Ngày Nào Ảnh Đế Cũng Nổ Lực Chuẩn Bị Cho Kỳ Thi Công Chức

Chương 22: Chúng ta phải trở thành ảnh đế!


11 tháng

trướctiếp

Mặc dù Lâm Ngộ Giang xem nhẹ chuyện “vợ chồng đoàn làm phim” của Trịnh Hân Thiến và Lâm Gia Duyệt, nhưng cũng bởi vậy mà mất đi hơn nửa hứng thú với thời gian rảnh rỗi đi tìm người chơi. Giang Hoằng Trừng lại bận rộn quay phim, chỉ có thỉnh thoảng vì vấn đề lời thoại phương ngữ mới hỏi Lâm Ngộ Giang, Lâm Ngộ Giang mới đăng nhập vào cơ thể này để dành thời gian dạy Giang Hoằng Trừng.

Cậu rất bội phục Giang Hoằng Trừng.

Vì chứng kiến mối quan hệ nam nữ hỗn loạn của hai người trong đoàn làm phim, nên mới có thể nhìn thấy tính tình đáng quý của Giang Hoằng Trừng trong giới giải trí.

“Anh ơi, anh không cảm thấy cơ đơn sao? Ý tôi là, bao nhiêu năm qua, đều có một mình ấy.” Còn không có bạn bè gì nữa…

“Trước đây sống vậy tôi cũng quen rồi. Không phải bây giờ tôi đã có cậu rồi sao? Cậu luôn ở trong cơ thể tôi, luôn ở trong tâm trí tôi. Làm sao tôi có thể một mình được.”

Lâm Ngộ Giang gãi gãi mặt có chút đỏ.

Mấy lời này nghe có... chút gay gay.

Nhưng Giang Hoằng Trừng là nghệ sĩ biểu diễn nghệ thuật, có lẽ lúc nói chuyện hơi mang theo hướng văn vở chút.

Giang Hoằng Trừng cũng biết Lâm Ngộ Giang ở nơi mất kết nối internet này có chút nghẹn đến hoảng hốt, thình thoảng không có cảnh quay của hắn, thì hắn sẽ để Lâm Ngộ Giang đi ra xem náo nhiệt.

Mặc dù Lâm Ngộ Giang không có nhiều hứng thú với chuyện xem người khác diễn xuất, nhưng có chút ít còn hơn không.

Cảnh sát đã thẩm vấn một người khác khi họ đang điều tra vụ hôn nhân lừa đảo.

“Phòng họ Nga.”

“Ồ, họ Phòng hả.”

“Không phải! Phòng số bốn! Cái phòng đang đóng, là cái phòng có ngọn đèn ấy!”

“Phòng có ngọn đèn?”

“Phong sắc phòng đó!”

Lâm Ngộ Giang ở bên cạnh đọc kịch bản mà bị chọc cười.

Những câu thoại đơn giản trên giấy trắng được diễn xuất bởi các diễn viên để phát huy tối đa hiệu quả cười, trong đó có rất nhiều kiến thức, đọc từ nặng nhẹ và nhịp điệu nhanh và chậm, và thần thái trên khuôn mặt. Những động tác nhỏ trên tay cũng phải nắm chắc.

Vừa nhìn, cậu phát hiện ra rằng, vì lần quay này không phải bối cảnh diễn ra vào mùa đông, mà ở Tứ Xuyên lại là một nơi lạnh đến chết người, diễn viên không chỉ mặc trang phục mùa xuân, mà để tránh khi nói chuyện bốc hơi lạnh, họ phải ngậm đá trong miệng để làm mát khoang miệng để cùng nhiệt độ với không khí, sau đó mới bắt đầu quay phim nói lời thoại. Mặc dù có máy sưởi, nhưng hiệu quả giữ ấm vẫn như muối bỏ biển, nam diễn viên vẫn phải giả vờ không lạnh, diễn tự nhiên dưới ống kính.

Nhất là Trịnh Hân Thiến, nhân vật của cô ấy là một cô gái trung niên yêu cái đẹp, người phụ nữ trong phim thoát khỏi mùa đông mặc trang phục mùa xuân đương nhiên phải “thả mình”, quần áo cũng không thể lộ ra vẻ cồng kềnh kỳ quái, cho nên miếng dán giữ nhiệt cũng không có mấy bộ phận thể dán. Mà vị nữ tiểu hoa này vậy mà lại chịu rét, đồng ý chấp nhận sắp xếp. Diễn xuất không tính là rất tốt, còn NG* nhiều lần, mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng vẫn kiên trì.

* “NG” trong diễn xuất có nghĩa là “Not Good” hoặc “không tốt” và thường được sử dụng để chỉ những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng trong quá trình sản xuất phim.

Điều này khiến Lâm Ngộ Giang đối với cô ấy có chút... Có lẽ là chuyên nghiệp ở phương diện này nên cũng xem như kính trọng. Mặc dù vấn đề đạo đức hôn nhân thì có phần hơi kỳ.

Cậu cẩn thận lật kịch bản, phát hiện Giang Hoằng Trừng cũng có vài cảnh ở phương diện này, nhưng mấy cảnh đó hình như đã quay xong. Cậu không khỏi giơ hai tay lên che mặt, lúc đó có thể cũng ngậm đá.

Thật là một công việc khó khăn.

May mắn quay hơn một tháng, cuối cùng cũng dời địa điểm chuyển vào thành phố, vì làm phiền mọi người, đạo diễn mời khách mời mọi người ăn ngon uống tụ tập một bữa.

Mọi người lúc này cuối cùng cũng có thể ở trong khách sạn thực sự, hưởng thụ hệ thống sưởi ấm và wifi, ăn đồ ăn khách sạn tỉ mỉ chế biến, bắt đầu chửi bới nơi quỷ quái đã ở trước đó.

Có đồ ăn ngon, cơm ngon, Lâm Ngộ Giang lập tức bị Giang Hoằng Trừng thả ra hưởng thụ.

Lúc này cậu cùng người ta uống mấy ly bia, gắp mấy miếng thức ăn ăn, nghe mọi người chửi bới, không khỏi cũng cảm thán theo: “Không đi thì không cảm nhận được. Thành phố phồn hoa như Thành Đô, vậy mà có khu vực nghèo thành cái dạng như vậy. Nhưng thôn chúng ta đi rất thích hợp trồng bưởi quýt các loại, nếu Quách Gia* chịu hỗ trợ, thôn làm tốt công tác tuyên truyền tư tưởng thoát nghèo, trải đường, kết nối mạng, rồi làm chút du lịch đặc sắc, thu hoạch nông sản dưới dây chuyền, bán online, cuộc sống cũng sẽ khá lên.”

(*) Quách Gia (chữ Hán: 郭嘉; 170 - 207), tự Phụng Hiếu (奉孝), là một nhà chiến lược và mưu sĩ trọng yếu của Tào Tháo trong thời kỳ cuối của nhà Đông Hán và thời kỳ đầu của Tam Quốc tại Trung Quốc.

Mọi người chửi bới nửa chừng: ...

Đạo diễn Lưu Trường Hoành nhớ tới chuyện Giang Hoằng Trừng tham gia kỳ thi quốc gia trước đó, nói đùa: “Tiểu Giang, cậu học công chức cũng không tệ.”

Lâm Ngộ Giang cười ha ha, mặt lộ vẻ đắc ý: “Cũng tạm thôi à, năm ngoái tôi thi viết ở tỉnh Tứ Xuyên đứng thứ hai, 143,37 điểm. Cư dân mạng gây náo loạn, khiến tôi không dám đi phỏng vấn.”

Bầu không khí rơi vào sự yên tĩnh kỳ lạ.

Mặt đạo diễn Lưu Trường Hoành cũng không thể hình dung như nội tâm của ông ấy: “Cậu thật sự định rút khỏi giới làm công chức à?”

Lâm Ngộ Giang vội vàng xua tay: “Không không không, tôi muốn làm ảnh đế! Nếu không lấy được ngôi ảnh đế, tôi sẽ không đi làm công chức.”

Mọi người cười to, không khí rốt cục lại khôi phục sôi nổi và trò chuyện.

Mấy nam phụ thường xuyên đánh bài cùng Lâm Ngộ Giang lại mời rượu: “Chí hướng tốt! Chúc tất cả ước mơ của chúng ta sớm trở thành sự thật, giành được ảnh đế!”

Lưu Trường Hoành cũng kính Lâm Ngộ Giang một chén: “Cậu cũng không thể rút khỏi giới. Nếu không thật đáng tiếc.”

“Nhất định nhất định.” Lâm Ngộ Giang nói, lại kính Lưu Trường Hoành: “Đạo diễn đạo diễn, tôi kính anh một ly, cám ơn anh đã tìm Giang Hoằng Trừng của chúng tôi đóng phim, con người của anh thật tốt quá. Rất có mắt nhìn!”

Lưu Trường Hoành uống đến sắc mặt đỏ bừng: ...

Những người khác nghe xong đều cười ha ha: “Anh khoe khoang như vậy sao!”

Trên mặt Lâm Ngộ Giang hiện lên vẻ say rượu, hì hì cười nói, vỗ vỗ bản thân tự hào nói: “Tôi, fans số một của Giang Hoằng Trừng!”

“Đạo diễn, bộ phim này của anh không chỉ có doanh thu 1 tỷ, mà còn phải đoạt giải Kim Ngưu, anh có biết không! Cám ơn anh đã tìm, tìm Giang Hoằng Trừng của chúng tôi, cho hắn cơ hội đóng phim.”

Lưu Trường Hoành vốn uống hơi nhiều, bị Giang Hoằng Trừng luôn nội liễm khiêm tốn lại nghiêm túc, rất ít khen người đánh giá cao và khen ngợi chúc phúc như vậy, ông ấy nghe xong cười ha ha, càng vui vẻ hơn, cùng Lâm Ngộ Giang - hai anh em tốt kề vai ôm nhau nâng ly.

Những người còn có chút tỉnh táo nhìn đạo diễn nghiêm khắc và Giang Hoằng Trừng lạnh lùng lễ độ sau khi say có đức tính như vậy, ai nấy đều âm thầm líu lưỡi.

Bộ phim rốt cục hong khô thẻ tre trước tháng 5.

Trước khi đi Lâm Ngộ Giang còn tìm Vương Thiên Nặc tụ tập một chút, bị anh ta lôi kéo chụp vài tấm ảnh chung, bỏ qua thuộc tính người này là một người đông tính, hơi ẻo lả, luôn dùng ánh mắt của phụ nữ nhìn đàn ông nhìn cậu ra, thì Lâm Ngộ Giang cảm giác người này cũng không tệ lắm.

Có phải tất cả gay đều như anh ta không?

Nhưng Giang Hoằng Trừng có giống đâu, hơn nữa nhìn hắn rất men luôn á.

Cho nên Giang Hoằng Trừng quả nhiên vẫn là thẳng nam.

Nhưng nếu là thẳng nam, thì một ngày nào đó cũng sẽ tìm vợ kết hôn.

Đến lúc đó xấu hổ lắm.

Không biết khi nào hệ thống có thể để cậu trở về, cậu thật sự phải ở trong cơ thể Giang Hoằng Trừng cả đời sao? Cậu có thể chia sẽ cơ thể với người khác, nhưng cũng không thể cùng một vợ với người ta chứ?

Cho dù Giang Hoằng Trừng thật sự rộng lượng có thể không thèm để ý, cậu cũng không có cách nào... Hơn nữa loại chuyện này, người đàn ông nào có thể không thèm để ý chứ!

Phiền đến chết rồi.

Lâm Ngộ Giang không đau khổ lâu về chuyện này, bởi vì sinh nhật Giang Hoằng Trừng sắp tới.

Vào tháng sau, ngày 16 tháng 5.

Thời gian trôi qua thật nhanh, lúc này năm ngoái Giang Hoằng Trừng đang bị bạo lực mạng, một mình dày vò, chịu đựng tất cả. Vài ngày sau đó thì cậu tới, cho rằng cơ thể Giang Hoằng Trừng bị mình hoàn toàn kế thừa, còn cân nhắc đổi nghề. Lúc ấy cậu không để ý đến sinh nhật hắn.

Hiện giờ chớp mắt một cái đã trải qua gần một năm.

Mỗi lần bạn cùng phòng trong ký túc xá tổ chức sinh nhật, người trong ký túc xá đều phải bỏ tiền ra mời Thọ Tinh đến quán ăn một bữa ngon.

Bây giờ cậu có nên mời thần tượng kiêm đại ca của cậu một bữa không? Hay là, tặng quà gì tốt đây?

Nghĩ đến cơ thế của Giang Hoằng Trừng, Lâm Ngộ Giang thay hắn chua xót. Đại ca cậu có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa từng tổ chức sinh nhật, cũng không có bạn tốt nào.

Nhưng dành tâm tư của mình để đầu tư tặng quà sinh nhật tốt là một chuyện rất đau đầu, cần rất nhiều chất xám.

Lúc trước lão đại thích chơi bóng rổ, cái này thì đơn giản, tặng giày thể thao và áo thi đấu có chữ ký của ngôi sao cho hắn. Lão nhị là một người có tiền, thích chơi nhiếp ảnh, lúc ấy lão Tam vắt óc tìm ra mẫu máy ảnh của hắn, đi khắp nơi tra tư liệu tìm người hỏi, cuối cùng toàn bộ ký túc xá cùng nhau gom góp tiền tặng một chiếc ống kính và túi máy ảnh thích hợp có thể giá cả phải chăng. Lão Tam học bá buồn phiền, nên tặng toàn bộ hạt giống tài nguyên trong ký túc xá, lão Tứ là soái ca pháo vương, tặng bộ đồ thần bí. Lão Ngũ gầy trạch nam thích anime, tặng một bộ nhân vật gundam.

Sở thích của Giang Hoằng Trừng rất rõ ràng, thích nấu ăn, đọc sách, thích nhất là phim ảnh, trong nhà còn có rạp chiếu phim gia đình, toàn bộ cơ sở vật chất đều tốt nhất, các loại không còn xuất bản nữa, điển hình đĩa lam quang và băng video, hắn đều sưu tầm.

Mua quà tặng cho một người đàn ông giàu có rắc rối là ở đây, ngay cả khi bạn biết sở thích của mình, nhưng những gì người ta muốn đã được mua từ lâu, không thiếu bất cứ thứ gì. Hơn nữa cho dù có, hoặc là bạn không hiểu sở thích của hắn, hoặc là bạn hiểu rõ, nhưng thứ kia nhất định quý giá đến mức ngay cả cậu cũng không mua nổi, hoặc là không có link, mua không được, bạn một người không có tiền thì càng khó mua hơn.

Hơn nữa... Bây giờ Lâm Ngộ Giang đang tiêu tiền của Giang Hoằng Trừng, cậu dùng tiền của Thọ Tinh mua quà cho Thọ Tinh, mời Thọ Tinh ăn cơm, cậu thật trâu bò.

Lâm Ngộ Giang tìm trên taobao lúc lâu cũng không thu hoạch được gì, sau khi xóa dấu vết tìm kiếm, gãi đầu, vỗ đùi, thì cậu leo lên tài khoản Weibo của mình, vào fanpage của Giang Hoằng Trừng mà cậu đã tham gia trước đó.

Bên trong đang thảo luận chuyện sinh nhật Giang Hoằng Trừng, Lâm Ngộ Giang nhìn nửa ngày cái gì mà đánh bảng hiến hoa, không hiểu lắm, đành trực tiếp đánh ra vấn đề mình muốn hỏi.

-Nhóm fans của Giang Hoằng Trừng -

Tên tôi là Lâm Ngộ Giang: Tôi có một người bạn cũng sắp sinh nhật, anh ấy cũng giống như anh Trừng, từ nhỏ mẹ không yêu cha không thương, rất đáng thương. Cho nên tôi nên tặng quà gì đây?

Một quả cam lớn: Anh trai tôi gần đây không hoạt động.

Trừng Trừng ánh hà vi: Vừa quay xong một bộ phim. Ở đây có bài đăng weibo, mọi người mang đề tài #Giang Hoằng Trừng# chuyển đi một chút.

Trừng Trừng ánh hà vi: [Chia sẻ bài viết trên weibo]

Hoằng Trừng lòng tôi: đã chuyển. Bạn anh thích gì?

Tên tôi là Lâm Ngộ Giang: Anh ấy rất thích phim. Anh ấy cũng rất giàu có, những thứ anh ấy thích đều đã tự mua. Mọi người có lời khuyên nào không? Thôi nào, tôi có thể lì xì cho mọi người. Alipay tìm mật khẩu lì xì [Giang Hoằng Trừng sinh nhật vui vẻ] cảm ơn tất cả mọi người. ( truyện trên app T𝕪T )

Rất Lobster: Mẹ kiếp, tôi cũng muốn có một người bạn giàu có như vậy.

Tham luyến hồng trần: Anh ấy? Bạn trai của cô sao? [Cười trộm, cười trộm]

Tên tôi là Lâm Ngộ Giang: Không, tôi là nam [Mồ hôi].

Lang thang với số phận trên lưng: Tôi đã trở lại sau khi nhận được phong bì màu đỏ, phong bì màu đỏ rất lớn, cậu đã gửi bao nhiêu vậy, cậu fans nam thổ hào này. Quả nhiên bạn của thổ hào đều là thổ hào.

Bạn - 1998 - Tôi: Có tiền thiếu tình yêu, anh có thể tự tay nấu bát mì trường thọ cho anh ấy ăn, anh ấy chắn chưa bao giờ ăn! Cảm ơn thổ hào lì xì.

Tôi biết cậu không có mm: Khi anh ấy cảm động đến rơi nước mắt, thì cậu hãy ôm anh ấy vào lòng sau đó nói với anh ấy, cậu sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh ấy, gặp phải bất cứ chuyện gì, bạn sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy.

Lại một năm hot: Hahahaha được được!

Lâm Ngộ Giang cầm điện thoại di động suy nghĩ một chút về cảnh tượng đó: ...

Cảm giác, không chỉ có ớn lạnh, mà còn có chút gay...

Nhưng, tự tay nấu mì trường thọ cho Giang Hoằng Trừng ăn? Đây cũng là một ý hay, Giang Hoằng Trừng luôn là người xào rau nấu cơm cho cậu ăn, cậu cũng nên báo đáp Giang Hoằng Trừng một chút. Có lẽ 28 năm qua Giang Hoằng Trừng chưa từng ăn mì trường thọ do người thân hoặc bạn bè làm. Nhưng lớn như vậy cậu cũng chưa từng nấu mì cho ai ăn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp