Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 1: Huyết án tại khách điếm Tụ Duyên


10 tháng

trướctiếp

-Huyết án ở phòng bếp –

Buổi trưa là khoảng thời gian làm cho khách điếm Tu Duyên bận rộn nhất, phía sau nhà bếp bị khói lửa xộc xộc xông lên nóng đến mức thở phì phò, mùi thơm của món ăn bay lên tận trời, tiếng môi và chảo va chạm vào nhau tạo ra âm thanh bùm bùm vang giòn.

Đường Tiểu Hà vừa mới đưa món thịt dê xào hành ra trước bàn thì đã nghe thấy phía trước có người gân cổ lên gọi to: “Một đĩa sườn xào chua ngọt và một đĩa trứng gà xào với rau hẹ!”

Đường Tiểu Hà lau mồ hôi trên trán, gân giọng lên đáp lại: “Ta nghe thấy rồi! Món thịt dê xào hành được rồi!”

Nàng thuận tay lấy miếng xương sườn heo từ giàn thứ ba của giá đỡ xuống, giơ con dao phay lên dứt khoát chặt thành từng khúc sau đó bỏ từng khúc vào nồi nước để chần qua, động tác diễn ra liền mạch trôi chảy, khi thu tay lại không quên bỏ vào trong đó nửa thìa rượu vàng đã ủ lâu năm để giảm bớt vị tanh đi.

Khi đã chần xương sườn được một chút nàng vớt hết bọt tiết ra từ trong nồi đậy nắp lại, tiếp theo lấy con dao vừa mới chặt xương sườn, rửa qua nước lạnh và bắt đầu cắt rau hẹ.

Vì là ngày xuân nên rau hẹ vừa tươi vừa xanh, từng cọng đều đều mát mát, nếu như cất con dao đi lấy hai ngón tay ngắt một đoạn là có thể thấy được chất lỏng màu xanh biếc tiết ra từ bên trong, mùi hương đặc trưng của hẹ cũng sẽ theo không khí mà tỏa ra bên ngoài.

Đường Tiểu Hà không nhịn được quay đầu hắt xì một cái, đúng lúc đó thấy Cửu Nương đang đứng ở cửa, dùng tay che đi nụ cười quyến rũ, giương đôi mắt lấp lánh nhìn nàng.

Đường Tiểu Hà cảm thấy kỳ lạ, hít hít cái mũi rồi hỏi: “Cửu Nương tỷ, tỷ cười cái gì thế?”

Bạch Cửu Nương uốn eo cơ thể như con rắn nước đi tới, đôi mắt long lanh nhìn vào bàn tay đang cầm con dao phay của Đường Tiểu Hà, dịu dàng nói: “Da của tiểu huynh đệ đây thật trắng lại còn nõn nà, không ngờ lại ẩn chứa sức mạnh to lớn như vậy đấy.”

Từ khi Đường Tiểu Hà chặt xương sườn, Bạch Cửu Nương đã đứng ở đó nhìn chằm chằm.

Đường Tiểu Hà cười ngây ngô hai tiếng, quay đầu tiếp tục cắt rau hẹ, không quan tâm nói: “Khi ta năm tuổi đã học lật thìa với bà nội nên đừng thấy ta gầy mà lầm, cả người ta đều rất cứng rắn.” 

Bạch Cửu Nương bưng đĩa thịt dê xào hành trên bệ bàn của bếp lên chưa vội đi chỉ nhìn người ‘thiếu niên’ đang ra sức cắt rau kia, nhìn từ đầu đến chân không sót chỗ nào, sau đó dán sát vào lỗ tai nói một câu: “Người đầu bếp dùng dao chặt ngàn nhát kia đã đi về nhà chịu tang rồi, may mà có tiểu huynh đệ đến cứu cánh, tiểu huynh đệ nói xem, ngươi đã giúp tỷ một chuyện lớn như thế vậy, ngươi muốn tỷ trả công cho ngươi như thế nào?”

 Ánh mắt của Đường Tiểu Hà vẫn đang tập trung lên nắm rau hẹ, lắc đầu chân thành nói: “Cần gì trả công ạ, tỷ có thể cho ta ở lại đã có ơn với ta lắm rồi, ta thực lòng biết ơn, chỉ là nấu vài món mà thôi, dù sao ta tới kinh thành này cũng là để làm đầu bếp.”

Nàng đã tính sai ngày mà Thiên Hương Lâu tuyển chọn đầu bếp cho nên đến kinh thành sớm hơn nửa tháng, ngày đầu tiên đến kinh thành đã bị người ta móc túi tiền, nếu không có bà chủ thu nhận thì Đường Tiểu Hà cảm thấy bản thân chỉ còn nước ngủ ở ngoài đường.

Bạch Cửu Nương nhíu mày, hình như có chút không cam lòng, huých cánh tay vào tấm lưng của người ‘thiếu niên’ kia, dịu dàng nói: “Danh tiếng của Thiên Hương Lâu vẫn luôn đứng đầu cả nước, ngày cả lão hoàng đế cũng từng ăn ở đó, cho nên điều kiện để vào đó là rất cao, chỉ với một đứa nhóc con như ngươi sao có thể dễ dàng được nhận chứ? Theo ta thấy, hay là ngươi ở lại đây chuyên tâm làm việc cho ta, ta trả tiền công cho ngươi, thế nào?”

Đường Tiểu Hà vẫn lắc đầu, giọng điệu tùy ý trở nên nghiêm túc hơn: “Chỉ e là không được, vào làm ở Thiên Hương Lâu là ước mơ từ nhỏ của ta, lúc ta rời khỏi nhà để đi tới đây đã hạ quyết tâm nhất định phải làm đầu bếp đứng đầu bảng vàng, sử dụng dao phay vàng được ngự tứ của Thiên Hương Lâu, nếu không làm được thì ta chẳng còn mặt mũi nào để trở về nữa. Cửu Nương tỷ, tỷ yên tâm, chờ khi nào ta nhận được tiền lương ở Thiên Hương Lâu rồi, ta nhất định sẽ trả lại số tiền phòng mà ta nợ tỷ.”

Bạch Cửu Nương còn đang muốn nói gì đó thì phía trước đã truyền đến giọng hét mất kiên nhẫn: “Sao thịt dê xào hành còn chưa bưng lên thế?”

Bạch Cửu Nương quay người lại trả lời: “Tới đây tới đây! Đừng có gọi theo cái giọng đòi mạng với lão nương đây!”

Nàng ta nhích người qua bưng đĩa thịt dê đi, lúc đi ra tới cửa không khỏi ngoảnh đầu lại oán hận liếc xéo Đường Tiểu Hà một cái, sau đó nhỏ giọng mắng: “Nhìn thì sáng sủa thông minh, không ngờ lại là một đứa đầu gỗ ngu ngốc.”

Đường Tiểu Hà hoàn toàn không nghe thấy gì, cắt rau hẹ xong nàng bắt đầu đánh trứng gà. Đánh trứng đến lúc nào mịn thì dừng, nước trong nồi cũng đã sôi lên cao, nàng vớt xương sườn ra sau đó dùng nước ấm rửa sạch, để vào rây tre cho ráo nước rồi để sang một bên. Tiếp theo đó nàng đổ một ít dầu vào chảo, cho gừng hành tiêu đã được cắt nhỏ quyện đều vào phi, cho thêm một thìa đường phèn khi nào mùi thơm bốc lên thì đổ xương sườn vào, lại cho thêm một thìa đường phèn vào xào đến khi nào màu hơi hơi ngả mật thì chế tầm nửa thìa nước tương, hai thìa dấm gạo và đổ nước ấm vào đến khi nào ngập xương sườn thì dừng.

Đến đây công đoạn của một món ăn đã gần xong chỉ cần hầm cho đến khi nước đặc sệt, xương sườn mềm đi là được nhưng Đường Tiểu Hà vẫn cảm thấy đang thiếu thiếu cái gì đó, nghĩ nghĩ trong chốc lát, bỗng dưng trong đầu nàng lóe lên một ánh sáng, nhanh chóng bỏ thêm một nhúm muối vào bên trong nồi, cuối cùng mới nở một nụ cười mãn nguyện.

Bà nội từng nói, nếu muốn ngọt thì phải thêm ít muối.

Tranh thủ khoảng thời gian hầm sườn xào chua ngọt, Đường Tiểu Hà bắt tay vào làm món trứng gà xào hẹ, một nén nhang sau đã có đĩa đặt lên bàn, sườn xào chua ngọt cũng đã sệt nước lại.

Đường Tiểu Hà mở nắp nồi ra ngay lập tức mùi thơm chua chua ngọt ngọt xông thẳng vào mũi đi lên đỉnh đầu, mới ngửi thôi nước miếng đã chảy ròng ròng, cơn thèm có dấu hiệu bùng nổ. Nàng vội vàng giảm nhỏ lửa đi nhân tiện cho thêm mè trắng vào bên trong rồi lấy thìa đảo qua đảo lại không ngừng.

Miếng xương sườn dần dần được nước súp bao lấy để lộ màu sắc sáng bóng hấp dẫn hơn, mỗi một miếng đều được mè trắng dính lấy càng khiến cho nó thêm rõ ràng.

Đường Tiểu Hà thấy thành phẩm như thế trong lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng, dùng chiếc đũa cẩn thận gắp ra đĩa, khi bưng lên còn không quên lớn tiếng gọi người bưng thức ăn vào.

Nghe thấy tiếng bước chân, không cần ngẩng đầu lên, Đường Tiểu Hà sung sướng nói: “Cửu Nương tỷ, ngươi mau vào đây xem món sườn chua ngọt này ta làm như thế nào…?’”

Kết quả vừa mới ngẩng đầu đã thấy người tới không phải là Bạch Cửu Nương mà là người chạy bàn tên Mã Đại Tráng.

Mã Đại Tráng, người cũng như tên, hắn ta có đôi mắt to lông mày rậm, cơ thể cao to cơ bắp cường tráng vô cùng, tiếp đãi khách khứa cũng rất nhanh nhẹn, hắn ta nhận được rất nhiều lời khen ngợi, là một người được chào đón.

Nhưng Đường Tiểu Hà lại có hơi sợ hãi vị đại ca này, nàng cứ có cảm giác rằng hình như Mã Đại Tráng có địch ý với nàng, khi thấy nàng, trong mắt hắn ta như có chứa kim châm đâm vào khiến cho nàng không được tự nhiên.

“Ồ, là Mã đại ca ạ, ta cứ tưởng là Cửu Nương tỷ đó.” Đường Tiểu Hà cố gắng bày ra vẻ vui vẻ nhẹ nhàng đón tiếp Mã Đại Tráng.

“Chưởng quầy đang bận.” Giọng của Mã Đại Tráng ồm ồm, trong mắt toát ra sự ác ý không thèm che giấu, không thèm nhìn Đường Tiểu Hà một cái, chỉ bưng đĩa sườn xào chua ngọt lên đi ra ngoài, chẳng qua lúc sắp ra khỏi cửa lại dừng bước chân, giương mắt nhìn Đường Tiểu Hà: “Ta nói cho ngươi biết, chưởng quầy là một quả phụ bất hiếu, nếu ngươi không tránh xa nàng ta một chút thì sẽ có họa dâng tới cửa đấy.”

Đường Tiểu Hà choáng váng, trong lúc nhất thời không thể hiểu được ý của đối phương là gì. Cho đến khi người đã đi xa khỏi phòng bếp nàng mới phản ứng lại được những ý nghĩ trong lời nói vừa rồi… Mã Đại Tráng nghi ngờ nàng dan díu với bà chủ ư?

Suýt chút nữa Đường Tiểu Hà đã phun một ngụm máu, có điều cái này đã chứng minh một điều, nàng giả nam rất thành công, là việc đáng vui mừng.

Màn đêm buông xuống, giờ Tý qua đi.

Đường Tiểu Hà ở trong phòng bếp vất vả cả một ngày cuối cùng cũng có được một lúc để hít thở không khí, đầu tiên nàng phải đi vào phòng lấy một thùng nước ấm sau đó rửa sạch sẽ mùi dầu mỡ dính ở trên người.

Nàng vừa muốn cởi y phục thì ngoài cửa vang lên tiếng đập, theo đó là giọng điệu kiều mị của Bạch Cửu Nương vang lên: “Tiểu huynh đệ, ngươi ngủ chưa? Tỷ thấy cả ngày nay ngươi chưa ăn chút cơm nào, sợ buổi đêm ngươi sẽ đói nên làm cho ngươi một chén mì nóng, mau mở cửa để ta đưa vào cho ngươi.”

Còn chưa dứt lời thì Đường Tiểu Hà đã cảm thấy bụng mình vang lên tiếng lộc cộc, nàng đang muốn đi ra mở cửa bỗng dưng nghĩ đến lời nói buổi sáng của Mã Đại Tráng, suy nghĩ một lát đành nuốt nước miếng: “Ta không đói bụng đâu Cửu Nương tỷ, đa tạ ý tốt của tỷ, giờ đã muộn rồi, tỷ nên quay trở về nghỉ ngơi thì hơn.”

“Chỉ là một chén mì mà thôi nếu không ăn chẳng phải sẽ bị lãng phí hay sao? Ngươi ăn được bao nhiêu thì ăn, xem như là nhận tâm ý của tỷ tỷ vậy.”

Đường Tiểu Hà che cái bụng đang kháng nghị, mạnh miệng giải thích: “Ta thật sự không đói bụng, với lại đã trễ như thế này, cô nam quả nữ ở chung một phòng khó tránh khỏi bị người ta dị nghị, tỷ vẫn nên trở về đi thôi, nếu bị người ta thấy sẽ bị tổn hại danh tiếng mất.”

Đã nói đến đây, Đường Tiểu Hà không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, qua một lúc sau nàng mới nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng hừ lạnh, bước chân rời đi xuống dọc theo cầu thang dần dần biến mất.

Đường Tiểu Hà nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy bản thân có thể yên ổn mà tắm rửa một chút rồi.

Thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân là giai đoạn phát triển của cơ thể, khoảnh khắc tấm vải bó ngực kia rời khỏi, cả người nàng như được thả lỏng từ đầu cho tới gót chân, hận không thể ném thứ này ra xa.

Nhưng nghĩ kĩ lại, sau đó lau người sạch sẽ, Đường Tiểu Hà vẫn quấn tấm vải này quanh ngực thật chặt, ngủ cũng không thể thả lỏng, sợ bản thân lơ là sẽ để lộ sơ hở.

Nàng thổi đèn chui vào ổ chăn, cố gắng nhắm mắt ngủ, nhưng quay đi quay lại cả nửa canh giờ vẫn chưa thể đi gặp Chu Công được.

Mệt đúng là rất mệt, khó chịu đúng là rất khó chịu, đói đúng là rất rất đói.

Nàng có hơi hối hận khi bản thân từ chối thẳng thừng như vậy, nên bảo Cửu Nương đưa chén mì vào ăn cho thỏa thích cái đã, giờ thì tốt rồi, vì hai chữ sĩ diện mà làm khổ cái thân, khẩu thị tâm phi, làm bụng réo không ngừng.

Lại qua một nén nhang nữa, cuối cùng Đường Tiểu Hà không còn chịu nổi nữa mới bò dậy mặc thêm y phục mở cửa đi ra ngoài tìm đồ ăn.

Âm thanh ‘kẽo kẹt’ vang lên, cửa phòng mở ra, Đường Tiểu Hà bước nửa bước chân ra bên ngoài.

Khách điếm Tu Duyên không lớn, khách ở lại cũng không nhiều lắm, vào canh giờ này mọi người đã đi ngủ rồi, chỉ còn sảnh lớn đen ngòm tĩnh lặng, không có bất cứ tiếng động gì. Cho nên tiếng vọng bước xuống cầu thang vọng ở sảnh lớn của Đường Tiểu Hà phát ra vô cùng rõ ràng.

Nàng cầm ngọn nến đi ra sau bếp, tính sẽ dùng đồ ăn thừa của ban ngày nấu canh ăn với bánh để đỡ đói.

Nhưng khoảnh khắc nàng đẩy cửa bếp, cảnh tượng dưới đất đã dọa nàng sợ chết khiếp, cái giá cắm nến trong tay suýt nữa đã bị ném đi.

“Cửu Nương tỷ.” Đường Tiểu Hà ôm ngực thở ra, giọng nói run rẩy: “Buổi tối tỷ không ở trong phòng ngủ mà ở phòng bếp làm gì? Còn không chịu đốt nến lên?”

Bạch Cửu Nương ngồi trên ghế đẩu đưa lưng về phía cửa bếp, mặt đối diện với cái thớt, bóng lưng có chút cô đơn, im lặng, không giống với tác phong bình thường của nàng ta chút nào.

Đường Tiểu Hà cho rằng Bạch Cửu Nương đã đi ngủ rồi cho nên đi qua chạm vào bả vai của nàng ta một cái, kết quả cả người vẫn không nhúc nhích, mà Bạch Cửu Nương tự dưng ngã xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai con mắt trợn tròn lên.

Đường Tiểu Hà ngạc nhiên, cúi đầu nhìn xuống nháy mắt cả da đầu tê dại, suýt nữa hồn lìa khỏi xác.

Chỉ thấy dưới đất đầy máu đỏ, Bạch Cửu Nương nằm trong vũng máu, trên cổ là miệng vết thương to bằng miệng bát, vì miệng vết thương còn mới nên máu đang chảy ra ào ạt.

“A!” Đường Tiểu Hà sợ tới mức hét lên một tiếng, ngồi bệt xuống vũng máu, giá cắm nếm cũng theo đó mà rơi xuống, dập tắt tia sáng cuối cùng trong phòng bếp.

“Cứu mạng! Cứu mạng!” Nàng không đứng dậy nổi nên chỉ có thể liều mạng bò ra bên ngoài đồng thời kêu to: “Cứu mạng! Có giết người! Giết người!”

Người đầu tiên xông vào chính là Mã Đại Tráng, một chân đá văng cửa nâng Đường Tiểu Hà dậy hỏi: “Làm sao thế? Đã có chuyện gì xảy ra? Giết người cái gì?”

Đường Tiểu Hà chỉ vào không gian tối đen như mực ở phía sau mình, không dám quay đầu lại, chức năng ngôn ngữ trở nên lộn xộn: “..... Cửu…. Cửu Nương tỷ… Cửu Nương tỷ bị người ta giết rồi!”

Hai mắt Mã Đại Tráng trừng lớn ngay lập tức buông Đường Tiểu Hà ra nhào về phía Bạch Cửu Nương mà nàng đã chỉ, hét lên một tiếng tê tâm phế liệt: “Chưởng quầy!”

( truyện đăng trên app TᎽT )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp