Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 50: Quyển 3 - Sóng gió ở Yến Châu (8)


11 tháng

trướctiếp

Tiểu Nguyệt trốn sau cây, nhẹ nhàng kéo cành cây trước mặt xuống, nhìn về phía dòng suối.

Thiếu niên với tấm lưng gầy nhưng dáng đứng lại uể oải lười biếng, ánh sáng chiếu lên người hắn ta, đổ xuống chân tạo thành một cái bóng mảnh khảnh.

Lúc này Tiểu Nguyệt mới nhìn thấy nữ nhân kia đang ngồi trước mặt hắn ta trong tư thế ngồi quỳ, mái tóc dài trắng tuyết buông xoã như thác nước khiến nàng ta nhớ đến người cá ngồi nghiêng trên mỏm đá ngầm bên bờ Đông Hải, đong đưa đuôi cá dài ngâm nga khẽ hát trong sách.

Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Nhiên, phần eo dưới lớp quần áo dài rộng vì tư thế ngồi mà lộ ra đường nét mềm mại mảnh mai đáng kinh ngạc. Nàng ta cắn môi, sau đó quay đầu nhìn chòng chọc vào bóng dáng tuấn tú của Nguyên Cảnh Thước.

Nàng ta thấy Nguyên Cảnh Thước vén mái tóc của nữ nhân lên, cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch những đốm đen trên mái tóc trắng ấy, nữ nhân ngồi ở đó, ngửa đầu thì thầm điều gì với hắn ta, hắn ta cúi xuống lơ đễnh đáp lời.

Thiếu niên khôi ngô tuấn tú, cô nương với mái tóc trắng xinh đẹp, ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu lên người họ, trông họ giống như đôi thần tiên quyến lữ bước ra từ trong tranh.

Thiếu niên hơi uốn gối, cúi người thấm ướt khăn, nữ nhân khẽ gọi gì đó, cả người nghiêng về phía hắn ta.

Hắn ta khựng lại, sau đó đứng dậy đi về phía nàng, cười khẽ thì thầm gì đó vào tai nàng, nụ cười vừa phóng khoáng vừa lãng tử, sức sống nóng như lửa đốt toả ra từ trên người hắn ta mạnh mẽ đến mức khiến người ta khó thở.

Mắt Tiểu Nguyệt phát ra ánh sáng khác thường.

Hơi thở của nàng ta dần nặng nề, bàn tay nắm cành cây ngày càng siết chặt hơn rồi bỗng phát ra một tiếng động nhỏ.

Tiểu Nguyệt giật mình, đôi mắt sắc bén của nam nhân bên kia lướt qua, nàng ta vội vàng cúi xuống trốn trong bụi cỏ, nhanh chóng men theo con đường lúc đến rời đi.

Nhưng tình hình thực tế bên bờ suối lại khác xa với tưởng tượng lãng mạn của Tiểu Nguyệt, bởi vì người trong cuộc kiêm nữ chính đang nhe răng ngoác miệng hoàn toàn không có chút hình tượng nào: “Đau, bỏ tay ra, bỏ tay ra, đừng kéo tóc ta nữa! Tóc sắp rụng mất rồi!”

Nguyên Cảnh Thước dời ánh mắt lạnh nhạt khỏi bụi cỏ, buông tay ra, nhìn nàng kéo tóc lại vuốt ve như bảo bối, bật cười: “Có xíu tóc mà ngươi cũng làm quá lên thế.”

Lâm Nhiên vuốt nhẹ mái tóc của mình nhìn hắn ta, trong mắt còn có vẻ thương hại: “Ngươi vẫn còn trẻ lắm, sau này ngươi sẽ biết đường chân tóc đáng quý nhường nào.”

Nguyên Cảnh Thước đen mặt: “Ai còn trẻ cơ? Mới gọi ngươi mấy tiếng mà ngươi đã coi mình là trưởng bối luôn rồi à.”

Lâm Nhiên đáp: “Chính ngươi gọi ta là đại thẩm trước mà.”

Nguyên Cảnh Thước tức quá hoá cười: “Ta còn có thể gọi ngươi là nương đấy. Sao, muốn nghe không?”

“Này, bà mẹ văn vẻ.”

Thiên Nhất nói với vẻ sâu kín: “Các ngươi chơi thật kích thích.”

Lâm Nhiên: “…”

Lâm Nhiên nhận một vố bất chợt không kịp đề phòng, mặt nàng nghệt ra.

Có phải là ngươi không đấy xa thần Thu Danh Sơn?

Lâm Nhiên chân thành nói: “Thiên Nhất, hứa với ta, làm người được không?”

Thiên Nhất đáp: “Không được, ta đã không làm người rất nhiều năm rồi.”

Lâm Nhiên không nói nên lời, chỉ đành nhét quả óc chó vẫn đang đắc ý cười nhạo phương tiện giao thông lạc hậu của loài người kia vào trong tay áo.

Thảo nào tổng tài bá đạo đều thích chơi trò cầm tù, nàng hiểu rồi, cầm tù thật hạnh phúc.

Thấy nàng im lặng không nói gì, Nguyên Cảnh Thước cũng lười so đo xem có phải nàng lại đang mắng thầm mình hay không, hắn ta lau mái tóc trong tay, thờ ơ nói: “Thỏ yêu kia chạy tới đây rồi.”

Lâm Nhiên nhắc nhở: “Muội ấy tên là Tiểu Nguyệt.”

Nguyên Cảnh Thước nhướng mày.

“Ngươi khá thích nàng ta đấy nhỉ?”

Nguyên Cảnh Thước ha một tiếng, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, biếng nhác nói: “… Đừng bị nàng ta lừa, ngươi coi nàng ta là thỏ trắng vô tội, nhưng không biết người ta có mưu mô hơn ngươi nữa không kìa.”

“Mưu mô cũng không phải chuyện xấu.”

Lâm Nhiên lại nói: “Chỉ cần không làm tổn thương người khác, không làm trái đạo đức, cố gắng để bản thân được sống tốt hơn là được. Điều này rất tuyệt vời, không nên bị người khác coi thường.”

Rất nhiều người quen bị động, bị động gặp gỡ, bị động có được thành quen, khiến một số người chủ động theo đuổi điều gì đó lại có vẻ khác người. Nhưng thực ra con người vốn có ham muốn, muốn thực hiện ước muốn của mình không phải chuyện gì đáng xấu hổ.

Cố gắng làm giàu, cố gắng nâng cao tu vi, cố gắng sống cuộc sống tốt hơn, cố gắng làm người mình thích cũng thích mình… Chỉ cần không làm hại người khác để được lợi cho mình thì mọi sự chủ động và cố gắng đều rất đáng khen.

“Ngươi thật là…”

Nguyên Cảnh Thước cạn lời, nhìn nửa bên mặt trắng trẻo của nàng, bật cười bảo: “Ngươi nói đúng, biết rõ cơ hội đang ở trước mắt mà không thử mới là kẻ ngốc.”

“Ồ thế à.”

Theo đuổi hay từ bỏ tình cảm dành cho Nguyên Cảnh Thước cũng nên do Tiểu Nguyệt tự lựa chọn, đó là chuyện giữa họ, Lâm Nhiên sẽ không nói nhiều, nàng dứt khoát chuyển chủ đề: “Ngươi thấy chuyện thôn xóm lần trước là thế nào?”

“Khi chúng ta đi ngang qua Hà Thành nghe đồn Quảng Thành có yêu ma quậy phá đó.”

Nguyên Cảnh Thước nói: “Thôn đó hắc khí lan tràn, tất cả thôn dân đều đã biến thành quái vật, rất giống với lời đồn.”

Lâm Nhiên hỏi: “Ngươi cũng nghĩ là yêu à?”

Đương nhiên yêu này không phải bán yêu như Tiểu Nguyệt. Hơi thở của Tiểu Nguyệt sạch sẽ, không có oán khí tà ác nào, rõ ràng những con quái vật đó không liên quan đến nàng ta.

Yêu mà họ nói là yêu thực thụ.

“Ta có nghi ngờ này.”

Nguyên Cảnh Thước trầm tư: “Những con quái vật đó da thịt trắng bệch bèo nhèo, máu xương thối rữa lộ ra ngoài, mặt mũi hung dữ, lại tàn bạo khát máu…”

Hắn ta dừng một lát rồi nói tiếp: “Ngươi còn nhớ dơi yêu chúng ta giết ở Côn Vân Liên Sơn năm năm trước không? Ngươi không cảm thấy những con quái vật này hơi giống với con dơi yêu đó à?”

Lâm Nhiên sửng sốt, nhưng suy nghĩ đầu tiên lại về cuốn sách bị nghi là bí điển của Yêu tộc mà nàng tìm được từ dơi yêu.

Nguyên Cảnh Thước nói tiếp: “Yêu tộc thần bí, yêu pháp truyền thừa lại quỷ quyệt, có loại tà pháp dựa vào hút máu người để tu luyện như dơi yêu thì cũng có thể biến người thành quái vật được.”

Lâm Nhiên nhớ lại khí thế hung hãn độc đoán toát lên từ những dòng chữ trong cuốn yêu điển tự ấy: “Yêu pháp tuy tà nhưng phần lớn đều tà tới mức ác liệt, giết người quang minh chính đại, im hơi lặng tiếng biến người thành quái vật thế này… ta lại thấy không giống việc mà Yêu tộc sẽ làm.”

Nguyên Cảnh Thước không phủ nhận: “Đây cũng chỉ là suy đoán thôi, yêu pháp có tà đạo, nhưng tà thuật của nhân pháp cũng không ít, rốt cuộ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp