Bạch Liên Hoa Thụ Cậu Ấy Không Đi Theo Cốt Truyện

Chương 37: Tâm cơ


10 tháng

trướctiếp

Thang Hiển Văn trừng to mắt, tròng mắt nổi lên tia máu đỏ, cũng đã là học sinh cấp ba rồi, ở trong độ tuổi này, lòng tự tôn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.

Gọi phụ huynh tới tận trường đón, điều này còn khó chịu hơn cả đánh cậu ta một trận.

Cậu ta bị ép đến không còn cách nào khác, giọng điệu càng thêm khẩn cầu sâu sắc: “Cô ơi, đừng gọi được không cô, tự em sẽ viết bản kiểm điểm...”

Nếu là giáo viên mềm lòng chút có lẽ sẽ đồng cảm với cậu ta, nhưng Nghiêm Phương ;ại không phải là người như thế.

Một học sinh có thành tích không tính là tốt, lại còn gây ra những chuyện khiến cô ấy mất mặt như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ không có chút đồng cảm nào.

“Đừng nói nữa, tình huống của em cô sẽ nói rõ toàn bộ với người nhà em.”

Lý Bằng Quang nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nhúc nhích khóe miệng bị đánh rách: “Cô ơi, vậy em phải làm sao?”

Nghiêm Phương không kiên nhẫn để nghe cậu ta nói chuyện, cô ấy vội vàng lau vết máu trên tay và mũi, sau đó lấy điện thoại trên bàn, mở màn hình lên rồi đưa cho Thang Hiển Văn.

“Tự gọi về đi, đừng để cô phải gọi.”

Thật ra số học sinh đều có một sự kính sợ và phục tùng tự nhiên dành cho giáo viên, dù trên mặt vẫn đầy vẻ kháng cự, nhưng Thang Hiển Văn vẫn cầm lấy điện thoại.

Nghiêm Phương chuyển qua nhìn nhóm Đường Vân Phàm, giọng dịu đi: “Được rồi, các em về thi đi.”

Đường Vân Phàm đi đến bàn bên, lấy bút máy và nắp bút của Đường Thời Tô, quăng vào túi đựng bút.

Rồi ra khỏi văn phòng với họ.

Tôn Tài Thụ đi được một đoạn rồi lên tiếng hỏi: “Lúc cậu bảo tớ lấy túi đựng bút qua đã nghĩ xong phải đối chiếu nét chữ rồi đúng không?”

Lúc Đường Vân Phàm định đến văn phòng, bảo cậu ấy lát nữa cầm túi đựng bút của họ qua đó.

“Ừm.”

Tuy đã có đủ chứng cứ, nhưng Đường Vân Phàm vẫn nghĩ Thang Hiển Văn và Lý Bằng Quang sẽ giảo biện, cho nên anh mới gọi Tôn Tài Thụ đến.

Nếu tự họ mang túi đựng bút qua, hiển nhiên có chút cố tình.

Tôn Tài Thụ sáng rực mắt, cậu ấy không ngờ Đường Vân Phàm tỉ mỉ như vậy.

Đường Vân Phàm nói tiếp: “Lần này cảm ơn cậu.”

Tôn Tài Thụ đã nói giúp vài câu.

Tôn Tài Thụ cong mắt: “Đừng khách sáo, tớ cũng đâu làm được gì, thật ra nếu muốn cảm ơn thì mời tớ ăn bữa cơm là đ�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp