khanh đã mặc y phục cẩn thận đi tới nhị đường đón khách.

Hắn vừa bước vào cửa đã thấy quản gia của phủ Thừa tướng ngồi uống trà, thấy hắn vào vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ: “Quản gia của phủ Thừa tướng Triệu Quý Đông tham kiến Thiếu Khanh đại nhân.”

“Triệu quản gia không cần đa lễ.” Tống Hạc Khanh đi tới chủ vị ngồi xuống rồi bắt đầu đi thẳng vào vấn đề: “Không biết Triệu quản sự tới chỗ của ta vào trời đêm muộn như thế này là có việc gì?”

Triệu Quý Đông ngồi xuống, vẻ mặt đầy âu lo: “Nếu không phải là việc lớn thì tiểu nhân cũng không dám giấu chủ nhân đến Đại Lý Tự quấy rầy ngài vào đêm khuya như thế này, đã làm phiền Tống đại nhân nghỉ ngơi.”

Tống Hạc Khanh vừa nghe xong đã giơ tay ý bảo đám người nha dịch lui ra, đợi khi mọi người đi ra, không gian yên tĩnh mới nhìn về phía Triệu Quý Đông một lần nữa.

Nào ngờ Triệu Quý Đông lại đứng dậy hành lễ, đầu cúi xuống nói: “Tống đại nhân, mong Tống đại nhân cứu giúp chúng ta.”

Tống Hạc Khanh ngạc nhiên vội vàng đứng dậy đỡ người lên: “Triệu quản gia có chuyện gì cứ nói thẳng, nếu đã là giấu chủ nhân đến thì chắc là việc riêng.”

Triệu Quý Đông lắc đầu, gấp đến mức nước mắt lưng tròng: “Không phải là ta mà là tiểu chủ nhân, không thấy tiểu chủ nhân ở đâu nữa!”

Trong đầu Tống Hạc Khanh lập tức nhảy ra cái tên Tạ Trường Thọ, bỗng dưng kinh ngạc nói: “Tạ tiểu quốc cữu không thấy nữa?”

Triệu Quý Đông gật mạnh đầu: “Đúng vậy, không thấy đâu nữa. Thực ra tiểu chủ tử vừa về đến phủ đã đi ngủ ngay nhưng hôm nay cử chỉ hành vi của tiểu chủ tử rất khác thường, chân bị thương nhưng không những không nghỉ ngơi cho đầy đủ mà còn chạy loạn ở bên trong phủ gọi bậy bạ gì đó, y phục cũng không mặc cho tốt còn bẩn thỉu nữa chứ. Ta lo liệu mọi việc trong phủ nên rất bận rộn, cho nên không thể trông tiểu chủ tử mọi lúc mọi nơi được, cho nên đã sai mấy tên sai vặt trông nom, kết quả lúc bọn họ không ở đó tiểu chủ tử đã chạy đi ra ngoài. Đám ngu xuẩn đó mới đầu không dám nói còn chạy đi tìm tới nửa đêm đến khi thực sự không tìm được nữa mới bẩm báo chuyện cho ta, ta… Ta cũng không biết phải làm như thế nào mới đúng, chỉ có thể tới đây cầu xin Tống đại nhân, cầu Tống đại nhân phái người đi tìm khắp thành, nhất định phải tìm trước khi lễ hội đèn lồng kết thúc, mong ngài hãy tìm tiểu chủ tử về!”

Tống Hạc Khanh nghe xong đã hiểu rõ tình huống như thế nào.

Tạ Trường Thọ là đứa con mà Tạ Huyền có được vào tuổi già, cũng là đứa con duy nhất mà chính thê là Tạ phu nhân liều mạng sinh ra, vừa sinh ra đã không có mẫu thân, từ nhỏ tới lớn Tạ Trường Thọ đều được Tạ Huyền cưng chiều, cũng nuôi thành đứa vô pháp vô thiên, tính tình kiêu ngạo cho nên mới làm ra loại chuyện đánh người giữa đường như thế.

Trước mắt sắp tới long thần của Thánh Thượng, Tạ Huyền bận rộn ở trong cung, tất nhiên sẽ không rảnh rang đi lo dọn đống chuyện bừa bãi của nhi tử, phủ Thừa tướng lại không có nữ chủ nhân quản lý cho nên chỉ có thể phó thác cho quản gia chăm sóc.

Mà quản gia lại thất trách, không tìm thấy Tạ Trường Thọ, nếu như Tạ Huyền biết được sợ là chưa cần Triệu Qúy Đông lén tới đây báo án đã bị đưa người chém chết để giải tỏa sự tức giận ở trong lòng.

Chuyện này đúng là có thể xưng là ‘cực lớn’.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp