Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 6


10 tháng

trướctiếp

Ngao Quảng được Trình Ngâm đưa đi bệnh viện. Tin tức tố Alpha của Hạo Thiên bùng nổ trong khoảng thời gian ngắn làm cho cả quán bar lâm vào tĩnh mịch, mùi gỗ nồng nặc mạnh mẽ lan tỏa ra không khí mang đầy tính công kích, không kẻ nào dám động đậy, thậm chí còn không có ai dám lên tiếng, hai Alpha duy nhất ở quán bar vừa đi đến cửa WC đã không động đậy nổi nữa. Mãi cho đến 12 giờ 30 Trình Ngâm dắt xe đạp đến cửa quán bar, thấy kì lạ vì không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, bèn tò mò đẩy cửa đi vào nhìn xem. Một đám người ngây ra như phỗng đứng trong đại sảnh. Alpha đặc biệt mẫn cảm với hơi thở của đồng loại, Trình Ngâm bị mùi tanh động dục kia làm choáng váng đầu óc, còn tưởng có tên ngốc nào chạy đến trước mặt mọi người động dục cơ. Anh đang chuẩn bị đi tìm Ngao Quảng, đột nhiên ngửi thấy mùi tanh cơ hồ làm ngưng kết bầu không khí ở đây, cũng phát hiện ra có một cỗ mùi hương vị trà thoang thoảng.

Còn có mùi máu nhàn nhạt nữa…

Trước mắt Trình Ngâm tối sầm, rảo bước về phía mùi hương nồng nhất.

Đứng trước cửa WC, anh hoảng sợ không dám nghĩ đến những điều tiêu cực kia, lại nghe thấy tiếng hai thân thể va chạm kịch liệt, Alpha bạo nộ gầm nhẹ, còn có tiếng rên rỉ mỏng manh. Anh tìm trong thùng rác được một vỏ chai rượu rồi vội vàng chạy vào. Cánh cửa của phòng vệ sinh kia dần dần mở ra, một thân ảnh Alpha cao lớn che khuất tầm nhìn nên anh không nhìn thấy Ngao Quảng, chỉ nhìn thấy đôi tay trắng tuyết bị trói vào đèn tường, dưới ánh đèn lờ mờ không thấy rõ bóng người, đôi tay ấy lại trắng đến lóa mắt.

Ngay lập tức, Trình Ngâm tức giận đỏ mắt: “Đ** mẹ mày!!!”

Hạo Thiên còn cao hơn Trình Ngâm cả nửa cái đầu, nghe thấy có tiếng người nói liền quay đầu lại, ai dè phải ăn ngay một bình rượu đập vào đầu. Trên đầu Hạo Thiên nhuốm đầy máu đỏ tươi. Hắn kéo quần lên, quay lại đánh nhau với Trình Ngâm. Nhưng tối nay hắn uống hơi nhiều rượu, lại vừa bắn hai lần, thể lực tiêu hao. Trên tay Trình Ngâm vẫn cầm chai rượu, nam sinh cấp ba đang nổi nóng có sức bật khủng bố, điên tiết ấn đầu Hạo Thiên xuống mạnh mẽ đấm một trận khiến hắn nằm liệt dưới đất không động đậy.

Trình Ngâm đau lòng nhìn thấy cảnh tượng mà có lẽ cả đời này anh cũng không dám nhớ lại nữa —— Trên người Ngao Quảng chỉ treo vài mảnh vải vụn quần áo bị xé nát, trên người ứ máu, giữa hai chân một mảnh huyết nhục mơ hồ, bắp đùi còn đang chảy máu. Ánh mắt Ngao Quảng mất đi tiêu cự, ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước, trong cổ họng chỉ còn tiếng hút không khí.

“Tiểu Quảng……” Tay Trình Ngâm run run, lại không biết nên chạm vào Ngao Quảng như thế nào. Thiếu niên đơn thuần này anh còn chưa dám chạm một ngón tay vào thân thể y, thế mà trong nháy mắt cậu ấy đã bị người khác như lột sống một lớp da.

Anh cởi áo khoác ngoài ra, cẩn thận bao bọc thân thể Ngao Quảng lại, ôm chặt người kia vào trong ngực, sau đó gọi điện thoại cho bệnh viện và cảnh sát. Xe cảnh sát và xe cứu thương gần như đến cùng một lúc. Sau khi Trình Ngâm đưa y đến bệnh viện không bao lâu, ba mẹ anh và thầy giáo trong trường học cũng đến. Dù sao vẫn là một đứa trẻ, gặp phải loại chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào người lớn để giải quyết. Trình Ngâm là nhân chứng đầu tiên nên bị cảnh sát gọi đi hỏi chuyện lấy lời khai. Vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát đã bị ba anh cho ăn một bạt tai.

“Ai dạy mày dây dưa với bọn trai bao này?!”

Trình Ngâm điên tiết: “Em ấy không phải trai bao!”

Ông Trình lửa giận ngút trời, lại tát anh một bạt tai: “Ngoan cố! Lại còn già mồm!”

Bà Trình vội vàng tiến lên tách hai cha con ra. Tim ông Trình không tốt, gân xanh trên thái dương giật giật. Dù Trình Ngâm đang cực kì tức giận cũng không thể không nhịn xuống, trong lòng thở dài một hơi, nửa ngày không nói lời nào.

Hạo Thiên bị đánh đến chấn động não, chiều hôm sau mới tỉnh dậy. Chị gái Hạo Quân và bà Hạo cũng vội vàng chạy tới. Hạo Thiên bên này phạm tội cưỡng gian có chứng cứ xác thực, nhóm luật sư của Hạo Gia đã tới rồi, đang thương lượng bồi thường với ba mẹ Ngao Quảng. Viện kiểm sát bên kia cũng đang làm theo quy trình. Ngao Quảng mất quá nhiều máu, đường sinh sản liên quan tới tử cung bị thương, xương bả vai bị trật khớp, nhiều chỗ bị bầm tím, giám định vết thương nhẹ cấp một. Hạo Thiên mới tỉnh lại cũng không nghĩ được gì, lấy lời khai xong còn muốn đi nhìn Ngao Quảng đang hôn mê, nhưng lại bị từ chối.

Hạo Quân định cư bên Nhật Bản đã nhiều năm, nay phải trở về xử lý rắc rối mà cậu em long phượng thai của mình gây ra, thế mà hắn lại làm ra chuyện táng tận thiên lương, quả thực khiến da đầu tê dại. Nữ Alpha này tính cách từ trước đến nay cương ngạnh chính trực, chỉ muốn tống mẹ thằng em ruột này vào tù ăn cơm nhà nước nuôi thôi, thế mà bị bà Hạo mắng đến nỗi tức giận, suýt chút nữa mua vé máy bay quay lại Nhật Bản luôn cho rồi. Nhưng cô không hề nghĩ đến, điều kiện nhà họ Ngao đưa ra để không làm lớn chuyện này lên nữa, là để Ngao Quảng gả vào nhà bọn họ.

Chân của Ngao Thuấn phải trị liệu trường kỳ, phí chữa bệnh để hộ lý mát xa trong một thời gian dài như động không đáy, không phải là chuyện nhà họ Ngao có thể chịu nổi, bồi thường bao nhiêu tiền cũng không đủ, còn không bằng ôm lấy cái đùi lớn Hạo Gia này, cho nên âm mưu muốn kiện lên toà. Nhưng trừ tiền thuốc men cùng phí hộ lý, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần ít không chịu nổi. Hạo Gia sống chết cắn vấn đề này không bỏ, chính là không muốn để Hạo Thiên cưới một tên Omega gia đình bình dân, cũng không muốn để nhà họ Ngao hạch sách, đến cuối cùng bên công - kiểm - pháp đã chuẩn bị tốt, Hạo Gia càng kiên quyết, tiền có thể bồi thường, 50 vạn không thiếu một xu, nhưng đừng hòng muốn gả người vào nhà này, tốt nhất là đừng nói gì nữa cả.

Bà Hạo đã xem trọng một cô bé Beta môn đăng hộ đối từ lâu, cũng mới mười bảy tuổi, ngực lớn eo thon chân dài, khí sắc cũng tuyệt, vừa nhìn liền biết được nuôi dưỡng tốt. Chỉ là Hạo Thiên không thích, còn chưa kịp thương lượng. Hiện giờ người nhà họ Ngao muốn nháo loạn như thế nào cũng sẽ bị áp xuống. Hạo Gia không thiếu tiền, nhưng bà Hạo không muốn chu cấp cho nhà họ Ngao. Lần này thì tạm bỏ qua, vạn nhất lần sau xảy ra chuyện gì nhà họ Ngao lại nhảy ra làm loạn, vậy còn chưa đủ à?

“Một cây làm chẳng nên non, hừ, nếu mày không ôm mông chạy đến chỗ như thế thì làm sao sẽ bị người khác cưỡng gian hả! Trai bao mà còn muốn vào cửa nhà tao á, để mẹ mày ôm giấc mộng Xuân Thu đi!”

Ngao Quảng cuộn tròn nằm co ro trên giường bệnh, cả ngày trừ bỏ khóc vẫn là khóc, nói cái gì cũng nghe, không có tâm lý khai thông, không có an ủi, thậm chí không cho một sắc mặt tốt. Mãi cho đến khi Ngao Thuấn lăn xe lăn đến trước mặt y, y mới uống một ngụm nước. Khoang sinh sản của nam Omega tương liên với khang bài tiết, nên y không thể ăn cơm, đành mỗi ngày truyền dịch dinh dưỡng, mới hơn nửa tháng đã gầy thành một bộ xương khô, hai má thon gầy hốc mắt trũng sâu, suốt đêm mất ngủ, còn tự hành hạ bản thân bằng cách dùng móng tay cấu véo da thịt, để lại những vết thương lồi lõm, máu nhuốm đỏ tay, bởi vì giữa hai chân đang bị thương, nên thậm chí y không thể khép chân lại.

Vốn dĩ mấy ngày đầu Ngao Quảng còn có thể trò chuyện cùng ba mẹ, sau lại biết được nhà họ Ngao muốn gả y vào nhà họ Hạo, Ngao Quảng không thèm nói chuyện với ba mẹ một câu nào nữa, thậm chí không muốn lộ mặt gặp người. Ngay cả khi em gái đến cũng chỉ chôn ở trong chăn không lên tiếng. Y vừa nhắm mắt là lại nhớ đến đêm đó, cảnh tượng kinh hoàng ấy, cùng đủ để lại cho y bóng ma cả đời thống khổ. Đến tận bây giờ y vẫn không biết Hạo Thiên là ai, chỉ biết vốn dĩ Hạo Thiên vốn muốn cưới một Beta khác, chỉ vì để y gả vào nhà họ Hạo, ba mẹ y đã leo lên mái nhà nháo loạn bốn tiếng đồng hồ.

Một nhà bốn người, lấy cái chết ra ép.

Ngày đó Ngao Quảng đi nhận giấy xuất viện. Trước khi xuất viện Ngao Quảng vẫn không chịu nói chuyện, y tá nhận được lời đề nghị, đỡ y sang một phòng bệnh khác, nơi đó có một người đàn ông cao lớn mặc tây trang giày da ngồi đợi sẵn. Ngao Quảng liếc mắt một cái, không nhận ra đó là ai. Ngay lúc y tá đóng cửa lại, y lập tức cảm nhận được sự uy áp quen thuộc kia, giống như bị máu tanh lạnh lẽo ập vào mặt, chân y mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống, được Hạo Thiên túm lên, ném lên giường bệnh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngao Quảng bị Hạo Thiên chạm vào lập tức bắt đầu phát run, nằm co quắp trên giường ôm chặt chăn, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ mà cương nghị kia, sợ hãi trong xương cốt không áp chế được. Hạo Thiên cũng nhìn chằm chằm y nửa ngày, mới cứng đờ phun ra một câu: “Cậu gầy quá.”

Hàm răng Ngao Quảng run lên, không nói nên lời.

Hạo Thiên ngồi bên mép giường muốn xoa tóc y, nhưng vừa mới nâng tay lên đã khiến y sợ tới mức không ngừng chui vào trong chăn. Hạo Thiên buồn bực nắm lấy cổ tay y lôi ra ngoài, nhíu mày: “Trốn cái gì, một lát nữa đi nhận giấy xuất viện.”

Ngao Quảng bị hắn túm lấy càng run hơn. Cuối cùng Hạo Thiên cũng có cơ hội xoa tóc y, hệt như một năm trước bọn họ gặp nhau trong tiệm ăn ruồi bọ kia. Nhưng mà Ngao Quảng không nhớ gì hết, cắn răng không rên một tiếng mà rơi nước mắt.

Hạo Thiên liếm liếm hàm răng, chỉ cảm thấy khó chịu. Mấy ngày nay hắn cho người điều tra quán bar kia, thật sự Ngao Quảng không lên đài, y chỉ lên sàn hát hai tiếng đồng hồ để kiếm thêm chút phí sinh hoạt mà thôi. Mà bartender ngày đó xúi giục hắn cũng bị hắn tìm người xử lý, nhưng mà người khởi xướng là chính hắn, chung quy hắn rất áy náy, nhưng hắn vẫn muốn xác nhận một chuyện.

“Cậu với tôi, là lần đầu tiên sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp