Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 5: Quyển 1 - Vận Nhận kiếm các (5)


11 tháng

trướctiếp



Giang Vô Nhai héo liền luôn.

Đến cả sư phụ mình cũng héo rồi, Lâm Nhiên còn nói được gì nữa, tất nhiên là chỉ có thể cun cút héo theo thắn thôi.

Hề Tân nhìn hai người yên tĩnh như gà trước mặt, hắn ta hài lòng gật gật đầu, giả trân vỗ tay: "Giang đỉnh chủ có thể nhận ra lỗi sai của mình, khiêm tốn quyết định viết năm nghìn chữ kiểm điểm, ta đây vô cùng vui vẻ; A Nhiên tỷ tỷ cũng rất tốt, có thể đưa Giang đỉnh chủ trở về, thẳng thắn thừa nhận lỗi sai, hành động vì việc nước mà quên tình nhà như vậy rất đáng biểu dương."

Giang Vô Nhai: "..."

Lâm Nhiên: "..."

Hề Tân nghiêng đầu: "Sao hai người không vỗ tay?"

Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai nhìn nhau, dưới sự áp bách đáng sợ của Hề Tân, cùng nhau vỗ tay một cách gian nan không gì bằng.

Giang Vô Nhai: "... Cảm ơn Tiểu Tân, lần này ta nhất định sẽ viết kiểm điểm thật tốt."

Lâm Nhiên: "... Cảm ơn Tiểu Tân, lần sau ta nhất định vẫn sẽ vì việc nước mà quên tình nhà."

Giây phút lời vừa ra khỏi miệng, cả Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai đều loáng thoáng nghe được âm thanh tiết tháo của mình vỡ tan.

Hề Tân cảm thấy rất mỹ mãn: "Được rồi được rồi, hai người qua đây đi, có đói bụng không, ta đã nấu cơm xong rồi, hai người mau đến đây ăn cơm đi."

Hắn nói xong thì xoay người, nhẹ nhàng bước đi.

Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai từng bước từng bước chậm chạp đi theo đằng sau, như mất cha mất mẹ, lòng như tro tàn.

Lâm Nhiên nhìn bóng lưng tràn trề gió xuân của Hề Tân đi phía trước, cuối cùng cũng nhịn không được mà nói: "Sư phụ, người nói thật cho con biết đi, A Tân có phải là con ruột của người không hả?"

Giang Vô Nhai lảo đảo một bước, suýt nữa đã ngã lộn nhào: "Cái gì?"

"Thoại bản đều viết thế hết."

Lâm Nhiên càng nghĩ càng thấy mình đã biết được chân tướng: "Có phải mấy trăm năm trước người từng có một cuộc tình ngược luyến khiến người đời kinh sợ đúng không? Sư nương là một yêu nữ ma đạo, lập trường đối nghịch với người, hai người tuy yêu nhau thật lòng nhưng trở ngại ở chỗ chính tà không chung lối, chung quy vẫn không thể ở bên nhau, cuối cùng sư nương trăm cay nghìn đắng vì người mà sinh A Tân ra, sau đó cao chạy xa bay, người vì thống khổ mà từ nay về sau khốn khổ vì tình, kiếm tâm hao tổn, trầm mê tửu... Không mê sắc, không để ý đến thứ gì khác, duy chỉ có mỗi A Tân là khiến người cảm thấy thiếu nợ con trai mình, lòng đầy hổ thẹn, vì vậy mà vô cùng chiều theo ý A Tân, cam nguyện hạ thấp bản thân, ngay cả tôn nghiêm của người cha già cũng quên mất."

Giang Vô Nhai: "..."

"Mấy chuyện này con thấy nhiều lắm rồi."

Lâm Nhiên thành khẩn nói: "Sư phụ, chuyện của người cũng thuộc mấy tình tiết cũ hết rồi, thật đó, không cần phải giấu con đâu, con có thể nghĩ kế cho người bồi đắp quan hệ cha con."

Chỉ hi vọng tình thương vĩ đại của cha có thể làm Hề Tân cảm động, để tương lai sau này Hề Tân có thể làm nhiều chuyện cho thiên hạ.

Giang Vô Nhai nhìn sắc mặt vô cùng nghiêm túc của Lâm Nhiên, nhất thời không biết nên đáp thế nào mới phải.

Cả nửa buổi sau, Giang Vô Nhai một lần nữa sửa sang mớ ngôn ngữ trong đầu rồi nói: "A Nhiên, con nghĩ rất hay, cũng rất ăn khớp, sao ban nãy con không nói cho Hề Tân?"

Lâm Nhiên câm nín, còn phải nói nữa hả, đương nhiên là nàng sợ Hề Tân hạ độc cho nàng chết luôn chứ sao.

"Con xem, con cũng không dám nói còn gì."

Giang Vô Nhai thở dài một hơi, tang thương sụt sịt: "Cho nên con nói xem ta có thể làm cha ai được chứ, còn chẳng bằng nó làm cha ta luôn."

Lâm Nhiên: "..."

Cái này nàng công nhận, Hề daddy thật sự rất daddy.

Trong phòng vang lên tiếng cười của Hề Tân: "A Nhiên tỷ tỷ~ tỷ mau vào đây đi~"

Lâm Nhiên bị giọng điệu của con nhện tinh này gọi hồn, nàng run lên, ngước mắt nhìn động Bàn Ti, trong giây lát trong đầu chẳng còn suy nghĩ gì nữa, uể oải ủ rũ đáp: "Đến ngay đây."

Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai ỉu xìu bước vào, phút chốc mùi cơm nức mũi xộc đến.

Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai: "..."

Hề Tân cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt không luyến tiếc gì với cuộc sống này đang gắng gượng nở nụ cười của hai người họ, như thể cảm nhận được hai con chim cút con lớn con nhỏ vỗ cánh phành phạch tản ra khát vọng ngoan ngoãn xin được nhận nuôi.

Linh thảo bổ nhất, thịt linh thú mạnh nhất, Hề Tân chuẩn bị từng gia vị trong thực đơn của nhân gian giới, từng ngày từng ngày móm cho con gà nhà ngày nào cũng gào khóc đòi ăn thành phượng hoàng bóng bẩy trơn tru.

Đại phượng hoàng ăn đến đỏ lừ cả mặt, tuổi đã cao bằng một hũ dưa muối rồi, dù có xinh đẹp thêm cũng chỉ là một cái đầu mà thôi, nhìn cũng thấy gai mắt.

Hề Tân đau mắt quay đầu đi, nhìn Lâm Nhiên.

Còn con tiểu phượng hoàng này của hắn ta được hắn ta chăm bẵm nuôi lớn, sáng rỡ long lanh, dáng vẻ tiểu phượng hoàng đang chăm chú lùa cơm cũng đẹp như tranh tiên, sạch sẽ đẹp đẽ đến không thể nào tưởng tượng nổi.

Hai mắt Hề Tân cong cong, hắn ta ngẩng cằm lên, không hề chớp mắt mà nhìn Lâm Nhiên đang ăn rất vui sướng, hắn ta đưa tay đến, nhẹ nhàng nắm lấy sợi tóc rũ xuống trán nàng, chậm rãi quấn ở đầu ngón tay, giọng nói êm dịu pha lẫn chút ý cười: "A Nhiên tỷ tỷ, có ngon không?"

Lâm Nhiên đang ra sức gặm chân giò, nàng nghiêm túc gật đầu: "Ngon."

Hề Tân cười tủm tỉm: "Ngày mai ta lại làm cho A Nhiên tỷ tỷ ăn nhé, mai tỷ muốn ăn gì nào?"

Lâm Nhiên bắt đầu mơ mộng viển vông, Giang Vô Nhai bỗng ho khù khụ rồi đặt đũa xuống: "Tí nữa A Nhiên phải bế quan tu luyện, đợi con bé đột phá Trúc Cơ hậu kỳ đã rồi nói sau."

Ánh mắt Hề Tân tối đi, nhưng vẫn bình tĩnh cười cười: "Gấp như vậy sao?"

"Hai tháng sau sẽ mở Vạn Kiếm lâm, con bé dừng ở Trúc Cơ trung kỳ cũng lâu rồi, phải đột phá thôi."

Giang Vô Nhai nhìn về phía Lâm Nhiên, hiếm khi nói mấy lời sâu xa: "Thực lực của con mạnh hơn chút nữa, trụ được trong Vạn Kiếm lâm càng lâu thì tỷ lệ chọn được kiếm tâm nghi càng lớn, đây là chuyện đi theo con cả đời, con nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng."

Lâm Nhiên gật đầu: "Dạ."

Đệ tử Vạn Nhận kiếm các ai cũng muốn có một thanh kiếm của riêng mình, sau này nàng đi theo nữ chính, cùng đi đánh quái tăng cấp cũng không thể nào mãi đem cây kiếm gỗ rêu rao mỗi ngày được... Đây không phải là khiêm tốn, mà là giả trang hơi lố rồi.

Hề Tân nghe nàng vui vẻ đồng ý, hàng mi dài khẽ chớp một cái, rủ xuống tạo thành bóng mờ phủ lên.

Giang Vô Nhai rất vui.

Hắn không phải một sư phụ nóng tính, tương đối chiều con cái trong nhà, bình thường Lâm Nhiên lười biếng không chịu tu luyện hắn cũng không nỡ nói nàng câu nào, nhưng từ sâu trong tim, hắn nhìn tiểu đồ đệ nhà mình từng ngày từng ngày hoang phí tố chất tốt đẹp làm hắn cũng hơi đau lòng. Hiện giờ Lâm Nhiên đồng ý bế quan tu luyện, đương nhiên hắn cực kỳ ủng hộ.

"Con có cần chuẩn bị thêm gì để đột phá Trúc Cơ hậu kỳ không?"

Giang Vô Nhai như một người cha già khi biết tin con cái muốn cố gắng học tập, hắn tha thiết nhắc nhở liên miên: "Phải tìm một gian nhà yên tĩnh, sau núi có một thạch động trông cũng được, năm đó đích thân ta đào ra đấy, bên trong thạch động đông ấm hè mát, kê cho con thêm một cái đệm hương bồ mềm mại, à còn phải chuẩn bị một ít đan dược..."

"Không cần đâu sư phụ, Yến sư huynh đã cho con đan dược rồi."

Lâm Nhiên nỗ lực kiềm chế Giang Vô Nhai đang muốn moi hết bảo bối trên người mình ra, người trong nhà biết chuyện trong nhà, túi của sư phụ nhà nàng còn sạch hơn cả mặt hắn, hắn muốn gom đan dược cho nàng, nếu không phải tới tống tiền Chưởng môn Phong Trảo thì... có khi chỉ có thể xuống núi bán... à ờm, bán nghệ thôi.

Dù sao nghe nói dưới đó đang nghiêm trị, chắc Nam Phong quán đã sập tiệm rồi.

Giang Vô Nhai kinh ngạc: "Yến Lăng dưới trướng Chưởng môn sư thúc con ấy hả? Nó cho con đan dược?"

"Dạ, Yến sư huynh rất yêu thương các sư đệ sư muội, còn cho con đan dược nữa."

Đương nhiên Lâm Nhiên không thể nói rõ hết mọi chuyện được, nàng qua loa đáp lời, sau đó chẳng đợi Giang Vô Nhai nói tiếp đã quay đầu nhìn Hề Tân, nói lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi A Tân, Yến sư huynh không có ở đây sao?"

Hề Tân cầm đũa gảy gảy mấy hạt cơm, cụp mắt không biết đang nghĩ gì, nghe vậy thì liếc nhìn nàng một chút, lười biếng đáp: "Về rồi."

"Về rồi hả? Huynh ấy về khi nào vậy?"

Lâm Nhiên hơi ngạc nhiên, nàng vô ý nói: "Yến sư huynh không phải loại người không chào mà đã đi như vậy, huynh ấy đã đồng ý sẽ đợi sư phụ về rồi, hơn nữa ta cũng đã dặn đệ tiếp đãi huynh ấy rồi mà, sao huynh ấy lại vội về thế chứ, hay là có chuyện gì xảy ra rồi..."

Giọng Lâm Nhiên càng lúc càng nhỏ, bởi vì Hề Tân đang từ từ nghiêng mặt sang, mỉm cười nhìn nàng.

Lâm Nhiên: "..."

Hình như nàng đã hiểu được gì rồi đấy.

Hề Tân dù bận nhưng vẫn ung dung: "A Nhiên tỷ tỷ, tỷ còn câu hỏi nào nữa không?"

Lâm Nhiên: ... Lúc đó nàng còn cho rằng Hề Tân có thể tiếp đãi người ta thật chu toàn nữa chứ, chắc lúc đó đầu nàng bị úng nước rồi.

Lâm Nhiên há hốc miệng, trước ánh mắt long lanh sáng rực yêu kiều của Hề Tân, nàng rụt vai chán nản nói: "... Không có."

"Ha ha ha..."

Đột nhiên Hề Tân vịn bàn cười rộ lên, cười đến run rẩy cả người, diễm lệ yêu mĩ tuyệt trần.

Lâm Nhiên: "... Thôi bỏ đi, ta đi tu luyện đây."

Lâm Nhiên không thể nào ra tay với gương mặt đẹp như vậy của đứa nhỏ kháu khỉnh này, nhất là một đứa nhỏ mà có khi tuổi thật có thể làm ba của nàng luôn. Nàng đen mặt đứng lên: "Ta ra sau núi tu luyện đây."

Hề Tân vẫn đang cười, Giang Vô Nhai thì khoát tay: "Đi đi, có việc gì thì gọi sư phụ."

Lâm Nhiên vẫy tay, chân càng bước nhanh hơn.

Hề Tân nhìn bóng lưng của nàng, nụ cười trên mạt dần dần thu lại, hắn ta đột nhiên lạnh lùng bật cười: "Vạn Kiếm lâm thì sao chứ? Huynh thúc con bé tu luyện như thế, chẳng lẽ còn muốn con bé cầm Long Uyên Phượng Minh trở về chắc?"

Giang Vô Nhai rất bình tĩnh: "Ta không quan tâm con bé lấy được thanh kiếm nào, ta chỉ muốn con bé có đủ tư cách để chọn lấy một thanh kiếm mà con bé thích."

Hề Tân liếc nhìn hắn: "Bây giờ thì lại là một sư phụ nghiêm khắc rồi hả, thường ngày lúc huynh cưng chiều con bé, sao đệ không nghe huynh nói xằng mấy lời quang minh chính đại thế này đi."

"Quang minh chính đại chỗ nào chứ, năm đó chúng ta cũng đâu phải như vậy.”

Giang Vô Nhai hơi ngượng ngùng, nhưng lại không nhịn được mà phản bác: "Mà sao đệ nói mỗi mình ta, chẳng lẽ đệ không nuông chiều con bé chắc? Mỗi ngày con bé ngoài việc ra ngoài lười biếng tìm chỗ ngủ ra thì có làm gì đâu, không đi học, không luyện thần kiếm, đến cả tỷ thí tông môn cũng giả bệnh không đi, lần trước còn lén nếm rượu của ta, sao không thấy đệ bắt con bé viết kiểm điểm năm nghìn chữ hả?"

Hề Tân chậm chạp chống cằm, đôi môi đỏ tươi nổi bật trên nền da trắng như tuyết, giọng điệu nhẹ bỗng mê hồn: "Đệ thích thế đấy."

"..." Giang Vô Nhai đau đầu ấn ấn thái dương.

"Nói chung đệ tử Vạn Nhận kiếm các cả đời chỉ có thể vào Vạn Kiếm lâm một lần thôi, chỉ có thể chọn lấy một thanh kiếm cho riêng mình, là thanh kiếm sẽ theo con bé cả đời."

Giang Vô Nhai nhớ đến chuyện gì đó, gương mặt dần sâu lắng, chớp mắt một cái mà vẻ mặt đã trở nên hờ hững uy nghiêm.

Hắn im lặng một hồi lâu, sau đó từ từ cười rộ, lại lần nữa khôi phục vẻ mặt sáng ngời hào hiệp.

Hắn nhìn bóng lưng thiếu nữ đang rời đi, ánh mắt dịu dàng nồng hậu: "Tiểu Tân, ta không muốn con bé phải tiếc nuối dù chỉ là một chút."

Hề Tân không nói gì, mắt phượng hẹp dài híp lại, cả nửa buổi sau mới “hừ” một tiếng.

Lâm Nhiên thiết lập cấm chế xung quanh thạch động, ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, đặt kiếm gỗ bên hông sang bên cạnh, cầm quả óc chó trong lòng bàn tay. Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy rồi mới ngậm Ngọc Thanh đan mà Yến Lăng đưa cho, trong phút chốc, lượng linh khí mạnh mẽ sục sôi trong bụng, nàng nhắm mắt bắt đầu tu luyện.

Nàng là người làm nhiệm vụ, từ thế giới bên ngoài bước vào vì nhân vật chính, cho nên tu vi của nàng cũng không thể tu luyện như các tu sĩ ở thế giới này, chỉ có thể căn cứ vào thực lực của nhân vật chính rồi điều chỉnh sao cho phù hợp, hạn chế không để chênh lệch từ hai cấp trở lên.

Ví dụ như, thực lực của nữ chính Sở Như Dao là Trúc Cơ hậu kỳ, vậy thực lực của nàng cũng chỉ có thể thăng lên ở mức tương đối như Trúc Cơ trung hoặc hậu kỳ thôi, thậm chí có thể đạt Kim Đan sơ kỳ, nhưng không thể cao hơn nữa, như vậy thế giới này mới không bài xích nàng... chỉ là có chút ảnh hưởng không liên quan đến kết quả thôi.

Thiết lập rộng rãi thoải mái này cũng là vì để người làm nhiệm vụ có thể giữ gìn sức lực và tinh thần để bảo vệ tình tiết được đi đúng hướng, không cần phải lãng phí thời gian vào mấy việc tu luyện thế này.

Đương nhiên muốn cấp bậc cao hơn nữa cũng không phải không được, dù sao thì trói buộc của quy tắc thế giới này đối với những người bên ngoài như nàng có phần hơi trì hoãn. Nói đúng ra dù cho Lâm Nhiên có đột ngột thăng tiến đến Nguyên Anh, chỉ cần nàng không sợ sét đánh thì nàng vẫn có thể nhảy ngang nhảy dọc trên ranh giới đó.

… Tuy Lâm Nhiên biết rằng những người làm nhiệm vụ cố gắng nhảy bước kia cũng đều uổng phí cả thôi.

Theo kinh nghiệm của Lâm Nhiên, vẫn nên duy trì tu vi dưới nhân vật chính một hai cấp bậc là phù hợp rồi.

Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh, lúc trước Sở Như Dao là Trúc Cơ hậu kỳ, còn nàng đang ở Trúc Cơ trung kỳ. Hiện tại Sở Như Dao đang ở Trúc Cơ đỉnh phong, khoảng cách đến Kết Đan còn một chặng đường nữa thôi. Vì vậy Lâm Nhiên quyết định thăng lên Trúc Cơ hậu kỳ.

Cá mặn như nàng thì sao cũng được, nhưng ra ngoài, dù sao cũng đại diện cho mặt mũi của đỉnh Vô Tình, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào từng bước nàng đi vào Vạn Kiếm lâm, ít nhất cũng phải đem một thanh kiếm khá ổn về báo cáo kết quả công tác chứ.

Thiên Nhất nhập thân vào quả óc chó an tĩnh bị nàng nắm trong tay, nhìn gương mặt dịu dàng ấm áp của Lâm Nhiên đang dần bị linh khí che khuất.

Tu vi của nàng cao lên, linh khí trong kinh mạch cũng tự nhiên chảy xuôi, nương theo đó vang lên một tiếng động khẽ, dễ dàng đột phá ranh giới Trúc Cơ hậu kỳ.

Thiên Nhất biết nàng cũng có thể nhẹ nhàng đột phá được Trúc Cơ đỉnh phong, đột phá được cả Kim Đan.

Chỉ cần nàng muốn, nàng sẽ có hơn mười nghìn cách dễ dàng đạp nữ chính và bao nhiêu nhân vật trong thế giới này dưới chân, trở thành một thiên tài trong hàng vạn nhân vật, thành một cao thủ tuyệt đại, hưởng lấy bao nhiêu tài phú và quyền lực, được thiên hạ ngưỡng mộ khát khao, có danh vọng khiến vạn người kính ngưỡng, thậm chí còn có nhiều hơn tất cả mọi thứ mà mình cần.

Ai cũng đều có ham muốn theo bản năng, cũng có một lòng tham không đáy, chỉ có những người bị hoàn cảnh trói buộc mới buộc phải lựa chọn khắc chế, tiếp tục sống theo khuôn phép mà thôi.

Nhưng đối với những người làm nhiệm vụ, họ có quyền lựa chọn và có thể "tiên tri" được quyền lực của bản thân, quy tắc trói buộc của thế giới đối với họ quá ít. Với họ, những thế nhân đổ xô vọng tưởng đến những thứ ngoài tầm với kia, chỉ cần thả một hộp quà được phủ một tấm lụa mỏng trên đường, ắt cũng có thể khiến nước dãi chảy ròng ròng, nhào lên vén lụa, cướp giật, đoạt lấy.

Càng đáng sợ hơn nữa, loại sức mạnh và quyết tâm đoạt lấy này sẽ được thế nhân cuồng nhiệt tung hô, xem như tín ngưỡng mà tôn thờ... Về lâu về dài, họ sẽ thật sự ngẩn ngơ tôn người làm nhiệm vụ đó lên làm thần, làm một người có thể nhìn thấy tương lai sau này của tất cả mọi người chỉ bằng nửa con mắt, một người có thể tùy tiện quyết định hay đùa bỡn số mệnh của tất cả mọi người.

… Giống với những chủ nhân đời trước của nó.

Thế nhưng Lâm Nhiên lại không như vậy.

Từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn giữ mãi một cấp bậc như vậy, dừng ở Trúc Cơ hậu kỳ, một cấp bậc không cao không thấp, không uy hiếp bất kỳ ai, cũng không làm lỡ bất kỳ chuyện gì, đạt được trình độ vừa phải, phù hợp với tự nhiên, ắt sẽ ngừng lại.

Khoảnh khắc đó, Thiên Nhất có hơi muốn thở dài, lại có hơi buồn cười.

Bị mê hoặc, dao động, thử nếm trải, trầm luân, đồng hóa, đọa lạc, điên cuồng, hủy diệt.

Nó từng có rất nhiều chủ nhân, nhìn thấy rất nhiều lần luân hồi, chứng kiến rất nhiều người làm nhiệm vụ vô cùng hăng hái, nhưng đến cuối cùng họ lại ngã xuống chẳng một tiếng động nào.

Nhưng nó biết, tất cả những bi kịch đó sẽ không lặp lại trên người nàng.

Nó tin nàng sẽ là chủ nhân cuối cùng của nó, dẫn nó đi hết đoạn đường cuối cùng.

Thiên Nhất nhìn nàng chậm rãi mở mắt ra, nó hắng giọng: "Chúc mừng ngươi thăng cấp thành công, với tư cách là một hệ thống mà ngươi thích nhất, ta cũng không biết bày tỏ gì cho hay... Hay là ta hát một bài ‘cám dỗ trở về nhà’ để chúc mừng ngươi chút nhé?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp