Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 48: Quyển 3 - Sóng gió ở Yến Châu (6)


9 tháng

trướctiếp

Năm năm sau, Hà Thành ở vùng biên giới Yến Châu, khu tây bắc của Thương Lan giới.

Tuy Hà Thành là một tòa thành nhỏ, nhưng lại là trạm trung chuyển vì mấy con đường đi đến chủ thành Kim Đô của Yến Châu nhất định phải đi qua đây. Các tu sĩ từ nam đến bắc đều phải ghé qua đây dừng chân rồi mới đổi đường đi tiếp được, cũng vì thế mà dần dần hình thành nên cảnh tượng phồn hoa nơi này.

Ở gần cổng thành có một quán rượu, trời đã về chiều, thời điểm khách đông nhất vào lúc trưa đã qua nên cũng dần dần vắng khách, thực khách chỉ còn vài nhóm nhỏ, đôi ba người đang ăn uống trò chuyện rôm rả. Tiểu nhị vừa ngáp vừa chạy đi chạy lại giữa các bàn, tiếp thêm nước trà hay rượu cho khách, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người khiến ai cũng lơ mơ buồn ngủ.

“Lấy thêm một vò Thịnh Thiêu.”

Một giọng nam hơi khàn vang lên từ bên cạnh, tiểu nhị khẽ rùng mình.

Không gì khác, chính vì loại rượu Thịnh Thiêu này là rượu mạnh nhất của quán họ, đã từng có thực khách uống rồi say mèm suốt ba ngày ba đêm, suýt chút nữa say chết luôn. Kể từ đó rất ít khi có khách gọi loại rượu này, bình thường cả tháng cũng chẳng bán nổi được mấy vò, vậy mà hôm nay đã bị gọi đưa lên liên tiếp mấy lần rồi.

Tiểu nhị quay đầu lại nhìn, quả nhiên vẫn là chàng thanh niên mặc bộ đồ màu nâu sậm đó.

Nói là chàng thanh niên cũng không phù hợp cho lắm, tiểu nhị nhìn kỹ lại lần nữa mới phát hiện hắn ta không lớn lắm, tầm tuổi giữa thiếu niên với thanh niên mà thôi. Tuy thân hình cao gầy của hắn ta đã dần dần có vẻ tráng kiện của một nam nhân trưởng thành, nhưng khí chất vẫn có sự anh tuấn của tuổi trẻ ngông cuồng.

Tu sĩ đều có tuổi thọ rất cao, phát triển cũng chậm, thông thường đều có vẻ ngoài trẻ hơn tuổi thật, nhưng chàng trai này tràn trề sức sống, điệu bộ ngông nghênh phóng khoáng, rõ ràng là một chàng thiếu niên không lệch đi đâu được.

Tiểu nhị cười nhạo chính mình, cũng không biết con mắt lại nhìn kiểu gì mà vừa rồi, lúc liếc ngang qua lại nhìn nhầm chàng thiếu niên trẻ tuổi kia thành già đến mấy trăm, thậm chí cả nghìn tuổi như thế.

Tiểu nhị có ấn tượng rất sâu sắc với chàng thiếu niên này, bởi vì hắn ta rất có khí chất của bậc đế vương.

Hắn ta ngồi bên cửa sổ, với thân hình vai rộng eo hẹp, dung mạo vô cùng tuấn kiệt, khung xương mày rắn rỏi, cặp lông mày rậm hình lưỡi kiếm kéo dài đến tận thái dương, hốc mắt sâu thẳm vậy mà lại có cặp mắt đào hoa trời sinh hơi xếch lên, thế nên trong phong thái anh hùng hiên ngang ấy lại mang thêm vẻ phong lưu đa tình đến khó tả.

Bộ bàn ghế nhỏ này có vẻ không chứa nổi hắn ta, thế nên hắn ta phải co cặp chân dài lại, ống ủng bó lấy bắp chân gầy chắc, nhìn rõ được đường cơ bắp. Hắn ta đang dựa người vào thành cửa sổ, lơ đãng nhìn ngắm dòng người qua lại trên đường ngoài cửa sổ, một tay cầm hờ cái vò rượu rỗng, bên cạnh đó đặt một chiếc vỏ đao màu đen, chuôi đao mới được bọc bằng vải mịn, nhưng có vậy thì vẫn không ngăn được mùi huyết khí đang lan tỏa ra ngoài.

Tiểu nhị ngửi thấy mùi rượu đó, đúng là rượu Thịnh Thiêu, đúng thật hắn ta đã uống cạn một vò.

Tiểu nhị mỉm cười: “Nếu khách quan muốn gọi rượu Thịnh Thiêu, quán bọn ta nhất định sẽ đưa lên, nhưng xin thứ lỗi cho tiểu nhân lắm lời nói một câu, loại rượu Thịnh Thiêu này rất mạnh, uống nhiều sẽ bỏng rát cuống họng, khách quan nên vừa chừng vẫn tốt hơn… Chi bằng ngài thử rượu Nữ Nhi Hồng của bọn ta, tuy không được sảng khoái như khi uống Thịnh Thiêu, nhưng hương vị dịu nhẹ đậm đà, cũng sẽ thưởng thức được một mùi vị khác.”

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn sang, tiểu nhị mới phát hiện không phải hắn ta không say, rõ ràng mặt mày đã đỏ bừng, đôi mắt lười nhác nhắm hờ nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời. Hắn ta giống như một con sư tử đực chưa trưởng thành dũng mãnh tràn trề sức sống, mặc dù có nằm đó lười biếng ve vẩy đuôi nghỉ ngơi thì vẫn có một khí chất khiến người khác không dám coi thường.

“Đúng là một tên lanh lợi.”

Thiếu niên vung tay ném một túi đựng linh thạch qua, lười nhác nói: “Vậy cho ta một vò Thịnh Thiêu và thêm một vò Nữ Nhi Hồng nữa. Yên tâm, lát nữa ta sẽ rời đi, không say chết đứ đừ ở đây gây phiền phức cho ngươi đâu.”

Tiểu nhị cười hề hề, nhìn thấy trên mặt bàn rõ ràng có hai bộ bát đũa, nhưng thiếu niên chỉ ngồi đây một mình, liền lanh lợi nói: “Đồ ăn trên bàn của ngài đã nguội hết rồi, hay là để tiểu nhân đem đi hâm nóng lại, khi nào bạn ngài về sẽ được ăn đồ nóng hổi.”

Thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến điều gì đó rồi hừm một tiếng: “Ta chỉ sợ ngươi hâm nóng, đến lúc nàng ta trở về cũng lại nguội mất rồi.”

Một tòa thành nhỏ thế này, đi mua đồ đã hơn nửa canh giờ, cũng chẳng biết nàng đã lòng vòng đến những đâu, lúc đó không hiểu sao lại đồng ý cho nàng đi một mình, hắn ta đã đặt niềm tin nhầm người rồi!

“Thôi vậy.”

Thiếu niên xua xua tay: “Ngươi gói đồ ăn lại cho ta, ta đi tìm người, lát nữa sẽ quay lại lấy.”

Tiểu nhị đáp lại một tiếng, thiếu niên cầm đao đứng dậy, vừa định đi ra ngoài thì một bóng người mảnh mai mặc áo choàng vội vã chạy lên tầng, người đó hơi vén vành mũ lên, kiễng chân nhìn xung quanh.

Tiểu nhị nhìn thấy thiếu niên đột ngột dừng lại, mũi đao đặt lên mặt bàn, cánh tay co lại nhìn người đó, hàm răng cắn lấy ngón tay cái, dáng vẻ trêu đùa ngả ngớn, trong mắt ánh lên ý cười.

Hắn ta gõ mũi đao xuống mặt bàn phát ra chút tiếng động, uể oải nói: “Thật là không dễ dàng gì nhỉ, bà cô già, ngươi vẫn còn biết đường về cơ đấy.”

Người mặc áo choàng trùm đầu quay lưng lại, vui vẻ chạy đến rồi kéo vành mũ ra.

Tiểu nhị sững sờ, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn ta nhìn thấy một gương mặt vô cùng thanh tú, đôi mắt dịu dàng hiện ra, không ngờ lại là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.

Thiếu niên nói: “Một tòa thành nhỏ thế này, ngươi đi những nửa canh giờ, có thể cho ta một lời giải thích nào hợp lý hơn là bị lạc đường không hả?”

Cô nương trẻ tuổi đó hơi ngượng ngập, gãi đầu nói: “Đâu có đâu, ta sớm đã tìm được nơi đó rồi, nhưng ta phát hiện màu nhuộm trước đây đã bị bay màu, vừa đen vừa trắng trông rất đáng sợ, nên ta mới đưa thảo dược cho chưởng quầy nấu luôn tại chỗ rồi nhờ ông ta bôi hộ, chính vì vậy nên mới mất thời gian một chút.”

“Chưởng quầy bôi thuốc cho ngươi?”

Thiếu niên hơi cúi người, đưa tay ra rất tự nhiên cầm lấy đuôi tóc của vị cô nương đó, đầu ngón tay miết khẽ, lúc này tiểu nhị mới để ý cô nương này chỗ nào cũng đẹp, chỉ có mái tóc đen bóng một cách lạ thường… Bóng đến mức cứ như lấy mực đổ lên vậy.

Thiếu niên chỉ miết tay khẽ hai lần, đầu ngón tay đã dính vết mực rất rõ, khóe môi hắn ta khẽ giật giật: “… Bôi kiểu này à?”

Cô nương ôm lấy tóc mình, nói khẽ: “Là do thời gian gấp rút, ta cũng không muốn làm phiền ông ta quá nhiều, nên cũng chỉ bôi tạm lên vậy thôi… Cũng được mà, dẫu sao cũng ổn hơn là ta tự bôi đấy.”

Thiếu niên uể oải: “Nói thế cũng đúng, cái việc rắc một nắm gạo lên tóc ấy, đến gà còn bôi tốt hơn ngươi nữa kìa.”

Cô nương: “… Có chịu thôi đi không! Cái đồ miệt thị ngoại hình người khác!”

Thiếu niên xoè tay ra, cô nương đó đặt một bình gỗ nhỏ vào lòng bàn tay hắn ta, hắn mở nắp ra ngửi, vẻ mặt trông rất khinh rẻ: “Chất lượng này…”

Ánh mắt hắn ta liếc nhìn cô nương đang phồng mang trợn mắt, lời nói đã đến miệng lại đành nuốt xuống, nhét bình gỗ nhỏ vào tay nàng, nói: “Dùng tạm một thời gian nữa, khi nào đến Kim Đô rồi ta tìm mấy phương thuốc đàng hoàng cho ngươi nhuộm, ngươi đừng tự giày vò bản thân nữa, qua đây ăn cơm trước đã. Tiểu nhị!”

Tiểu nhị ngớ người ra một lát rồi mới nhận ra người ta đang gọi mình, hắn ta vội vàng “Dạ” một tiếng, cười nói: “Công tử và phu nhân nói chuyện thật là hài hước, làm tiểu nhân nghe đến ngẩn người.”

Cô nương tỏ ra bối rối, vội vàng xua tay: “Ngươi hiểu nhầm rồi, bọn ta không phải là phu thê, là tỷ tỷ và đệ đệ.”

Thiếu niên duỗi chân ra, thân hình cao lớn cường tráng dựa ra phía sau, hắn ta cười khinh khỉnh: “Sao ngươi không nói luôn là mẫu tử đi, đại thẩm.”

Cô nương tỏ ra ngán ngẩm: “Có phải ngươi lại muốn đánh nhau không đấy hả?!”

Thiếu niên bật cười: “Ta vừa mới uống rượu xong, chỉ sợ đánh quá mạnh làm ngươi khóc thôi.”

Cô nương: “…”

Tiểu nhị: “…”

Cuối cùng cô nương đó cũng không nhịn được nữa: “Chọc ta tức chết thì sẽ có lợi gì cho ngươi hả?”

“Không có lợi ích gì cả.”

Thiếu niên nhoẻn miệng cười: “Đơn giản là ta thấy vui thôi.”

Cô nương: “Vậy thì ngươi rất lợi hại thật đấy.”

Thiếu niên: “Khách sáo rồi, khách sáo rồi.”

Tiểu nhị: “…”

Đây mà là tỷ đệ sao? Các ngươi tán tỉnh ve vãn nhau như thế mà lại nói với ta các ngươi là tỷ đệ? Tưởng tiểu nhị ta ngu lắm sao… Hai người chỉ t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp