Phục Hồi Cảm Xúc

Chương 7: Nhật Ký Yêu Thầm


11 tháng

trướctiếp

Giải khát trong mơ

Lúc ra khỏi bệnh viện thì đã muộn, mắt của Lâm Thanh Hứa và Tô Ý đã chẳng mở ra nổi nữa, hai người vội vội vàng vàng vào cửa hàng tiện lợi mua bàn chải đánh răng rồi đi về.

Cũng may là chỗ Lâm Thanh Hứa đủ lớn, có hai phòng khách hay có người ghé tới nên coi như sạch sẽ.

Tô Ý buồn ngủ ríu cả mắt nên tuỳ tiện chọn một căn phòng, ngay cả suy nghĩ thừa thãi cũng không thiết tha, cầm lấy đồ đạc và nói chúc ngủ ngon với Lâm Thanh Hứa rồi đi vào tắm.

Nằm trên giường chưa bao lâu thì đã ngủ, đây là lần đầu tiên Tô Ý ngủ ở chỗ lạ mà không bị lạ giường.

Mùa thu đã đến lúc nào không hay, trong sân nhà đã có vài chiếc lá vàng khẽ khàng rơi. Gió ban mai đã không còn mát mẻ như làn gió mùa hè mà mang theo vài phần se lạnh.

Tô Ý bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức.

Vừa tỉnh được một chốc nên có đôi chút ngẩn ngơ, đôi mắt màu nâu trà, hàng mi rậm khẽ chớp mang theo vẻ ngẩn ngơ nhìn căn phòng xa lạ.

Sau chừng mười giây, cô dường như mới tỉnh ngủ.

Trên mặt thoáng xuất hiện màu hồng, đây là lần đầu tiên cô qua đêm không về nhà. Hơn nữa, còn là ở cùng với Lâm Thanh Hứa.

Tối hôm qua không có tâm tình nghĩ đến sự thẹn thùng và ngại ngùng, bây giờ chúng bất ngờ tập kích Tô Ý.

Tô Ý khẽ cắn môi, trong vô thức đã rụt người vào ổ chăn, nhưng có lẽ là do tâm trí mê hoặc, cô cứ luôn cảm thấy chiếc chăn cũng đã nhiễm lên mùi vị của Lâm Thanh Hứa rồi. Cô cảm thấy bản thân như được hơi thở của người ấy vây quanh.

Nhắm tịt mắt lại, hít một hơi thật sâu, Tô Ý rời giường ngay sau đó.

Lúc mở cửa phòng ra, cửa phòng Lâm Thanh Hứa bên cạnh cũng đã mở.

Trên người anh mặc một chiếc áo phông trắng, là chiếc áo từ thời đại học, Tô Ý lần đầu thấy Lâm Thanh Hứa ăn mặc kiểu thoải mái như này, không gò bó như áo sơ mi mà có vẻ thoải mái hơn hôm qua nhiều.

Mà thực tế cũng có vẻ cũng thế thật.

Tô Ý ngước mắt, vừa lúc chạm phải tầm mắt của Lâm Thanh Hứa, cô có chút lảng tránh mang theo nét ngại ngùng, nhưng Lâm Thanh Hứa lại cười và tự nhiên chào buổi sáng với cô.

“Chào buổi sáng”, Lâm Thanh Hứa liếc mắt nhìn đồng hồ, đã bảy giờ hơn: “Giờ này về trường còn sớm, muốn đi ăn sáng không?”

Tô Ý muốn khước từ, nhưng bụng dạ lại không chịu thua kêu réo lên.

Ngượng chín cả mặt.

“Ờ… ừm.”

Tô Ý quyết định giữ im lặng đi theo Lâm Thanh Hứa ra ngoài, nhưng trông thấy thân hình Lâm Thanh Hứa cao lớn trước mắt, bóng lưng thẳng tắp khiến cô không khỏi nghĩ đến chiếc áo sơ mi điểm lên từng vệt máu hôm qua, không cần nghĩ cũng biết trên lưng anh thảm cỡ nào.

Tim cô như bị dằm đâm vào, có chút đau lòng, cô ở sau bóng lưng nhẹ nhàng cất tiếng:

“Cậu đấy, vết thương đỡ hơn chút nào chưa?” Sợ làm Lâm Thanh Hứa không thích nênTô Ý hỏi rất dè dặt, suy cho cùng chẳng có ai muốn bộ dạng nhếch nhác không thể tả nổi của chính mình bị người khác bắt gặp, thậm chí là nhớ rõ.

Huống hồ còn là đứa con cưng như Lâm Thanh Hứa.

Cho nên cô hỏi rất  nhỏ, Lâm Thanh Hứa mà không nghe thấy cũng chẳng có gì lạ.

Chẳng ngờ, Lâm Thanh Hứa quay đầu lại từ trong ánh sáng, gương mặt góc cạnh nhuốm đôi chút ý cười: “Hôm qua cảm ơn cậu nhé!”

Cảm ơn vì đã tôi biết được cảm giác quan tâm là như thế nào.

Ông Hứa hàng xóm mở một quán ăn sáng, người trong con hẻm này đều đến chỗ ông ấy ăn. Buổi sáng nhiệt độ chưa cao, mấy chiếc bàn chiếc ghế đặt trong sân vườn, ở cửa vườn trồng mấy cây rau cải, còn có một cây sơn trà.

Hai người chọn một chiếc bàn ngồi xuống.

“Tiểu Lâm, đã lâu rồi cháu không đến chỗ ông đấy!”

Lâm Thanh Hứa gật đầu: “Gần đây cháu luôn ở trường.”

Chẳng mấy chốc, trên bàn của họ đã được đặt lên hai bát hoành thánh bốc khói, sữa đậu nành và bánh bao.

Lâm Thanh Hứa nhìn vào Tô Ý bên cạnh đang dùng thìa ra sức múc hoành thánh, cái miệng nhỏ khẽ thổi, vạt nắng vàng thu khẽ khàng chiếu xuống lông tơ trên má của Tô Ý bị chiếu đến trong suốt, lông mi đen mà dày, chóp mũi nhỏ nhắn, ánh môi hồng hào mang đôi nét bụ bẫm của trẻ con. Nhưng ngón tay lại tinh tế, buổi sáng đầu thu hơi lạnh nên trên mu bàn tay cô hiện lên mạch máu xanh rõ ràng.

Bình thường trông cô là người hiền lành, nhưng tối qua lại lo lắng và cố chấp phải đưa anh đến bệnh viện, là vì sao chứ?

Lâm Thanh Hứa còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì một giọng nói non nớt của trẻ con đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Anh ơi, cái này, cho anh.”

Từ ngoài cửa, một đứa bé lảo đà lảo đảo chạy tới, bàn tay mũm mĩm cầm một cái kẹo mút.

Bạn nhỏ ấy nhìn chỉ khoảng bốn, năm tuổi, đôi mắt long lanh, một chàng trai đang bưng cốc sữa đậu nành nhẹ nhàng đặt xuống, đi tới ôm đứa bé, cô bé nhìn chàng trai đang ôm mình nở nụ cười.

“Dì hàng xóm nói với em, ăn kẹo ngọt là sẽ không đau nữa.”

Ông Hứa đang làm bánh bao ở một bên nở nụ cười: "Hôm qua anh trai cháu không may bị dao cắt vào tay một vết nhỏ hôm nay đã đỡ hơn rồi, sao cháu không cho ông kẹo?"

"Ông đã tự làm bánh bao ông thích ăn rồi mà!"

Ông Hứa chỉ đùa với cô bé, nhưng cô bé lại nghiêm túc nhìn ông Hứa, dùng giọng điệu của bà nội nói: "Anh trai bị chảy máu, sẽ đau."

"Con bé này, trong mắt chỉ có anh trai tốt của cháu thôi." Một người đàn bà đi tới, hình như là bà nội của cô bé, trong mắt bà mang theo ý cười hiền từ, nhìn cậu bé khoảng bảy tám tuổi đang ôm cô bé.

"Ài, con gái hầu như đều lương thiện, chứ không phải chỉ vì tên nhóc thối này đâu." Ông Hứa bĩu môi, như thể không thích cháu trai của mình.

Tô Ý cảm nhận được ánh mắt Lâm Thanh Hứa đã rời đi, cuối cùng cũng có thể ăn thoải mái, nếu cứ bị nhìn chằm chặp như thế đến cái thìa cô cũng cầm không nổi mất.

Ăn được mấy miếng, ánh mắt cô đã bị cô gái nhỏ bên cạnh hấp dẫn.

Cô bé xinh xắn đáng yêu như thế ai mà chẳng thích, Tô Ý nhìn cô bé, nghe giọng điệu của bé, cảm giác trái tim đã tan chảy đến nơi rồi.

Mà cô bé được cậu bé ôm trên tay đang ngọ nguậy, lúc xem bên này lúc ngó bên kia, rất nhanh đã phát hiện Tô Ý đang nhìn bé.

“Chị gái xinh đẹp!” Cô bé vặn vẹo muốn trượt xuống khỏi người cậu bé.

Nghiêng nghiêng ngả ngả đi đến bên cạnh Tô Ý, đưa đôi mắt lúng liếng nhìn cô tựa như hai hạt nhãn.

“Bà ơi, ở đây có một chị gái xinh đẹp này!” Một bàn tay mềm mại chỉ về phía Tô Ý, ánh nhìn hướng về mái đầu hoa râm, khuôn mặt đầy vẻ hiền từ của bà nội.

“Cái con bé mê sắc đẹp này, nhìn thấy anh chị xinh trai đẹp gái là đi cũng không nổi.” Bà cười mắng một câu, nhưng trong mắt chỉ toàn là vẻ yêu chiều.

Cô gái nhỏ quay đầu, thấy Lâm Thanh Hứa, lại kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Còn có anh đẹp trai nè!” Tô Ý thấy cô bé nhìn qua đây đôi mắt liền cong cong, giọng điệu càng nhẹ nhàng:

“Chào em nhé.”

Cô bé bắt lấy tay Tô Ý, làm ra vẻ nói: “Chào chị xinh đẹp ạ!”

Sau đó lại nói với bà nội rằng muốn ngồi ăn cạnh Tô Ý, vốn dĩ bà không đồng ý, nhưng cô rất vui lòng, bà nội cũng chẳng nói thêm gì.

Sự chú ý của Tô Ý lúc này đều dồn hết lên người cô bạn nhỏ, chẳng còn đoái hoài gì đến tầm mắt của Lâm Thanh Hứa đang đặt đi đâu.

 

Ngược lại Lâm Thanh Hứa lại nghĩ đến ban nãy cô bé vì anh trai nhỏ bị thương liền tặng kẹo ngọt dỗ người ta, còn có ông Hứa nói con gái đều lương thiện, những điều này đều khiến anh đã có đáp án cho những suy nghĩ ban nãy.

Hai người đối diện đều có đôi mắt to giống nhau, một màu nâu trà, một màu đen láy. Trên gương mặt đều mang nét mũm mĩm của trẻ con, nhìn nhau một cái, cầm lấy bánh bao cắn một cái, lại nhìn nhau cười rộ lên, mi mắt cong cong.

Cô và bạn nhỏ này đều chân thành, lương thiện giống nhau.

Thì ra, con gái vốn dĩ chẳng có bộ dáng giống người đàn bà tàn nhẫn kia, không thủ đoạn đa đoan. Chẳng qua chỉ là thân phận không giống nhau, cũng chẳng có gì đáng so sánh.

Ánh mắt Tô Ý trong trẻo tựa như một viên ngọc không tì vết, gắng hết sức trao tặng lòng tốt cho người khác. Giống như cô bé chừng bốn năm tuổi này vì anh trai nhỏ mình quen biết bị thương mà sẵn lòng lấy kẹo của mình đi dỗ dành người ta.

Đầu ngón tay Lâm Thanh Hứa vuốt ve chiếc thìa trong chốc lát, trong lòng thoáng chút xúc động nhưng trên mặt lại chẳng lộ vẻ gì.

 

Uống một ngụm sữa đậu nành, hơi có vị ngọt.

Ăn xong, hai người chào tạm biệt ông Hứa, Tô Ý muốn quay về trường mà Lâm Thanh Hứa thì lại muốn trở về nhà ở tiếp mấy ngày, đợi vết thương khá lên rồi mới tính tiếp.

Hai người tách nhau trước cửa nhà ông Hứa, Tô Ý do dự hồi lâu rồi cũng đành nói: “Thời gian này cậu nhớ chú ý thay thuốc, hẹn gặp lại.”

Cỏ dại mọc ra từ những vết nứt trên vỉa hè lát đá trong con ngõ nhỏ, ánh mắt Tô Ý đặt vào ngọn cỏ, sau khi nói xong bèn muốn quay người rời đi.

Lâm Thanh Hứa tay đút túi quần, mặt trời lại nhích lên một chút, chiếu vào ngay sau bóng lưng anh, anh nhìn ánh mặt trời chiếu lên mái tóc Tô Ý biến màu tóc cô thành màu nâu nhạt.

“Chờ chút, có phải cậu quên mất việc gì rồi không?”

Tô Ý tạm dừng một lúc.

Chẳng lẽ ý anh muốn hỏi cô tại sao không hỏi anh hôm qua vì sao lại bị thương à?

Cô đang muốn giải thích thì giọng nói trong trẻo của Lâm Thanh Hứa cùng với sự xa cách trong giọng nói của anh đã bớt đi một chút so với trước đó vang lên: "Cậu còn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của tớ.”

Còn có chuyện này à!

Nếu bây giờ cô bỏ qua thời cơ tốt nhất để chấp nhận thì sau này Tô Ý càng không có dũng khí để chấp nhận, chỉ là tần suất mở lời mời kết bạn kia ra xem nhiều hơn mà thôi.

 

Như là giải khát trong mơ.

“Lúc tớ nhớ đến thì đã quá hạn rồi.” Tô Ý đưa lưng về phía Lâm Thanh Hứa, bàn tay vì nói dối mà khẽ run lên, nhưng giọng điệu lại che giấu rất khá.

Lâm Thanh Hứa không nói gì, chỉ hơn nhướn mày, không nói toạc ra, anh cầm điện thoại bấm vài cái rồi đưa đến trước mặt Tô Ý.

“Vậy thêm lại đi.”

Bàn tay duỗi ra trước mắt thon dài, rõ ràng từng khớp xương, móng tay cắt tỉa gọn gàng và sạch sẽ để lộ ra màu hồng nhạt hình trăng khuyết.

Tô Ý biết lần này mình không tránh được, móng tay cô bấu mạnh vào lòng bàn tay, cam chịu lấy điện thoại ra quét mã.

“Tinh.”

Sau khi thêm bạn, Tô Ý vội vàng về trường vì sợ trễ giờ học.

Sau lúc về trường, hai người ngầm hiểu đều không nhắc đến chuyện lần này. Vì chuyên ngành khác nhau, hai người cũng hiếm lúc gặp mặt, tin nhắn wechat cũng dừng lại ở tin nhắn tự động của hệ thống lúc họ thêm bạn vào ngày hôm ấy.

Tô Ý đã bấm ra bấm vào vòng bạn bè của Lâm Thanh Hứa rất nhiều lần, trong đó chỉ có hình ảnh một tờ giấy, có lẽ do chụp không chuẩn nên nhìn chữ ở phía trên có chút không rõ ràng.

Trừ cái này thì vòng bạn bè anh chẳng đăng cái gì nữa.

Tết sắp đến gần.

Đoàn nghệ thuật trường Tô Ý sẽ tổ chức tiệc đón giao thừa, trong đó có phần phát một đoạn video, trong video sẽ có nội dung đặc sắc của từng nghành, nếu có thêm sinh viên du học thì sẽ càng hay.

Mà cái video này cũng có tác dụng tuyên truyền, sẽ được dùng làm video tuyên truyền tuyển sinh.

Vì thế mà không ít ngành đã mài dao soàn soạt muốn mượn cơ hội này phô bày nét hấp dẫn riêng của chuyên ngành mình.

Nhưng chỉ tiêu chỉ được năm suất, từ vấn đề này mà đoàn nghệ thuật trường đã đề nghị bỏ phiếu bầu, năm cử tri hàng đầu sẽ đại biểu cho chuyên ngành của họ tham dự quay video, nếu năm người đắc cử có người trùng ngành sẽ lấy thêm một người của ngành khác thêm vào.

Không có gì bất ngờ khi số phiếu bầu của Lâm Thanh Hứa xếp thứ nhất.

Nhưng Lâm Thanh Hứa không đồng ý quay.

Gánh vác trọng trách “chiêu mộ người tài” cho chuyên ngành phục hồi văn vật, Lâm Thanh Hứa bị giáo viên hướng dẫn tìm gặp rất nhiều lần, mỗi lần đều tận tình khuyên bảo nhưng Lâm Thanh Hứa đều đưa ra đủ lý do để từ chối.

Lần này giáo viên hướng dẫn chỉ muốn thử lần cuối.

“Em chỉ có một mình, không biết chụp, càng không biết quay.”

Lâm Thanh Hứa đứng trước bàn làm việc vuốt tóc lộ ra vầng trán sáng bóng, không có tóc mái che phủ càng khiến anh thêm phần lạnh lùng xa cách, làm người khác có cảm giác không dám tiếp cận.

“À, chuyện này em không cần lo quá, đoàn nghệ thuật sẽ cử người có chuyên môn đến quay giúp em.”

“Thầy nghe nói bạn đó học chuyên ngành tin tức truyền thông, là một cô gái rất ngoan và nghe lời, kỹ thuật quay chụp cũng khá, em yên tâm.”

Lâm Thanh Hứa muốn tiếp tục từ chối nhưng giáo viên hướng dẫn lại vô tình nói một câu: “Tên còn rất hay nữa, Tô Ý.”

Lâm Thanh Hứa nghe thấy cái tên này thì thoáng sửng sốt, lời từ chối vừa đến miệng đã vội nuốt xuống.

Anh nghĩ đến Tô Ý vì việc hợp tác này chưa xong mà nộp video trễ vừa khó xử vừa tủi thân nên Lâm Thanh Hứa không muốn từ chối nữa.

"Được ạ.”

Chú thích:

*Trông mơ giải khát: Cuối thời Đông Hán, Tào Tháo chỉ huy quân đội tiến đánh Trương Tú. Dưới cái nắng như thiêu như đốt, binh sĩ hành quân trên sa mạc mênh mông, ai cũng khát đến mức không chịu nổi nữa, muốn được uống nước, nhưng xung quanh bốn bề đều là cát, làm sao tìm ra được nguồn nước đây?

 

Tào Tháo nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách hay. Ông nói với các binh sĩ: “Đừng sốt ruột, nói cho các người nghe, nơi này ta đã từng đi qua, đi thêm một đoạn đường nữa là có thể nhìn thấy một rừng mơ rất lớn. Mơ ở đó rất nhiều, lại vừa ngọt, vừa chua, giải khát rất tốt.

 

Binh sĩ nghe Tào Tháo nói rồi, không nhịn được tưởng tượng ra vị chua của mơ. Ai cũng đều ứa nước miếng, thế là tự nhiên không còn cảm thấy khát nữa.

 

Về sau, 望梅止渴 (giải khát trong mơ) được dùng với hàm ý dùng những ảo tưởng không thực tế để an ủi bản thân, hoặc để hình dung những mong muốn không thể nào thực hiện được.

 

Các bạn à, ảo tưởng có thể mang đến cho chúng ta sự vui vẻ nhất thời, nhưng không thể nào thực sự làm thỏa mãn được nguyện vọng của chúng ta. Chỉ có nỗ lực phấn đấu, nguyện vọng mới có khả năng trở thành hiện thực.

 

Câu chuyện thành ngữ này chúng ta cũng hay được nghe dưới cái tên: Rừng mơ của Tào Tháo. (Nguồn tham khảo: baidu.com)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp