Chỉ Nghiêm Túc Với Em

Chương 5


11 tháng

trướctiếp

Ôn Giản do dự gật đầu, cô đi theo anh ta đến khu nghỉ ngơi của giáo viên.

Uông Tư Vũ thấy cô căng thẳng, hướng về phía cô cười bảo: “Em đừng lo quá, anh chỉ muốn điều tra một chút thôi, không đến bắt em đâu, em yên tâm.”

Câu nói đùa này làm Ôn Giản cks hơi ngại ngùng, mấp môi bảo, “Anh cứ hỏi đi ạ.”

Uông Tư Vũ hỏi tình huống vụ án tử vong hôm qua.

Cảnh sát nhận được tin báo án thì nhanh chóng đến quán bar, trong bãi rác có một thi thể chưa kịp xử lý, người chết là nữ, cảnh sát chưa có manh mối về hung thủ, trong quán bar cũng không có camera.

Cảnh sát thông qua cuộc gọi báo án của Ôn Giản đi tới bốt điện thoại, qua camera thấy phù hiệu của trường trên áo Ôn Giản, tra được thông tin chuyển trường của cô, nhưng bởi vì không tra được địa chỉ nhà nên mới phải đến đây.

Uông Tư Vũ bảo cô kể lại chuyện hôm đó, hỏi cô có nhìn thấy hung thủ không.

Ôn Giản lắc đầu.

“Không nhìn thấy ai thật à?” Uông Tư Vũ cau mày “Giày hay quần áo hay gì gì đó cũng không thấy ư?”

Ôn Giản nghĩ lại, do dự lắc đầu, lúc đấy cô quá sợ hãi, cô chỉ thấy vũng máu trên sàn cùng với cánh tay trắng nõn. Mặt khác cái gì cũng không thấy.

Uông Tư Vũ: “Làm sao em biết được có khả năng hung thủ trốn bên trong nhà vệ sinh?”

Ôn Giản: “Em nghe thấy tiếng hít thở.”

“Anh ta…” Ôn Giản khẽ cau mày, “Lúc ấy, bên trong nhà vệ sinh rất yên lặng, có tiếng hít thở hơi nặng nề, giống như cố gắng nín thở ấy ạ, nếu như là người chết… người chết…”

Ôn Giản nhắc tới hai chữ “người chết” vẫn không nhịn được rùng mình, cố bình tĩnh lại sau đó nhìn về phía Uông Tư Vũ, “Nếu là tiếng hít thở của nạn nhân thì chắc chắn là cô ta sẽ kêu cứu chứ không phải sợ bị người khác phát hiện.”

Uông Tư Vũ: “Nam hay nữ?”

Ôn Giản: “Em nghĩ chắc là nam ạ.”

Uông Tư Vũ: “Em cứ bình tĩnh lại đã,cẩn thận nhớ lại xem có để sót thông tin gì của hung thủ không.”

Ôn Giản lại lắc đầu: “Lúc đấy em không dám nhìn lung tung.”

Bỗng nhiên cô nhớ tới lúc ra khỏi cửa nhà vệ sinh gặp được một người phụ nữ cao ráo.

Uông Tư Vũ chăm chú nghe cô nói, bảo cô miêu tả dáng người của người phụ nữ đó.

Ôn Giản gãi đầu, khi ấy cô căng thẳng quá, căn bản không dám nhìn kĩ, chỉ nhớ được cô ta rất cao, khoảng 1m7, hơi béo, búi tóc cao trên đỉnh đầu, mặc áo khoác gió màu nâu nhạt, quàng khăn lụa có hình hoa, son môi màu đỏ.

Đây là tất cả những gì cô có thể nhớ được.

“Không sao đâu.” Uông Tư Vũ mỉm cười trấn an Ôn Giản, “Em cứ bình tĩnh trước đã, không gấp.”

Ôn Giản thả lỏng người, ở trước mặt cảnh sát cô quá căng thẳng nên không nói được nhiều, trong đầu cô toàn là cảnh cánh tay trắng nõn và vũng máu, càng nghĩ càng loạn.

Uông Tư Vũ không giục cô, hỏi mãi cũng không thêm manh mối gì, anh ta để lại số điện thoại của mình cho cô bảo cô nếu nhớ lại cái gì thì gọi điện ngay cho anh ta rồi để cô về lớp.

Ôn Giản hơi mơ màng, gương mặt tái nhợt, cô lại nhớ tới người đàn bà đã chết kia, cô hốt hoảng không thôi. Ôn Giản không nhìn rõ đường, suýt nữa bị đập đầu vào tường, may mà có người phía sau giữ tay cô lại.

Ôn Giản mờ mịt ngẩng đầu.

Giang Thừa cau mày nhìn cô.

“Cảm… cảm ơn.” Ôn Giản ngập ngừng nói cảm ơn cậu rồi về chỗ ngồi.

Âm thanh đọc sách ồn ào dần im lặng, thỉnh thoảng có người quay sang nhìn cô, nhỏ giọng bàn tán hóng chuyện.

Bạn cùng bàn Hứa Nhiễm thấy sắc mặt cô không tốt lắm, lo lắng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Ôn Giản lắc đầu, thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là cô hoảng loạn chút thôi, có thể là lần đầu tiên cô nhìn thấy hiện trường vụ án giết người, vẫn chưa kịp tiêu hoá.

Cô chủ nhiệm đi tới cửa lớp, cô giáo nhìn qua tiếng đọc bài lại vang lên.

Cô giáo đi tới chỗ Ôn Giản, cúi người khẽ hỏi tình hình thế nào, hình như cô cũng lo lắng lắm.

Ôn Giản nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô giáo vừa đi, Hà Thiệu kéo ghế Ôn Giản, hỏi cảnh sát tìm cô làm gì.

Giang Thừa không để ý tới Ôn Giản, lại nghe thấy Hà Thiệu nhắc đến ‘cảnh sát’, cậu bỗng chốc nhìn cô.

Ôn Giản không biết vụ án này có bảo mật hay không, cô không dám nhiều lời, chỉ lắc đầuỉ nói, “Không có chuyện gì đâu.”

Cô im lặng không nói lại càng dâng lên lòng hiếu kì của người khác.

Tiếng chuông ra chơi vang lên, một đám người chạy tới chỗ Ôn Giản.

Cô mới chuyển tới, chưa thân với các bạn, ai cũng không dám hỏi trước, ngoài trừ Lâm Bằng Bằng.

Tối qua cô mới nhớ ra Lâm Bằng Bằng.

Hôm qua có mấy bạn tới chỗ cô, tuy là phần lớn là vì người nào đó ngồi đằng sau, nhưng cũng có bạn tới chỗ cô chơi, đại khái là tò mò về cô bạn mới tới, một đám người đứng xung quanh hỏi cô 7749 chuyện: “Sao cậu lại chuyển trường? Trường cậu học trước đây thế nào?” Người nhiệt tình nhất là Lâm Bằng Bằng.

Lúc đấy Ôn Giản mới nhớ ra Lâm Bằng Bằng chính là chị gái nhỏ nhà bác họ gần nhà cô.

Họ hàng thân thích nhà ba Ôn Giản sống ở Văn Lương – một thị trấn nhỏ ở Tùng Thành, ông bà nội, bác họ, nhà cô và hai chú đều ở trong một khu nhà 5 tầng, mỗi nhà một tầng. Từ lúc sinh ra đến khi 4 tuổi, Ôn Giản đều sống với mẹ ở căn nhà đó, nhưng mà ba cô mang tiếng xấu. Năm ấy, mẹ cô dưới sự ngăn cản của nhà ngoại vẫn cương quyết muốn gả cho ba cô, mẹ cô không phải người gốc ở Văn Lương nên ông bà nội không quý mẹ, mẹ cô cũng không được mọi người chào đón. Hồi đấy trong nhà rất nghèo, cô dì chú bác cũng chẳng phải là người dễ tính gì. Lúc đấy xung quanh người ta đàm tiếu linh tinh, mẹ cô không thể ở lại được nữa, bà từ chức giáo viên tiểu học, dắt cô lên Tùng Thành tìm ba.

Ôn Giản vẫn nhớ về đoạn ký ức kia. Cô nhớ hai mẹ con tìm được ba chưa được bao lâu thì bị ba đuổi ra khỏi nhà, cô được mẹ đưa tới một ngôi nhà lớn, ở đó suốt 4 ngày lúc đấy cô rất sợ, nỗi sợ bị người khác bỏ rơi khắc sâu vào tim, may mà có một anh trai ở với cô, tuy mấy ngày đó vô cùng thê thảm, cô sống trong thấp thỏm lo âu, hận không thể cách xa anh trai lạnh lùng này một chút, nhưng may mà có anh trai ở bên, cô mới an tâm chờ mẹ tới đón mình.

Ôn Giản cực kì cảm kích người anh đó. Chỉ là khi ấy cô còn quá nhỏ, lại cách xa nhiều năm như vây, cô không nhớ rõ anh trai nhỏ ấy trông như thế nào, chỉ nhớ là anh trai rất tuấn tú, cực kì nghiêm túc, lại còn có nhiều thói quen xấu, cái này cái kia không được động vào, chỗ này phải để cho nghiêm chỉnh, chỗ kia phải ngăn nắp, trông y như ông cụ non, lại còn không được nói chuyện lung tung nữa chứ.

Hồi nhỏ cô nói khá nhiều, hơn nữa lúc đợi mẹ tới đón, cô hoảng sợ, phải có người nói chuyện cùng, mỗi lần gọi “Anh ơi” thì anh trai đó lại xụ mặt nhìn cô, im lặng không nói chuyện, gương mặt đẹp trai ngời ngời như thế lại lạnh lùng vô cảm, nhìn cô chằm chằm làm Ôn Giản sợ tới mức không dám nói tiếp, hai người cứ đối mặt nhìn nhau y như vậy.

May mà anh trai nhỏ là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, tuy tỏ vẻ ghét bỏ cô nhưng vẫn đối xử với Ôn Giản rất tốt, anh trai nhỏ để cô ở trong phòng mình mấy ngày, buổi tối nằm trên giường còn cô ngủ dưới sàn nhà.

Mấy ngày sau đó, mẹ cô tới đón rồi hai mẹ con đến Quảng Đông sống, năm ấy mẹ Ôn Giản khăng khăng muốn gả cho ba cô, cắt đứt quan hệ máu mủ với nhà bà ngoại, ông ngoại không cho hai mẹ con cô về đó sống, bà ngoại cô thương con gái và cháu gái mình nhưng không nói lại được, chỉ dám lén lút đi thăm hai người.

Tới giờ Ôn Giản cũng không biết trong 4 ngày đó mẹ cô đi đâu, chỉ biết lúc tới đón cô thì mẹ dẫn cô lên ô tô rồi tới Quảng Đông, hôm ấy ba cô không đi cùng. Nhà chồng không quý nhà mẹ không thương, hai mẹ con cô chỉ biết chuyển tới nơi khác sống, mười mấy năm trôi qua cũng chưa về Tùng Thành lần nào.

Nửa năm sau ba cô tới tìm hai mẹ con, cả người chằng chịt vết thương.

Sau đó cứ cách một thời gian ba sẽ tới Quảng Đông thăm hai người, nhưng hai năm qua ba không đến, bặt vô âm tín.

Tuy rằng lớn lên ở nơi đất khách quê người nhưng Ôn Giản vẫn luôn thấy mình rất hạnh phúc. Ba mẹ đều yêu thương cô, mẹ cô cũng chăm chỉ làm việc không để cô thiếu thốn cái gì, hơn nữa mấy năm trước hai bác cô cũng mở xưởng ở Quảng Đông, anh em trong nhà sống gần nhau, các bác và anh em họ hàng đều quan tâm cô.

Chỉ là Ôn Giản không về quê nội, ký ức ngày xưa ở chỗ nhà bà nội cũng phai mờ, nếu hôm qua Lâm Bằng Bằng không hỏi có phải hồi nhỏ Ôn Giản ở thị trấn Văn Lương không thì cô cũng không nhớ ra.

Nhà Lâm Bằng Bằng với nhà bà nội của cô sống cùng một khu, xung quanh đều là hàng xóm thân thiết, mấy năm trước mới chuyển tới nội thành, ngày lễ Tết thì vẫn sẽ về quê, Lâm Bằng Bằng hơn Ôn Giản 2 tuổi, cô nàng nhớ nhiều hơn Ôn Giản, lại hay nghe bà nội nhắc đến chuyện thằng cháu thứ hai* sống không nên thân, mang cháu dâu với đứa con gái đi tới chỗ khác, biệt tăm biệt tích mấy năm không có tin tức gì, cô nàng vẫn nhớ một ít.

Chú thích :

Ôn Giản có hai tên. Một là Ôn Giản - theo họ mẹ. Hai là Lâm Giản Giản - theo họ ba. Phần đầu bản dịch trừ các bạn học gọi Lâm Giản Giản ra thì hầu như là đều gọi Ôn Giản nên sau này mọi người đừng thắc mắc tại sao phần đầu truyện là Ôn giản mà cuối truyện là Lâm Giản Giản. Bên mình không sửa lại tên nhân vật chỉ sửa lại một số chi tiết không hợp.

Cháu thứ hai*: Vì bên nội nhà Ôn Giản là họ hàng với Lâm Bằng Bằng. Nếu so vai vế thì nhà Lâm Bằng Bằng cao hơn, bà nội của Lâm Bằng Bằng gọi bố Ôn Giản là cháu trai họ thứ 2 vì trên bố Ôn Giản có một người anh ruột nữa.

Đại khái vì khi còn bé Lâm Bằng Bằng với Ôn Giản chơi với nhau nên cô nàng không câu nệ như người khác, vừa tới đã lo lắng hỏi có chuyện gì mà cảnh sát tới tìm cô.

Những bạn khác cũng bật chế độ hóng hớt.

Ôn Giản không biết vụ án này thế nào, không dám nói bừa, chỉ bảo: “Không có chuyện gì đâu ạ.”

Lâm Bằng Bằng nhíu mi: “Có phải liên quan tới ba em không?”

Ôn Giản gượng cười, lắc đầu: “Không phải đâu chị, chuyện này không dính díu gì tới ba em.”

Bên cạnh có bạn hỏi Lâm Bằng Bằng: “Ba của Lâm Giản Giản làm sao à?”

“Ba con bé là tội phạm bị truy nã.” Lâm Bằng Bằng nói đến đây có chút căm phẫn: “Nếu không vì chú ấy bỏ rơi mẹ con Giản Giản thì hiện tại con bé cũng chẳng đi đến bước đường này.”

Xung quanh lập tức lặng ngắt.

Ôn Giản có chút xấu hổ, cười không được mà không cười cũng chẳng xong, cũng chẳng thể nào phản bác được.

Cô nhớ tới khi mình còn nhỏ bị các bạn cô lập, ai cũng bảo ba cô là người xấu, cô còn kiên cường cùng người khác cãi lại, bảo ba cô là người tốt, bây giờ cô lớn rồi, không còn ấu trĩ như ngày trước nữa, cãi nhau thì có ích gì chứ vì sự thật ba cô chính là tội phạm bị truy nã, bị truy nã đã nhiều năm.

Có người đột nhiên vỗ vai Ôn Giản nên bầu không khí gượng gạo này mới kết thúc.

Ôn Giản hoàng mang quay lại nhìn.

Giang Thừa cầm bộ sách tham khảo gõ vào vai cô: “Sách của cậu để quên ở nhà tôi này, mẹ cậu bảo tối nay phải làm xong hết đống này, còn 2 tập đề nữa, tí nữa làm đi, đừng có mà lề mề, tối nay mà chưa làm xong thì không được đi ngủ đâu.”

Ôn Giản: “…”

Cô ngước ánh mắt ngơ ngác lên nhìn cậu.

Sắc mặt Giang Thừa vẫn lạnh nhạt như thường ngày, chỉ là khẽ gõ sách vào đầu cô, “Mau làm đi.”

Nói xong liền ném sách cho Ôn Giản.

Không chỉ có Ôn Giản sững sờ, người khác cũng vậy, hết nhìn Giang Thừa lại nhìn Ôn Giản, sớm đã quên chuyện Lâm Bằng Bằng kể sang một bên.

Hà Thiệu càng hoang mang hơn, nhìn quyển sách bài tập Ôn Giản đang cúi đầu xem rồi lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Thừa, chớp mắt hỏi: “Giang ca, chuyện này là sao?”

Giang Thừa mở sách ra, lạnh lùng bảo: “Chẳng có chuyện gì cả.”

Lúc tan học, Ôn Giản đứng ở cổng trường đợi Giang Thừa, thấy cậu đạp xe đi qua, cô đuổi theo trả sách cho cậu.

“Cảm ơn cậu nhiều nhé.” Cô khẽ nói.

Giang Thừa nhìn cô.

“Không cần khách sáo.” Lời nói bình tĩnh điềm đạm, cậu ném sách vào giỏ xe, im lặng một lát rồi hỏi cô, “Cảnh sát tìm cậu là vì chuyện tối hôm qua đúng không?”

Ôn Giản do dự, mở to mắt nhìn cậu, dè dặt hỏi: “Cậu thực sự không phải là kẻ xấu hả?”

Giang Thừa: “…”

Cậu hỏi: “Nhìn tôi giống người xấu lắm hả?”

Ôn Giản lắc đầu: “Nhưng mà lúc đó cậu ở đó mà.”

Giang Thừa cúi người, chống tay lên ghi đông, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Không phải cậu cũng ở đó à?”

Giang Thừa nói tiếp: “Cậu không phải là người xấu thì sao cứ nghĩ tôi là kẻ xấu thế?”

Ôn Giản mím môi, trộm nhìn cậu: “Là tại cậu không nghi ngờ tôi thôi, tôi cũng đâu bắt cậu phải tin tôi đâu?”

Giang Thừa: “…”

Cậu nhìn cô: “Bây giờ cậu mới sợ tôi giết người diệt khẩu thì có phải hơi muộn rồi không?”

Ôn Giản muốn gật đầu nhưng lại lắc đầu: “Tôi cũng không biết có thể nói hay không nữa.”

Cô lại bảo: “Chắc là ngày mai anh cảnh sát kia sẽ tới tìm tôi đấy, nếu cậu tò mò thì để tôi hỏi anh ấy xem cậu cũng ở hiện trường thì có phải lấy khẩu cung không?”

Giang Thừa: “…”

“Tôi không tò mò chút nào, xin cảm ơn.” Giang Thừa lại nhét quyển sách vào tay cô, “Cậu cầm đi, để ở chỗ tôi cũng vô dụng thôi.”

Vừa dứt lời thì Giang Thừa phóng xe đi.

Về đến nhà là hơn 10 giờ tối, nhà cậu cách trường không xa lắm, là tiểu khu tốt nhất quanh đấy, mấy năm trước để tiện đi lại nên ba mẹ Giang mua một căn nhà trong tiểu khu, ngày thường cả nhà sẽ sống cùng ông nội, thỉnh thoảng chú họ sẽ tới đây ăn cơm.

Lúc Giang Thừa về tới nơi thì cả nhà vẫn chưa ngủ, chú họ Giang Bảo Bình cũng ở đây, ông là Cục trưởng Cục Cảnh sát, vừa mới tan làm thì tới đây ăn cơm.

Thấy cậu vào nhà, Giang Bảo Bình hỏi, “Mới tan học à?”

Ông lại hỏi tiếp, “Đi học lại thấy sao? Đã quen chưa?”

Giang Thừa gật đầu: “Khá tốt ạ.”

Giang Bảo Bình: “Cháu vẫn không suy xét đến đề nghị của chú à? Cứ trực tiếp tham gia cuộc thi chính trị – pháp luật của cảnh sát thôi, vào cục theo trình tự là được, sao còn phải thi đại học nữa chứ, lãng phí thời gian.”

Ông nội ngồi trong phòng khách nghe vậy khịt mũi bảo: “Nếu nó nghe theo lời con thì mấy năm trước đã chẳng nhập ngũ đâu.”

Với Giang Thừa, ông nội chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.

Ông nội xuất thân từ quân nhân, trong người mang dòng máu yêu nước, vẫn luôn mong con cháu mình nhập ngũ tòng quân, không ngờ ba Giang Thừa không đi theo con đường này, ông đặt hết hy vọng lên người Giang Thừa, từ nhỏ dạy cậu theo khuôn mẫu quân đội, mấy năm trước ba mẹ Giang bận gầy dựng sự nghiệp riêng, không có thời gian quan tâm con mình, hầu như đều do ông nội dạy dỗ.

Nhưng ông nội quá nghiêm khắc, lên lớp 12, Giang Thừa bắt đầu phản nghịch nhưng không gây ra chuyện gì lớn, sau này không biết vì sao lại thay đổi, một lòng học tập để thi đại học, muốn điền nguyện vọng vào trường quân đội, chuyện này là kỳ vọng của ông nội, mà Giang Thừa cũng thích, thẩm tra chính trị hay kiểm tra sức khỏe đều qua, chỉ chờ thành tích thi đại học nữa thôi.

Nhưng mà chẳng hiểu sao mấy năm nay Giang Thừa rất xui xẻo, cứ đến thời khắc quan trọng thì lại đứt dây, bỏ lỡ ngày thi đầu tiên, không có điểm thi, không đỗ trường quân đội.

May là năm nào cũng có đợt đi nghĩa vụ quân sự, bắt đầu tuyển từ người 17 tuổi, Giang Thừa không muốn đi học lại, đi theo tiếng gọi của Tổ quốc, cậu nhập ngũ, trong quãng thời gian nhập ngũ sẽ học lên quân đội, tháng 6 năm nay sẽ thi nhưng lại bị thương nặng, cuối cùng vẫn bỏ lỡ cơ hội này. Sau đấy, Giang Thừa xuất ngũ, trở về Tùng Thành thi đại học, cũng không bàn qua với người nhà.

Ông nội rất tức giận, cho dù thằng cháu mình mang về một đống huy chương nhưng vẫn không khỏi tiếc nuối.

Giang Thừa cũng không oán trách, cậu đã quen rồi, ông chỉ tức giận một thời gian mà thôi.

Cậu không để ý lời ông nội nói, đặt balo xuống, cầm cốc đi lấy nước, bật TV xem thời sự tối, có vụ án giết người nhưng Giang Thừa không quan tâm lắm, nhưng dòng chữ ‘Quán bar Dạ Mạt’ đập vào mắt, cậu khựng tay lại, nghiêng đầu nhìn TV rồi lại nhìn Giang Bảo Bình: “7 giờ tối hôm qua mới tìm ra thi thế ạ?”

Giang Bảo Bình đang ăn cơm, gật đầu bảo: “Ừ, tìm thấy trong đống rác.”

Giang Thừa cau mày, “Người báo án là một cô gái đúng không ạ? Địa điểm gây án là ở nhà vệ sinh nữ ở tầng 2 đúng không chú?”

Giang Bảo Bình ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ là không ngờ Giang Thừa biết rõ chuyện này, từ 6 đến 7 giờ hôm qua có người báo án, đầu tiên chỉ tưởng là một vụ án giết người bình thường, nhưng lúc điều tra thân phận của người chết mới biết vụ này không đơn giản, người phụ nữ kia là kẻ buôn ma túy mà cảnh sát theo dõi suốt 2 năm qua.

Giang Thừa đặt cốc nước xuống, cậu xoay lấy bút và giấy trên tủ rượu, “Cháu có manh mối.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp