Ngày Nào Ảnh Đế Cũng Nổ Lực Chuẩn Bị Cho Kỳ Thi Công Chức

Chương 3: Tôi muốn rời khỏi giới giải trí


11 tháng

trướctiếp

“Khoảnh khắc hạnh phúc sẽ luôn tồn tại mãi mãi.

Vui vẻ tiến về phía trước quyết không quay đầu nhìn lại.

Hoa nở ngàn năm rồi tàn.

Và ta vẫn là chính ta...”

Trong phòng tắm, phần mềm âm nhạc đặt trong ngăn đựng đồ vang lên, Lâm Ngộ Giang vui vẻ ngâm nga theo điệu nhạc, một mặt buông thả tắm nước nóng. Vốn là ngày cuối xuân đầu hạ, việc tắm nước lạnh đối với cậu trước kia là chuyện bình thường, nhưng cơ thể hiện tại thật sự có chút suy yếu. 

Đang lúc cậu chà bọt, thì điện thoại di động đặt trong phòng tắm đột nhiên đổi sang một bài hát tiếng anh khác, Lâm Ngộ Giang liếc mắt một cái, là một cuộc gọi. 

Người gọi đến là “Trương Chí”, cũng là người đại diện của nguyên chủ thân thể này. 

Cậu chà bọt mấy lần rồi tắt nước, túm khăn tắm lau lau người, quấn khăn tắm, sau đó nhận điện thoại: “Alo.”

“Giang Hoằng Trừng weibo của cậu hẳn là bị trộm rồi, cậu lên weibo trả lời đi.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam ôn hòa. 

Lâm Ngộ Giang:...

Cậu nhìn lên trần phòng tắm với một cái nhìn thầm lặng.

Giang Hoằng Trừng đã qua đời rồi người anh em. Lúc tôi vừa làm xong chuyện thì anh lại gọi tới. 

“Không phải bị trộm đâu, hai weibo đó là em đăng đấy.” Cậu mở loa ngoài, chậm rãi lau tóc và nói. 

“Cái, cái gì? Là cậu đăng á?” Người đại diện Trương Chí kinh hãi đến mức giọng cũng cao lên, dường như một diễn viên cao giọng đột nhiên bị phá giọng, câu tiếp theo lại lập tức hạ âm điệu xuống, không dám tin mà xác nhận một lần nữa: “Vậy, nội dung là cái gì đây, mắng Tề Tiểu Mạn xấu xí, một đôi song A không dám...”

“Làm phiền anh kêu cô ta chụp bãi nước tiểu lại, rồi lấy đó đắp lên cái bản mặt trơ trẽn của cô ta đi. Mỗi lần hợp tác đóng cảnh thân mật, tay tôi còn không dám chạm vào quá nhiều, tôi sợ nếu không khống chế được thì sẽ cho hai cái bạt tay vào cái mặt mâm của cô ta. Dù cô ta có cởi đồ lột quần xuống lết theo tôi 5 ki lô mét thì tôi cũng đếch có thèm cái loại cóc ghẻ đấy. Cô ta lấy chứng cớ ở đâu mà đặt điều bảo tôi biến thái, đúng là một người phụ nữ giỏi giang quá mà?”

Giọng điệu của Lâm Ngộ Giang bình thản giúp anh ta bổ sung những lời cay nghiệt sau lưng, triệt để phá hủy tia hy vọng cuối cùng của Trương Chí: “Chính là tôi đăng đấy. Còn bài viết dài trên Weibo nói rõ thân thế của tôi, làm rõ tin đồn, cũng là tôi đăng đấy. Anh Trương, tôi muốn rời khỏi giới giải trí.”

“Cậu, cậu điên rồi, cậu điên thật rồi...” Trương Chí ở đầu dây bên kia kinh hãi đến mức lắp bắp, không ngừng lẩm bẩm, giống như đang cố gắng thuyết phục bản mình giống như đang thuyết phục Lâm Ngộ Giang. 

Lâm Ngộ Giang ngắt lời anh ta, lại kiên định nói thêm một lần nữa: “Xin lỗi anh Trương, tôi thật sự không còn hứng thú với giới giải trí nữa.”

“Còn diễn xuất thì sao?” Trương Chí không cam lòng hỏi: “Cậu cũng không còn hứng thú với diễn xuất nữa sao?”

“Đúng vậy.”

Trương Chí cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới cuộc điện thoại này của anh ta lại đột nhiên nhận được quyết định của Giang Hoằng Trừng, ngữ khí có chút tăng lên: “Vậy rời khỏi giới giải trí, thì cậu định làm gì?”

Lâm Ngộ Giang thành thật nói: “Tôi muốn làm công chức.”

Trước đó cậu tìm được một hợp đồng với công ty giải trí từ phòng ngủ chính, bản hợp đồng còn ba năm nữa mới hết hạn. 

Giang Hoằng Trừng làm công việc diễn xuất, còn cậu là một sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành tài chính, bị đóng băng hoạt động không còn công việc diễn xuất đối với cậu là chuyện tốt, nhưng không có việc làm cũng có nghĩa là thu nhập bằng không. 

Trước đó cậu kiểm tra thẻ ngân hàng được liên kết trong điện thoại di động của nguyên chủ, thì thấy bên trong có khoảng mười nghìn nhân dân tệ. Nhưng với số tiền tiết kiệm hơn mười nghìn đó, thì ba năm ở đô thị có mức tiêu thụ cao như thành phố B thì thật sự không đủ.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cậu phải tìm một công việc trong thế giới này. Nhưng cũng không thể cầm bằng tốt nghiệp biểu diễn sân khấu của nguyên chủ đi tìm công việc chuyên ngành tài chính. 

Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Lâm Ngộ Giang nhảy ra ý nghĩ thi đậu công chức trong đời này. 

Vừa lúc người cha súc sinh của nguyên chủ chưa kết hôn với người mẹ rẻ tiền kia, cho nên nếu nguyên chủ theo kiểm tra chính trị hẳn là không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa, cậu cũng có thể bất cứ lúc nào ôn tập để luyện cho kỳ thi quốc gia ở thế giới thực. 

Trước đó, cậu cũng đã lên taobao để đặt tài liệu kiểm tra và các khóa học trực tuyến. 

Mặc dù đi vào thế giới này sẽ làm đảo lộn trạng thái ôn tập và thi cử công chức của mình, nhưng mặt khác cũng coi như kéo dài mặt trận, tăng thêm thời gian ôn tập. 

Nghĩ đến đây, Lâm Ngộ Giang không khỏi khen ngợi tấm lòng nhiệt huyết và cơ trí lạc quan của mình. 

Trương Chí ở đầu dây bên kia lại giống như nghe được ông già Noel náo loạn muốn qua lễ Dương, lập tức bị câu trả lời này của Lâm Ngộ Giang làm cho sững sờ.

Anh ta hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Cậu đừng làm loạn nữa, lúc này...”

Lâm Ngộ Giang chém đinh chặt sắt: “Tôi không làm loạn, tôi nghiêm túc.” Cậu treo khăn lên tường. 

Trong thế giới tiểu thuyết chó má hoang đường này, không có gì có thể làm lung lay ý chí của Lâm Ngộ Giang được. 

“Nếu có thể, tôi hy vọng sẽ hủy hợp đồng càng sớm càng tốt. Tôi thấy công ty thực sự gần như đã từ bỏ tôi rồi. 

Lúc trước khi anh tìm tôi, không phải anh nói với tôi là anh đang bận dẫn dắt hai người mới, đề nghị tôi nghỉ ngơi một thời gian sao? 

Tôi cũng đã nghiêm túc suy nghĩ trong khoảng thời gian này, bây giờ tôi thật sự không còn lưu luyến chút nào với giới giải trí. Chỉ muốn thi đậu công chức để sống một cuộc sống thanh tịnh. Tỉnh D bên cạnh hình như vài ngày nữa có thể đăng ký thi tỉnh. Bây giờ cả hai chúng ta đều tìm được việc của riêng mình, đây không phải là rất tốt sao?”

Trương Chí ở đầu dây bên kia trầm ngâm một hồi lâu, nói: “Hai ngày nay tôi cũng đã nghĩ kỹ, chiều thứ sáu cậu rảnh không? Lúc 3 giờ chiều, chúng ta sẽ nói về vấn đề này. Chú ý, đừng để phóng viên bắt được, còn hai weibo cậu đăng cũng xóa đi cho tôi.”

Lâm Ngộ Giang đã suy nghĩ rất rõ ràng, weibo cứng rắn với antifan cậu không có ý định xóa, thậm chí vì tránh thao tác của công ty, mà cậu  còn đổi mật khẩu Weibo. 

Nguyên chủ cũng không làm gì cả, dựa vào cái gì phải chịu oan uổng, mặc cho người khác chửi rủa? Hắn chính là bị mắng đến mức phải tự sát! 

Tên chó chết, thằng cha cầm thú, Tề Tiểu Mạn mặt mầm, cư dân mạng có biết không? Trương Chí, anh ta có biết không hả? 

Hiện giờ thân thể và thân phận của Giang Hoằng Trừng đã biến thành Lâm Ngộ Giang, Lâm Ngộ Giang cậu không phải là người ai muốn đụng là đụng được, hừ. 

Chưa kể, bình luận trên mạng không chừng còn ảnh hưởng đến kỳ kiểm tra chính trị của cậu. 

Lâm Ngộ Giang tức giận cúp điện thoại. 

Dựa vào đồ ăn ngoài, hai ngày nay cậu đang là tâm điểm của dư luận, Lâm Ngộ Giang bị paparazzi và phóng viên tìm kiếm khắp nơi, cậu đã thành công làm tổ ở trong phòng cho đến thứ sáu, cuối cùng thành công gặp mặt người đại diện Trương Chí theo ước định. 

Đồ dùng mua trên taobao vừa hay giao sớm, cậu giặt sạch chúng và phơi khô vào ngày hôm trước, hôm nay cậu mặc vào từng cái một. 

Một mái tóc giả bóng nhờn bù xù, kính gọng đen, áo kẻ sọc ở thân trên nhét vào thắt lưng quần jean ở thân dưới, thắt lưng cũ kỹ, chân đi một đôi giày thể thao có chút bẩn. Sau đó đeo một ba lô trên vai bên trong đặt một vài cuốn sách, đeo thẻ nhân viên trên cổ của mình. 

Lúc Lâm Ngộ Giang chết trước đó, ở thế giới thực đang là tháng mười hai gió lạnh thấu xương, mà thế giới trong tiểu thuyết bây giờ mới là tháng năm cùng năm, ánh mặt trời ấm áp, đeo khẩu trang trong loại thời tiết này của thành phố B cũng ngại nóng. 

Cậu đi xuống từ căn hộ của mình và bắt taxi đi đến một quán trà. 

Có lẽ bộ trang bị này đủ mạnh, cho nên hai ngày trước cậu còn đang trên hot search weibo, mà từ trong xe taxi đi ra sải bước vào phòng trà cũng không ai liếc mắt nhìn cậu một cái. 

Người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi màu xanh lam ôm cái bụng nhỏ trong phòng nhìn thấy cậu còn sửng sốt một chút, giọng điệu do dự: “Cậu... Hoằng Trừng?”

Lâm Ngộ Giang nhận ra giọng nói này chính là Trương Chí trong điện thoại ngày đó, đặt ba lô sang bên cạnh, tháo kính râm cười với anh ta, khách khí gọi: “Anh Trương.”

Trương Chí như thở phào nhẹ nhõm: “Diễn xuất của cậu vẫn tốt như vậy.”

Giang Hoằng Trừng vốn là một ngôi sao có trong trẻo, lạnh lùng và đẹp trai, hiện tại lại hoàn toàn bị che dấu bởi khí chất ngôi sao lạnh lùng và đẹp trai. Người trước mắt này giống như một thực tập sinh trẻ tuổi luộm thuộm ngày đêm thức đêm viết mã code cho công ty mạng. 

Diễn xuất hồn nhiên và tự nhiên như vậy!

Đây chính là Giang Hoằng Trừng lúc trước anh ta kiên quyết ký dưới trướng anh ta, đã từng tự hào, cho rằng có thể bồi dưỡng thành đại minh tinh Giang Hoằng Trừng.

Đáng tiếc...

Trương Chí nhìn Lâm Ngộ Giang đang ngồi ở ghế đối diện, nhớ tới lời nói lúc trước của đứa nhỏ này có chút nản lòng thoái chí, trong lòng nhất thời dâng lên không ít cảm khái.

“Nhìn trạng thái của cậu vẫn tốt. Tôi vốn còn có chút lo lắng, cậu vốn đã bị trầm cảm, lại còn xảy ra chuyện như vậy, tôi thật sự rất sợ cậu không chịu nổi. Mấy câu trên Weibo của cậu thực sự làm tôi sợ hãi.”

“Tôi thực sự không thể chịu đựng được.”

Ánh mắt Lâm Ngộ Giang nhìn thẳng về phía Trương Chí, nhìn thẳng vào nhau, hy vọng đối phương có thể đọc được sự quyết tâm từ ánh mắt chân thành của cậu đối với việc thi công chức:

“Anh Trương, tôi không tự sát, không tìm đến cái chết, không có nghĩa là những chuyện này đối với tôi không có chút thương tổn nào. Nếu anh biết tôi luôn bị trầm cảm, hẳn là anh có thể hiểu được, dựa theo trạng thái hiện tại của tôi đã không thích hợp ở trong giới giải trí nữa rồi. Kỳ thi công chức lần này là quyết định mà tôi đã suy nghĩ rất nhiều lâu. 

Anh Trương, nể tình nhiều năm như vậy, anh có thể hay không...”

Lâm Ngộ Giang nhẫn nại, từng chút một thảo luận với Trương Chí, hy vọng người đại diện Trương Chí có thể giúp cậu xử lý tốt trong chuyện chấm dứt hợp đồng. 

Nhưng anh Trương nhìn “Giang Hoằng Trừng” trước mặt có chút cổ quái, trong lòng chỉ có chút sợ hãi, lại pha chút thương cảm. 

Lòng hăng hái của Giang Hoằng Trừng trong quá khứ, và lòng tự trọng yếu ớt không thể đụng chạm được bao bọc trong thủy tinh, dương như đã bị lời đồn mấy ngày nay cuốn trông không còn tồn tại. 

Hắn biến thành một người bình thường ngụy trang trước mặt anh ta, trong ánh mắt là sự lo lắng và thành khẩn, nói chuyện không chút quanh co lòng vòng, thái độ co được duỗi được. 

Đây thật sự là Giang Hoằng Trừng sao? Sao hắn lại như thế này? Con người có thể thực sự trở thành một người khác qua đêm sao? Hay là nói, Giang Hoằng Trừng từ lúc tiến vào đã một mực sắm vai một người khác?

Trương Chí đưa tay cầm chén trà thảo dược trước mặt, ngón tay vuốt ve chén, lại nhìn về phía Lâm Ngộ Giang trước mặt: “Nếu là mấy ngày trước, cậu đem thái độ như hôm nay đối với tôi, đi tìm Quý Tuyết Lĩnh nói chuyện tình cảm, có lẽ cũng sẽ không náo loạn đến tình trạng hiện tại.”

Quý Tuyết Lĩnh? Tên tra nam kia quấn chặt lấy nguyên chủ mà còn ngoại tình? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp