Phục Hồi Cảm Xúc

Chương 48: Chúng ta chia tay đi


10 tháng

trướctiếp

Sau khi Lâm Thanh Hứa tìm thấy "điều bất ngờ", cánh tay anh đau nhức, chân mềm nhũn vì chạy quá lâu, ngồi bệt xuống đất.

 

Anh nhúng tay vào tuyết, cố gắng rửa sạch những vết bẩn trên tay bằng tuyết tinh khiết. Nhưng khi tuyết xung quanh đã bị nhuộm đen, tay của Lâm Thanh Hứa vẫn bị dính vết bẩn, dù anh có chà xát thế nào cũng không thể lau sạch được, tay anh cũng bị tuyết lạnh làm cho đỏ ửng.

 

Lâm Thanh Hứa muốn mở nó ra, nhưng lại sợ rằng dáng vẻ hiện tại của mình sẽ làm bẩn nó. Đây là món quà mà Tô Ý hết lòng chuẩn bị cho anh, anh làm sao có thể làm bẩn nó chứ?

 

Nhưng nhìn cảnh này, anh lại cảm thấy buồn.

 

Phải đau đớn và quyết tâm như thế nào thì Tô Ý mới có thể ném nó đi.

 

Là bởi vì bản ghi âm này sao?

 

Chắc chắn là như thế rồi.

 

Dù sao thì ngay cả bản thân anh cũng tin vào giọng điệu đó.

 

Có lẽ, trong câu nói đó vốn dĩ đã mang vài phần chân thật.

 

Anh chính là cảm thấy được ở bên Tô Ý là một cảm giác rất tốt, khiến anh mỗi ngày đều mong chờ, để được nếm trải cảm giác thân thuộc, khiến anh cảm thấy mình đã hiểu thế nào là hạnh phúc.

 

Tô Ý cho anh tiếp xúc với những thứ mà anh chưa từng tiếp xúc trong nhiều năm qua, vì thế anh không kiểm soát được chính mình mà chìm đắm vào những ngày ở bên Tô Ý.

 

Nhưng nếu là người khác thì sao? Đổi thành một người khác ở bên cạnh anh thì sao?

 

Có vẻ như anh chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, từ "có người" hay "có người ở bên cạnh tôi" mà anh nói, ngay từ đầu đã chỉ dành cho mỗi Tô Ý.

 

Khi Lâm Hạc Chi đến, ông ta tình cờ nhìn thấy cảnh này.

 

Lâm Thanh Hứa bẩn đến nỗi không còn hình tượng mà ngồi trên mặt đất, mất hết tinh thần và thể diện.

 

Lâm Hạc Chi chống gậy đi vào: "Con thử nhìn xem bây giờ con trông như thế nào đi?"

 

Nhưng có vẻ như Lâm Thanh Hứa không nghe thấy, anh cúi đầu ngồi trên mặt đất, chiếc túi được đặt sang một bên, bị tuyết chất thành đống.

 

Lâm Hạc Chi cau mày dùng gậy chọc vào Lâm Thanh Hứa, khi nhìn thấy những hộ gia đình xung quanh đều ló đầu ra như thể họ thấy có động tĩnh gì, ông ta nói một câu với giọng điềm tĩnh rồi bước vào nhà.

 

"Chính mình chỉnh trang lại cho tốt rồi cút ra đây, đừng ở bên ngoài làm càn, con không biết xấu hổ nhưng mà cô gái kia còn muốn có mặt mũi."

 

Sau khi nghe được nửa câu sau, Lâm Thanh Hứa cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt anh dường như rất tập trung.

 

Anh bốc một nắm tuyết, dùng tay làm nó tan ra, rửa tay lần nữa, sau đó cầm lấy túi giấy để ở bên cạnh lên, đứng dậy, nặng nề bước đến cửa nhà ông Hứa.

 

“Ông Hứa, làm phiền ông giữ hộ cháu cái này.” Giọng nói của Lâm Thanh Hứa trầm thấp, nghẹn ngào nói: “Ngoại trừ cháu, ông đừng đưa cho bất kỳ ai tới đây.”

 

“Cảm ơn, làm phiền ông rồi.” Hai tay Lâm Thanh Hứa cầm đồ vật đỏ bừng run rẩy, giọng nói dần dần nhỏ lại.

 

Anh cúi đầu, hèn mọn mà cầu xin người khác giữ lại sự dịu dàng cuối cùng này thay anh.

 

Làm sao anh có thể không hiểu Tô Ý, khi Tô Ý ném thứ này vào thùng rác, cô đã tỏ rõ thái độ của mình, cô sẽ không quay đầu lại.

 

Cho nên đó là thứ cô để lại cho anh, sự dịu dàng cuối cùng.

 

Thấy vẻ mặt thất thần của Lâm Thanh Hứa, trong lòng ông Hứa đau xót, sau khi đưa tay ra nhận lấy liền nói đồng ý mấy lần.

 

Sau đó Lâm Thanh Hứa mới bước vào phòng.

 

Trong phòng thực sự rất lạnh, đứng ở trước cửa sổ, Lâm Hạc Chi nhìn cây mận đỏ trong sân bị tuyết đè nát, trong mắt không có một tia thương tiếc nào mà là lạnh nhạt và vô tâm.

 

“Ông đi tìm Tô Ý sao?” Lâm Thanh Hứa nhíu mày, đứng ở cửa lạnh giọng hỏi Lâm Hạc Chi, mang theo tức giận nhàn nhạt .

 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp