Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 19


10 tháng

trướctiếp

Ngao Quảng ngồi nhàn rỗi chưa đến một tháng, đến ngày thứ hai mươi lăm đã không chịu nổi nữa rồi, đành ôm Tiểu Bính đi khắp nơi tìm việc làm. Tuy bằng cấp không cao, nhưng ở đây đa phần công việc đều không cần bằng cấp. Y thuận lợi tìm được việc làm ở một cửa hàng tiện lợi, may mà nơi đây đồng ý cho y mang theo đứa nhỏ đi làm. Chỉ là công việc có hơi bận rộn, từ sắp xếp hàng hóa đến thu ngân đều do một mình y làm, tiền lương cũng không cao
Nhưng y không muốn ở nhà sống tạm qua ngày, hầy, nuôi được bản thân là có thể nuôi được Tiểu Bính, cho nên y liền đồng ý.
Cửa hàng tiện lợi có thời gian làm việc cố định mỗi ngày. Đến giờ cơm sẽ có người đến mua túi muối hay chai nước tương; lúc tan học sẽ có mấy cậu bạn nhỏ chạy tới mua đồ ăn vặt,... May mà qua 8 giờ tối ông chủ sẽ trở về nhận ca, cho nên 7 giờ đi làm, đại đa số thời điểm không có khách, y sẽ rảnh rỗi đọc sách hay cho cục cưng bú sữa, còn trộm chụp ảnh Tiểu Bính ngủ chảy nước miếng. Bé con lớn rất nhanh, mới một tháng đã hơn 4 cân rưỡi rồi. Mỗi lần Ngao Quảng nâng bé lên chụp đều có thể thấy cái tay nho nhỏ mềm mềm hua hua trông đáng yêu cực kì. Cứ thế ngày qua ngày sống rất hài lòng.
Nhưng cũng có lúc không hài lòng. Trình Ngâm lâu lâu lại điện thoại tới hỏi han vài câu. Tuy rằng biết anh đang quan tâm, nhưng Ngao Quảng mỗi lần bắt máy là một lần áy náy, dễ dàng nhớ tới chuyện trước kia. Trình Ngâm học rất giỏi, gia cảnh lại tốt, mới 23 tuổi đã tốt nghiệp thạc sĩ, sau đó không lâu anh sẽ về nước tiếp nhận công việc của ba anh. Mà y lại học hành dở dang, vết thương chồng chất lên, trong nỗi đau còn có chút ngứa ngáy, tra tấn thần kinh yếu ớt của y mỗi đêm khiến y không ngủ được.
Tuy rằng nhà hàng xóm nhiệt tình, nhưng nghỉ hè đến, cậu con trai Alpha nhà bọn họ học đại học ở Đông Bắc cũng đã trở lại. Thằng nhóc da đen kia khá đẹp trai lại cao to không biết nhìn trúng Ngao Quảng ở điểm nào, mỗi ngày đều chạy đến cửa hàng tiện lợi tìm y mua chút kẹo rượu gì đó. Tiểu tử này ở Đông Bắc một thời gian nên bị nhiễm khẩu khí ở nơi đó, mở miệng ra chính là một cỗ mùi vị đại tra tử, hài hước đáng yêu. Tuy rằng biết thằng bé nhỏ hơn y một tuổi này dụng tâm kín đáo, nhưng Ngao Quảng cũng khách khí cũng không ngượng ngùng.
Ngao Quảng vừa đến nên có hơi mệt, không thích ra cửa. Nam Omega cách vách lại thực lòng nhiệt tình, biết y còn đang ở cữ liền tặng đường đỏ. Thấy trong phòng y không có người khác, hỏi nhiều một câu “Người đàn ông của cậu đâu?”, Ngao Quảng cười cười trả lời “Tôi không có”. Lúc ấy cậu nhóc kia đứng ở cửa, nghe vậy hai mắt sáng lên. Đại để là cậu nhóc cho rằng y là một tiểu Omega tuổi trẻ non dại, bị gã tra nam nào đó làm mang thai nên không dám về nhà tìm ba mẹ. Ngao Quảng trong lòng âm thầm nghĩ, nếu để cho bọn họ biết bé con này là đứa con thứ ba của mình, vậy vẻ mặt phong phú cỡ nào ha.
Khó xử duy nhất chính là Tiểu Bính ăn uống quá tốt. Bên này giá hàng thấp, hệ số Engle Ngao Quảng tiếp cận gần như trăm phần trăm, ăn uống không tệ, sữa cũng đủ, chỉ là như vậy còn không đủ cho Tiểu Bính ăn. Vừa ăn no hơn một giờ đã bắt đầu chậc lưỡi, nếu không cho ăn sẽ lập tức khóc không thở nổi. Ngao Quảng bất đắc dĩ đi mua thuốc uống, lúc này mới đủ cho Tiểu Bính ăn uống tiêu xài, chỉ là cứ như vậy, cơ thể sẽ nhanh bị bệnh. Mỗi ngày rau dưa trái cây thịt cá đổi liên tục, nhưng ăn cũng không béo, lúc thu dọn hàng hóa còn bị choáng đầu, nhưng vẫn còn có thể chịu đựng, cũng không để ý nữa.
Làm việc xong, Ngao Quảng tạm biệt ông chủ để về nhà. Y đang vui vẻ, đột nhiên một trận trời đất quay cuồng, trước mắt biến thành màu đen, hai chân khụy xuống. Y theo bản năng bảo vệ Tiểu Bính trong lòng, rồi mới nhắm mắt lại. Tiểu Bính tuy không bị thương, lại từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, sợ tới mức khóc oe oe, một lát sau được tiểu tử cách vách phát hiện ôm cả hai về nhà. May mà Ngao Quảng nằm trên sô pha đã tỉnh lại, từ chối tiểu tử kia gọi xe cứu thương. Cậu nhóc Alpha này cúp máy, cộc lốc hỏi: “Sao thế? Anh chưa ăn à?”
Ngao Quảng ngồi nửa ngày không đứng dậy nổi, cũng đành từ bỏ, bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Có thể là bị tụt huyết áp, cho tôi mượn chút kẹo mạch nha được không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp