Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế

chương 3


1 năm

trướctiếp


Trong cơn tuyệt vọng bị phong ấn dài đẵng, Đường Ẩn không thể nhớ mình đã bao lâu không nếm mùi máu, mỗi khi cực kỳ đói và muốn ăn, cậu không thể không nghĩ đến tư vị của Lục Tước.

Chắc là ngon lắm.

Mà bây giờ hương vị thơm ngon khó tìm trên đời này đang ở ngay trước mắt cậu.

Sự tự chủ từng bị tra tấn đến sụp đổ bởi phong ấn đã biến thành bột trong chốc lát, Đường Ẩn còn chưa kịp mặc áo khoác và mang giày thì cậu đóng sầm cửa lại, đi chân trần xuống cầu thang lạnh lẽo.

Cậu bước rất nhanh, nhanh đến mức như muốn chạy xuống cầu thang xoắn ốc, mái tóc đen dài đung đưa như dòng nước chảy sau lưng cậu.

Khứu giác mạnh mẽ cho phép cậu ngửi thấy một mùi thơm rất nhẹ bay lơ lửng trong không khí, con ngươi màu máu của Đường Ẩn trong nháy mắt co rút lại, giữa con ngươi xuất hiện một đường kẻ màu vàng.

Thơm quá.

Bóng dáng Đường Ẩn lóe lên, hầu như trong nháy mắt, cậu đã xuất hiện từ không khí tới sau nhà bếp có mùi máu tươi nồng nặc nhất.

Nhìn thấy thân vương đột nhiên xuất hiện, tất cả huyết bộc ở sau phòng bếp đều quỳ xuống trên mặt đất, toàn bộ đều lặng ngắt như tờ, Lục Tước cố hết sức ngước mắt lên, đầu tiên nhìn thấy một đôi bàn chân tái nhợt giống như một tác phẩm được hoàn thiện một cách cẩn thận bởi một nghệ nhân điêu khắc bằng thạch cao.

Ánh mắt hướng lên thì thấy bắp chân mảnh khảnh yếu ớt, người này dường như rất ít khi đi lại, đơn giản nhẹ nhàng lại biến ảo khôn lường, khi đi lại không mảy may phát ra tiếng động.

Bộ đồ ngủ tinh xảo và rườm rà bao trùm lấy thân thể xinh đẹp này, Lục Tước nhìn thấy một đôi tay tinh xảo vươn về phía mình, lạnh lẽo mà mềm mại, rất dịu dàng ôm lấy khuôn mặt hắn, trong một khoảnh khắc Lục Tước nghĩ mình đã gặp một thiên thần đến cứu vớt hắn ——

Thiên thần hôn hắn dịu dàng, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn với hắn.


Khoảnh khắc răng nanh đâm vào cổ, huyết tộc và nhân loại đồng thời mở to mắt.

Kiếp trước, Đường Ẩn chưa từng cắn qua Lục Tước.

Lúc đó Đường Ẩn còn chưa đói đến mất kiểm soát, Đường Ẩn có chút bệnh thích sạch sẽ và bắt bẻ đối với đồ ăn, bộ dáng của Lục Tước quả thực rất thê thảm.

Khi cậu chăm sóc vết thương cho Lục Tước gần như tốt lên thì Lục Tước đã thỉnh cầu Đường Ẩn rời đi, Đường Ẩn không muốn làm một điều nhục nhã như bị giam cầm, cuối cùng lựa chọn thả Lục Tước rời đi.

Sau đó Lục Tước mạnh đến mức trở thành tồn tại mà một thân vương huyết tộc có thể tùy ý cưỡng bức, cho đến khi bị phong ấn, Đường Ẩn vẫn chưa chạm vào Lục Tước.

Dòng máu quyến rũ ngọt ngào kích nổ vị giác ngay lúc ở cửa vào, vỏ não và linh hồn của Đường Ẩn dường như đang run rẩy, dường như cậu nhìn thấy những bông hồng đỏ tươi nở rộ khắp cơ thể, chúng là những bông hoa của quỷ dữ có thể thu hút linh hồn con người, kết ra trái cấm ngọt ngào đến đáng sợ, lá cây phủ đầy chất độc phản chiếu ánh sáng chói lọi.

Mọi tế bào trong cơ thể đều phát ra cảm giác sảng khoái và ngay cả cơn giận dữ vừa mới được giải phóng cũng đã phai nhạt, chỉ còn lại niềm khao khát vô tận.

Lúc này sức mạnh của Luc Tước vẫn chưa được thức tỉnh hoàn toàn, nhưng năng lượng chứa trong máu của hắn lại gây sốc cho người khác.

Đường Ẩn gần như tham lam ăn, chẳng biết lúc nào móng tay đã chuyển sang màu đen, bám chặt vào da thịt của Lục Tước, cậu có thể cảm nhận được cơ thể Lục Tước run lên, con mồi bị hút máu sẽ có khoái cảm cực kỳ mãnh liệt, có thể làm tê liệt cơ thể nguyên bản đau đớn, nhiều con mồi lúc mất nhiều máu mà chết thậm chí còn cười.

Không thể ăn được nữa.

Lục Tước sẽ chết.

Đường Ẩn không chắc liệu Lục Tước có phải là người đã phong ấn cậu hay không, cậu không muốn giết Lục Tước khi chưa chắc chắn.

Khi cậu khó khăn thu hồi răng nanh của mình, lúc muốn buông tay ra, một cảnh bất ngờ xảy ra khiến Đường Ẩn không ngờ tới ——
Lục Tước sắp chết dùng sức ôm lấy cậu.

Cứ như là sự cứu rỗi duy nhất.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp