Được Nuông Chiều Gả Vào Hào Môn

Chương 17


10 tháng

trướctiếp

Cuộc nói chuyện giữa Ninh Huyền và Phán Tử ngày hôm đó, Ninh Hàn Tê hoàn toàn thu vào trong lòng, mặc dù Ninh Huyền đã cố gắng hết sức để kiềm chế vẻ mặt của mình, nhưng Ninh Hàn Tê biết rằng "Chú lớn" này chính là người bố khác của mình, không biết tại sao ông ấy lại chết, nhưng bố chắc chắn là đau khổ vì cái chết của ông ấy.

Tuy rằng hắn không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến bố mình phải chia lìa với người bố kia, nhưng hiện tại ông ấy đã chết, ông cái gì cũng không quan tâm, một người đã chết ông còn có thể quan tâm cái gì? Mọi ám ảnh không thể buông bỏ giờ phút này đều tan thành từng mảnh, không thể chắp nối lại, thứ duy nhất còn lại là nỗi nhớ nhung người ấy, và nỗi đau sau khi hoàn toàn mất đi người ấy.

Ninh Hàn Tê suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nói với Ninh Huyền: "bố, bố cũng muốn đi sao?"

Vẻ mặt Ninh Huyền ngẩn ra trong chốc lát, nghe Ninh Hàn Tê hỏi xong, ngẩng đầu lên nói: "A… Không, ta không có ý định rời khỏi Ninh gia thôn."

Tính ra thì đã gần hai mươi năm rồi Ninh Huyền không rời trấn Tấn Thủy, có thể nói từ năm đó từ Bắc Kinh trở về, ông cũng chưa từng ra ngoài lần nữa, ông một mực trung thành bảo vệ mảnh đất mà tổ tiên nhà họ Ninh đã để lại cho con cháu canh giữ. Dựa trên góc độ nào đó mà nói, ông cảm thấy ngay từ đầu mình không nên rời mảnh đất này đi, nếu không rời mảnh đất này, có lẽ ông đã tìm được một người đàn ông lương thiện thật thà cùng chung sống nhà nhã đến cuối đời.

Nhưng... Cũng không nhất định. Hàn Tê chưa từng rời khỏi thành phố J, nhưng vẫn bị thứ tình cảm này bất giác gây tổn thương, đây có lẽ là một định mệnh, một định mệnh mà mỗi thế hệ nhà họ Ninh đều không thể trốn thoát.

Ninh Hàn Tê nghe ra bố mình đang nói dối, còn muốn mở miệng nói gì đó, Ninh Huyền đã đứng lên, hắng giọng khàn khàn nói: "Ta xem trong phòng bếp có cái gì, nấu cơm cho con ăn."

Ninh Hàn Tê ngay lập tức nói: "Con và Viêm Viêm đã bắt được cá, còn có một con lươn vàng lớn."

Ninh Huyền nói: "Vậy thì tốt, ta làm cho con món lươn xào hành lá nhé!" Nói xong, ông rời khỏi phòng chính và đi về phía nhà bếp. Khi Ninh Huyền đi ngang qua, Ninh Hàn Tê ngửi thấy một mùi nồng nặc của thuốc bắc, bố lại uống thuốc bắc. Hơn nửa năm nay ông uống thuốc bắc để hồi phục thân thể, mặc dù linh tuyền vẫn tiếp tục sống, nhưng linh tuyền của công đã cạn kiệt nhiều năm. Tổn thương cơ thể có thể tưởng tượng được, vì vậy tôi đã uống một số loại thuốc cổ truyền Trung Quốc để bổ khí và dưỡng huyết, nhưng nó chỉ điều trị triệu chứng chứ không điều trị tận gốc.

Ninh Hàn Tê vẻ mặt phức tạp nhìn Phán Tử, cậu hai Phán Tử không biết vì sao mỗi lần đối mặt với Ninh Hàn Tê luôn cảm thấy có chút chột dạ, giống như mình đã làm sai chuyện gì vậy. sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh ta lấy ra hai viên Ngọc Ban Chỉ bước tới lấy lòng Ninh Hàn Tê và nói: "Cháu trai lớn này, nghe nói cháu đã đính hôn với anh trai thây ma rồi à? Cậu hai không có gì để tặng cháu, đây là một đôi Ngọc Ban Chỉ. Đừng coi thường cặp Ngọc Ban Chỉ này, đây là một di vật văn hóa được khai quật trong lăng mộ của Trần Văn Hoàng đế đấy! Người ta nói rằng ông ấy đã trao cho Hàn Tử Cao tính vật định tình, hai người họ liền cả đời sống chết có nhau… Khụ, Cậu hai đương nhiên không có nguyền rủa cháu, chỉ là cậu hy vọng cháu cùng anh trai thây ma có thể cả đời ân ân ái ái… Cháu nhận đi!" ( truyện trên app T𝕪T )

Lúc rời đi Phán Tử vẫn có chút đau lòng, đây là vật ông trân quý gần như cả đời, năm đó anh cả xin ông, nhưng ông liều chết không chịu đưa cho hắn, vì chuyện này mà hắn không ngừng gây sức ép cho ông, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, ông gần như đã quên đi chuyện này. Lần này tìm tới Ninh Huyền, mang theo đôi Ngọc Ban Chỉ này, vốn tưởng rằng nếu đoi Ban Chỉ có tác dụng thì đưa chúng cho Ninh Huyền cũng được, ai ngờ không tặng được cho Ninh Huyền, nên trực tiếp cho Ninh Hàn Tê.

Phải, trong ngoài đều là đồ của nhà họ Ninh bọn họ, nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài.

Buổi tối ăn món lươn xào hành lá và cá chiên giòn rất ngon, tài nấu nướng của Ninh Huyền đúng là ngon không thể nói nên lời, Phán Tử suýt chút nữa nuốt cả lưỡi vào bụng, Vệ Tắc Viêm ăn cũng rất hài lòng, nhưng vì là bữa cơm đầu tiên sau khi tỉnh lại nên không dám cho cậu ăn nhiều, chỉ cho cậu ăn nửa bát cháo nửa bát cơm. Do cậu có vẻ rất hứng thú với phần lươn nên Ninh Hàn Tề vẫn để cho cậu ăn thêm hai miếng, cuối cùng nhìn thấy cậu ăn ngon, lại cho cậu thêm hai con cá nhỏ.

Nhìn chung, bầu không khí bữa ăn tuy có chút ảm đạm nhưng mọi người đều dùng bữa rất vui vẻ. Đặc biệt là Phán Tử, ông không ngừng khen ngợi tài nấu nướng của Ninh Huyền, hỏi sao hồi đi học ông không thể hiện tay nghề của mình. Cuối cùng, Ninh Huyền chỉ ăn nửa bát cơm và một con cá nhỏ nói: "Nấu ăn giống như là dạy trẻ con, có gì to tát đâu."

Phán Tử trong lòng có chút hả hê, lão đại mà biết chuyện này, nhất định sẽ ghen chết mất.

Sau bữa ăn, ông bác cả phụ trách thu dọn chén đĩa, Ninh Hàn Tê đưa Vệ Tắc Viêm trở về phòng, bởi vì Vệ Tắc Viêm hôn mê, đã lâu không tắm rửa sạch sẽ. rong nhà có một cái bồn tắm lớn, ông bác cả từng là thợ mộc, tay nghề của ông rất giỏi, hầu hết đồ đạc trong nhà đều do ông làm. Bao gồm cả chiếc bồn tắm tinh xảo này, hiện nay người biết nghề này không nhiều. Nếu nó được làm thủ công, nó có thể được bán với giá cao trong một trung tâm mua sắm lớn.

Ninh Hàn Tê đặt Vệ Tắc Viêm vào bồn nước ấm và bảo cậu đi tắm, nhưng đứa trẻ sáu tuổi làm sao biết tự tắm đây. Vệ Tắc Viêm để đối mặt với bồn tắm một lúc lâu, Ninh Hàn Tê bước vào, thấy cậu vẫn còn mặc nguyên quần áo đứng đó, cuối cùng đành cởi quần áo ra tắm cho cậu, dù sao cũng đã quen nhìn thân thể trần trụi của cậu rồi, không có gì phải xấu hổ cả.

May mà độ phối hợp của Vệ Tắc Viêm rất tốt, nhưng ánh mắt Ninh Hàn Tê không nhị được đảo một vòng, cuối cùng đành cắn răng giúp cậu đi tắm, dùng một cái khăn tắm thật lớn quấn cậu lại. Lúc sấy tóc Vệ Tắc Viêm nhìn mình trong gương, trên mặt tràn đầy hứng thú, tựa hồ rất thích.

Ninh Hàn Tê đầy thỏa mãn nói: "Đây là kiểu tóc thịnh hành nhất năm nay đấy, nhìn có đẹp không, Viêm Viêm?"

Vệ Tắc Viêm tuổi nhỏ không biết gì gật đầu mạnh mẽ: "Đẹp lắm!"

Ninh Hàn Tê trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi, bắt nạt một đứa trẻ như vậy có ổn không? Sau khi làm tóc xong, Vệ Tắc Viêm vẫn quấn mình trong một chiếc khăn tắm lớn, nhìn chằm chằm Ninh Hàn Tê không chớp mắt.

Ninh Hàn Tê đặt máy sấy tóc xuống, hỏi: "Sao vậy, Viêm Viêm?"

Ninh Hàn Tê đột nhiên giơ tay, ôm Ninh Hàn Tê vào lòng, cúi đầu áp lên môi cậu, hôn một cái thật to, Ninh Hàn Tê nhất thời không kịp phản ứng, đợi Vệ Tắc Viêm hôn xong mới đỏ mặt đỏ tai hồng, tim đập loạn xạ với tình huống bất ngờ vùa diễn ra, lắp bắp hỏi: "Anh…làm gì vậyì?"

Vệ Tắc Viêm ngẩn người, trong mắt tràn đầy mê mang nói: “Thì là làm… Chuyện thân mật nhất giữa những người yêu nhau a…” Không phải đã nói chúng ta là người yêu, người thân mật nhất trên thế giới sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp