Phục Hồi Cảm Xúc

Chương 9 “Vĩnh viễn không nên biết được bí mật của tôi.”


11 tháng

trướctiếp

Trong số các phương án đề xuất được bỏ phiếu, phương án của Tô Ý đưa ra đứng đầu với số phiếu bỏ xa các đề xuất còn lại, được quyết định làm phương án cuối cùng tuyên truyền cho chuyên ngành khôi phục văn vật.

Nhưng đối với đôi vợ chồng được chọn của khôi phục văn vật, còn chưa quyết định được, mọi người vẫn luôn cho rằng để Lâm Thanh Hứa đóng vai người chồng thì rất tốt, nhưng người đóng vai vợ vẫn chưa thể chọn được.

Học sinh của chuyên ngành khôi phục văn vật vốn dĩ liền không nhiều lắm, cũng phải trải qua rất nhiều rèn luyện, cho nên học sinh nữ tương đối ít, mà các cô gái đều từ chối biểu diễn.

Mà đi đến học viện khác tìm thì hiện tại cũng đã trễ rồi, tết Nguyên Đán sắp tới, quá trình quay video không thể lại kéo dài.

Cuối tuần, Tô Ý mang theo đạo cụ quay phim đến phòng làm việc của khoa khôi phục văn vật ở học viện, bởi vì vẫn chưa chọn được người diễn vai người vợ nên cô chỉ có thể quay phim trước hình ảnh của khoa khôi phục văn vật.

Tô Ý cầm camera, trong ống kính, Lâm Thanh Hứa đang mặc vào áo blouse trắng, có lẽ là bởi vì muốn khôi phục văn vật, cặp kính gọng vàng đeo trên sống mũi cao, che đi nốt ruồi nâu ở một bên sống mũi.

Cặp kính gọng vàng, kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng không tì vết được cài khuy tỉ mỉ, khuôn mặt anh tuấn trong sáng, khí chất càng thêm tao nhã.

Tô Ý nhẹ nhàng liếm môi một cái.

Cấm dục một cách văn nhã.

Sau khi đã mặc xong áo, Lâm Thanh Hứa bắt đầu lau bàn, người đẹp trai chỉ cần động tác lau bàn đơn giản nhất thôi cũng thấy đẹp.

Lâm Thanh Hứa lấy bức tranh bị hư hại ra, mô phỏng một bức tranh cổ nổi tiếng xuất hiện dưới thời Trung Hoa Dân Quốc.

Bức tranh này bị hư hại nghiêm trọng, nhưng cũng may bố cục chính của bức tranh vẫn còn nguyên vẹn.

Tiếp đó, anh lại đem hai cái ly trong suốt hai đặt ở mặt bàn, một cái đổ nước trong, một cái đổ hồ nhão vào.

Lâm Thanh Hứa cúi xuống bàn làm ẩm mảnh giấy nhỏ được vá bằng nước sạch, sau đó cạo sạch các đường gờ, quá trình này đòi hỏi sự cẩn thận cao độ.

Tô Ý để sát vào, trong ống kính, đường cong sườn mặt của Lâm Thanh Hứa xinh đẹp sắc bén, thần sắc chuyên chú nhìn những mảnh giấy lớn nhỏ cỡ ngón tay cái trong tay, sau khi quan sát kỹ càng, nhẹ nhàng bôi hồ lên đó, lại dùng nhíp gắp cẩn thận và thấm bớt nước ở mặt sau.

Sau khi thấm nước xong, bàn tay lộ rõ khớp xương cầm cái nhíp đặt lên phần tranh bị hư hại.

Bình tĩnh, cẩn thận, kiên nhẫn lặp lại động tác như trước, một lần lại thêm một lần, một mảnh lại thêm một mảnh, lấp đầy chỗ hư hỏng của bức tranh, làm ẩm nhẹ khoảng trống.

Sau đó, cẩn thận nhấc tranh sang một bên, đặt lên giấy dó thấm nước cho phẳng.

Lại đặt nó lên tờ giấy lớn khác, phủ nó bằng nhiều lớp giấy và dùng tấm gỗ có khối gỗ làm phẳng.

Làm xong những thứ này, Lâm Thanh Hứa buông đồ vật trong tay ra, đi đến bên cạnh Tô Ý, ý bảo cái này cần để yên một đêm, các bước khôi phục hôm nay đã kết thúc.

Ngày quay phim hôm nay giáo viên hướng dẫn cũng tới, ông ấy đứng ở cửa nhìn động tác thuần thục của Lâm Thanh Hứa, không khỏi cảm thán, không hổ là người mà ông Lâm đã bồi dưỡng, động tác chuẩn xác không sai chút nào, công việc gian nan này khi anh làm lại có cảm giác thong thả ung dung.

Lúc này nhìn đến Lâm Thanh Hứa đứng ở bên cạnh Tô Ý, hình như là đang thương lượng những phân đoạn tương đối tốt, bổ sung một số yêu cầu.

Dáng người Lâm Thanh Hứa thon dài, Tô Ý khó khăn lắm mới đứng đến bả vai của Lâm Thanh Hứa, thời điểm hai người để sát vào nhau thảo luận, không hiểu sao lại có cảm giác cp.

Ông bỗng nhiên có một cái ý tưởng.

“Bạn học Tô Ý, chụp thế nào rồi!”

Ông bước đi qua, đứng ở bên cạnh Tô Ý rồi nhìn nhìn, Tô Ý, mắt hạnh đáng yêu, ngũ quan xinh xắn tinh xảo, thích hợp đóng kiểu vai cô vợ nhỏ đáng yêu của tướng quân vương gia này nhất.

“Bạn học Tô Ý này, tôi đối với câu chuyện xưa của em nảy ra chút ý tưởng, em giả sử chỉ là đôi vợ chồng, nếu chúng ta làm cho nhân vật này hoàn hảo hơn, thì tình tiết và cảm xúc trong truyện sẽ càng phong phú hơn có đúng không.”

“Ví dụ như người chồng một đời là danh tướng, bách chiến bách thắng, nữ chính là thanh mai trúc mã của hắn. Ngày hôm sau khi hai người thành hôn, nam chính liền phụng mệnh xuất chinh, nhưng bởi vì nam chính công cao cái chủ, hoàng đế bắt được điểm yếu của hắn, muốn bí mật xử tử nữ chính, nữ chính muốn lưu lại cho hắn một thứ để tưởng niệm nên đã mời người vẽ ra một bức tranh.”

“Sau khi nam chính chiến thắng trở về nghe được tin tức thì cực kỳ bi thương, tự nguyện rời bỏ triều đình, mang theo bức tranh của nữ chính mai danh ẩn tích, tưởng nhớ sâu nặng.”

“Em cảm thấy như vậy, có phải hoàn chỉnh hơn rất nhiều hay không?” Giáo viên hướng dẫn phát hiện đôi mắt Tô Ý sáng lên.

“Đúng là hoàn chỉnh hơn nhiều rồi ạ!” Tô Ý cảm thấy tình cảm của câu chuyện này càng phong phú, kết hợp với đoạn ngắn của khôi phục văn vật, càng làm cho mọi người ghi nhớ hơn, nhưng như nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên cô lại nhụt chí, giọng nói cũng có chút rầu rĩ: “Thầy à, còn một người khác vẫn chưa chọn được sao ạ?”

“Đúng vậy, những học sinh nữ ở học viện chúng ta tỏ vẻ có thể cung cấp trang phục, nhưng mà không muốn tham gia, hiện tại đến học viện khác tìm thì cũng đã muộn rồi.”

Ngữ khí của giáo viên hướng dẫn trở nên trầm trọng, giống như tiếc nuối cùng bất đắc dĩ, làm cho Tô Ý cũng khó chịu theo.

Không có ai lại không hy vọng ý tưởng của chính mình được thực hiện.

“Nhưng mà, tôi vừa mới tìm thấy được một ứng cử viên.”

Tô Ý ngẩng đầu, ngữ khí đều mang lên hy vọng, là ai!

Mà lúc này, Lâm Thanh Hứa nhìn thấu thầy giáo muốn làm gì liền nhướng mày, nhìn giáo viên hướng dẫn một cái thật sâu.

“Vừa rồi tôi thấy vóc dáng của em và Lâm Thanh Hứa rất thích hợp, hình tượng của em cũng rất tốt, không biết em có hứng thú tham gia hay không?”

Tô Ý đôi mắt mở lớn, theo bản năng liền cự tuyệt.

“Không, không được, em không được đâu.”

“Em còn chưa thử qua, làm sao lại biết là không được, thầy tin tưởng em.”

“Hơn nữa nếu ngay cả em cũng không thể tham gia, thì thật sự là không còn ai, như vậy chúng ta phải đổi một phương án khác, nói cho cùng thì thời gian không đợi người.”

Nhìn ra Tô Ý có chút do dự, ông lại thêm một chút lửa vào: “Thầy tin tưởng em, có rất nhiều chuyện phải thử mới biết có làm được hay không.”

Lại sợ lời mình nói chưa đủ sức thuyết phục, ông nhìn về phía Lâm Thanh Hứa nãy giờ đứng một bên chưa lên tiếng.

“Đúng không Thanh Hứa.”

Lâm Thanh Hứa không nghĩ tới mồi lửa này sẽ ném lên trên người mình, nhìn Tô Ý đang rối rắm cắn môi cau mày, cảm thấy nếu là cô ấy làm việc cùng mình, hình như cũng không tệ lắm.

Theo như bình thường, Lâm Thanh Hứa chắc chắn sẽ trầm mặc để đối phương tự mình quyết định, cùng lắm thì thay đổi người, nhưng hiện tại, hiếm khi thấy được anh có chút định hướng: “Vâng, dù sao thì câu chuyện này cũng không có ai quen thuộc hơn cậu ấy, cho nên cứ thử xem,

Tô Ý.”

Là cổ vũ, cũng là lời mời.

Trong lòng Tô Ý vẫn có chút sợ hãi và do dự, nhưng khi cô nghe được Lâm Thanh Hứa nói cứ thử xem, bỗng nhiên cô thật sự rất muốn thử xem.

Giống như lúc trước Lâm Thanh Hứa bảo cô tiếp tục kiên trì, cô thật sự không có từ bỏ giấc mơ làm ký giả lúc trước, tiếp tục kiên trì.

Giống như lúc trước Lâm Thanh Hứa cổ vũ cô nói ra ý tưởng của bản thân, khiến cho cô học được biểu đạt quan điểm chính mình trước mặt người khác.

Lời nói của Lâm Thanh Hứa mang theo kỳ vọng, mà cô không muốn làm cho anh thất vọng, cũng không muốn làm cha mẹ và Khương Niệm luôn lo lắng cho cô thất vọng.

Cô hẳn là nên dũng cảm mà đi thử một lần.

Cô ngẩng đầu, trong ánh mắt mang lên vài phần kiên định, còn có vài phần ẩn ẩn chờ mong: “Vâng thưa thầy, để em thử xem.”

Thấy Tô Ý đã đồng ý, giáo viên hướng dẫn vui mừng cười cười, đi thông báo những người khác đi chuẩn bị trang phục gì đó.

Phòng làm việc trống vắng chỉ còn lại có hai người là Lâm Thanh Hứa và Tô Ý.

Mặt Tô Ý bất giác lại nóng lên, cô không biết vừa rồi có lộ tẩy hay không, cô lại rơi vào cảm giác kỳ quái khi cùng Lâm Thanh Hứa ở chung một chỗ.

Sợ hãi ở một mình lại khát vọng ở một mình, muốn tới gần, cũng muốn tránh đi.

“Khẩn trương sao?” Lâm Thanh Hứa nhìn Tô Ý khảy ngón tay mở miệng hỏi.

“Hả?” Tô Ý có chút mờ mịt mà ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Thanh Hứa, phản ứng lại đây là hỏi cô lúc quay câu chuyện xưa, mềm mại trả lời: “Có một chút.”

Lâm Thanh Hứa còn đang suy nghĩ nên an ủi như thế nào, dù sao thì anh đối với loại chuyện này từ trước đến nay không có kinh nghiệm, còn không có nghĩ đến, liền nghe được Tô Ý thở dài một tiếng.

Cô vỗ vỗ đầu, khóc không ra nước mắt: “Nếu tôi đi diễn, vậy thì ai sẽ quay?”

Lâm Thanh Hứa cũng không nghĩ tới vấn đề này, nếu Tô Ý diễn, vậy thì tất nhiên là không thể theo vào quay, như vậy thì ai quay đây?

“Tôi, tôi đi về suy nghĩ một chút, nếu nghĩ xong, sẽ nói chuyện với mọi người.” Tô Ý lùi một bước, tính rời đi trước.

Cô không thể tiếp tục cùng Lâm Thanh Hứa ở chung một chỗ, cô không có năng lực tiếp thu tâm lý như vậy.

Tô Ý như là chạy trối chết.

Mà Lâm Thanh Hứa bị bỏ tại tại chỗ cũng thở dài, ánh đèn chiếu vào trên thấu kính, trên gương mặt thanh lãnh tinh xảo dường như mang theo một chút nghi hoặc cùng khó hiểu.

Vì sao cô mới ở chung với anh một chút lại muốn bỏ chạy rồi.

Lúc sau, sau khi Khương Niệm nghe Tô Ý nói xong tỏ vẻ chính mình mấy ngày nay không có việc gì, có thể giúp Tô Ý quay phim, mà các học sinh từ chối tham diễn lại đam mê hán phục, trang phục và tạo hình Tô Ý và Lâm Thanh Hứa cũng trực tiếp được mấy người họ nhận thầu.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, sang tuần sau cả hai quay xong truyện ngắn trong thời gian không đến lớp.

Ngày quay xong mẩu chuyện xưa vừa lúc là lễ Giáng Sinh, bọn họ thực hiện xong cảnh quay cuối ở ven hồ.

Trên mặt hồ được bao phủ bởi một tầng băng mỏng, xung quanh lá cây rụng xào xạc trong gió lạnh.

Tô Ý khoác một chiếc áo choàng màu trắng gạo thêu một vài bông hoa lan, đứng ở bên hồ, tóc đen buông xuống, chỉ dùng một cây ngọc trâm vấn nhẹ, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng lại lộ ra vài phần sức sống, Lâm Thanh Hứa từ phòng trong lấy ra một cái lò sưởi, kéo qua tay Tô Ý, thật cẩn thận đến đặt lò sưởi ở bên bàn tay của Tô Ý, rồi sau đó duỗi một cánh tay ôm lấy Tô Ý.

Tô Ý ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hứa, hai người yên lặng đối diện nhau, mà lúc này, bông tuyết trong không trung lay động, sao trời từ trên trời rơi xuống, rơi xuống giữa tóc hai người, rơi xuống trên mặt hồ, rơi trên những lá cây, bao trùm lên tất cả mọi thứ.

Tô Ý cảm nhận được tay mà Lâm Thanh Hứa vừa mới nắm mang đến cảm giác ấm áp, giống bị điện giật, tê tê dại dại. Mà lúc này Lâm Thanh Hứa còn đang ôm cô, lúc cô nghiêng đầu nhìn về phía anh, có thể nhìn đến đường cong linh hoạt ở yết hầu, còn có đường cong rõ ràng ở cằm của anh.

Ở nơi trời băng đất tuyết, cô lại cảm thấy bản thân có chút khô nóng.

Đây là lần mà cô cách Lâm Thanh Hứa gần nhất. Hai người cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, thở ra khói trắng ở phía trước cũng giao hòa vào nhau, bọn họ gắn bó lẫn nhau, bọn họ hô hấp dung hòa.

Sự nhút nhát và sợ hãi lúc này đều bị Tô Ý bỏ sau lưng, cô nương theo cơ hội của câu chuyện xưa, rúc vào trong lòng người mình thích, cảm thụ ấm áp trong nháy mắt kia.

Lừa mình dối người cũng được, điên cuồng mù quáng cũng được, nương theo cơ hội của câu chuyện xưa, có thể cảm nhận được sự ấm áp vào giờ này khắc này, cho dù chỉ có vài giây, cô đều chấp nhận.

“Được rồi!” Khương Niệm ở phía sau ra vẻ đã quay xong.

Đã hạ màn, phải trở về hiện thực rồi.

Tay Lâm Thanh Hứa nhẹ nhàng vuốt ve một chút, sau đó vẫn buông ra, Tô Ý lùi lại một bước, rũ đôi mắt xuống, cố gắng điều chỉnh ánh mắt không giấu được gì của bản thân, hít sâu một hơi, cảm giác lạnh lẽo tiến vào thân thể, nháy mắt khiến cho người ta trở nên tỉnh táo.

Hai người nhộn nhịp trở về.

Bởi vì quay phim đã kết thúc, mọi người đều bên ngoài ngắm tuyết đầu mùa của năm nay.

Bông tuyết trở nên càng to hơn so với vừa rồi, bay lả tả xuống, thế giới bỗng chốc liền trở thành một mảnh trắng xóa.

Mọi người thu thập xong đồ vật trong phòng, trả phòng rồi đi ra ngoài. Dọc theo đường đi, có thể nghe được tiếng hưng phấn thảo luận vì cuối cùng cũng quay xong mẩu chuyện xưa, thảo luận hôm nay lễ Giáng Sinh, thảo luận năm nay có tuyết đầu mùa.

Ngoại trừ hai người.

Tô Ý còn có chút hoảng hốt, giống như còn đắm chìm ở mẩu chuyện xưa, mà Lâm Thanh Hứa từ trước đến nay trầm mặc, chẳng qua lần này so lúc trước càng trầm mặc hơn.

Hai người đều chậm rãi đi ở phía sau đội ngũ.

Sau khi Tô Ý thay cho quần áo xong, trên cổ quấn một cái khăn quàng cổ lớn, còn đội thêm mũ, quấn mình như một con gấu. Đối lập với Tô Ý, Lâm Thanh Hứa ăn mặc đơn giản hơn nhiều, bên ngoài là một chiếc áo khoác, ngay cả khăn quàng cổ cũng không quấn.

Tô Ý còn đang suy nghĩ đến cảnh quay cuối cùng vừa nãy, lại nhớ đến ánh mắt của chính mình mang theo tình yêu không giấu được nhìn về phía Lâm Thanh Hứa, sau đó tất cả mọi người đều nói cô diễn rất tốt, rất có thiên phú, chỉ có chính bản thân cô mới  biết, đó không phải là diễn, đó là do cô không giấu được tâm tư mà biểu lộ ra ngoài.

Cô có thể rất tự nhiên mà ở lúc người khác hoài nghi nói đó là vì yêu cầu của mẩu chuyện xưa, nhưng cô lại không có cách nào nói như vậy với Lâm Thanh Hứa.

Thậm chí cô còn sợ hãi không biết Lâm Thanh Hứa có nhìn thấy sự khác thường từ chỗ đó hay không.

Hy vọng là không có, ngàn vạn lần đừng nhìn ra.

Mà Lâm Thanh Hứa liếc nhìn Tô Ý quấn giống như một con gấu có chút đáng yêu chậm rãi đi trong tuyết, nhớ lại lúc sau khi chạm vào tay Tô Ý, phản ứng của cô cứng đờ, còn có Khương Niệm nói sau khi kết thúc Tô Ý lập tức lùi lại một bước, anh vẫn không nghĩ ra đáp án.

Vì sao lại luôn muốn né tránh anh?

Sắp đi đến trường học, mọi người đều có chuyện và phương hướng riêng của mình liền quyết định tách ra ở đó.

Lâm Thanh Hứa lên tiếng gọi Tô Ý lại.

Tô Ý xoay người nhìn về phía Lâm Thanh Hứa suốt một chặng đường không nói chuyện, trong lòng bắt đầu trở nên khẩn trương.

“Giáng Sinh vui vẻ nhé, Tô Ý.”

Một giọng nói trong trẻo từ phía trên vang lên, hòa lẫn với gió lạnh và tuyết rơi, nhưng lại dịu dàng đến khó hiểu, nhưng Tô Ý đang căng thẳng nên không chú ý đến.

Khương Niệm ở phía trước ở gọi cô, Tô Ý cảm thấy may mắn khi Lâm Thanh Hứa không hỏi đến vấn đề khác, lại còn có chút ẩn ẩn lo lắng. Tô Ý vội vàng nói một câu Giáng Sinh vui vẻ, đã bị Khương Niệm gọi đi rồi.

Ông già Noel ơi, ông có thể thực hiện một nguyện vọng của con mà đúng không?

Con hy vọng, anh ấy vĩnh viễn không phát hiện ra bí mật của mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp