Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 4: Quyển 1 - Vận Nhận kiếm các (4)


11 tháng

trướctiếp



Xung quanh lặng ngắt như tờ, đến cả Giang Vô Nhai cũng không nói gì một lúc lâu.

Lâm Nhiên đoán rằng chắc hắn cũng bị làm cho giật mình, trong kiếp sống chất phác thật thà không màu mè của một Kiếm chủ thì có lẽ hắn cũng không ngờ rằng “cơm hộp” cũng có thể xui xẻo đến độ thần kỳ như thế, quả thật có thể cho vào từ điển những hành động mê muội của nhân loại luôn.

Giang Vô Nhai đứng đực ra đó, đơn giản sửa sang lại tam quan của bản thân rồi mới sải bước tiến tới, Lâm Nhiên đi theo đằng sau.

Sở Như Dao ngơ ngác đứng yên cầm kiếm gỗ, nhìn Hầu Mạn Nga nằm dưới đất mà không biết làm sao, vẻ mặt hoảng hốt mờ mịt hiếm thấy.

Nữ chính tính tình quả cảm quả quyết, lần xoay kiếm đó không chút do dự nào.

Sở Như Dao khinh thường chuyện tấn công sau lưng của Hầu Mạn Nga nên một kiếm kia cũng không lưu tình, nhưng nàng thật sự chỉ muốn cho Hầu Mạn Nga một bài học chứ không hề muốn giết người chút nào cả, nàng cũng không muốn Hầu Mạn Nga chết.

Giang Vô Nhai nhìn nàng, khẽ than, rốt cuộc thì vẫn còn là con nít thôi.

“Sở sư điệt đúng không, đỡ nàng ta dậy đi.”

Sở Như Dao mờ mịt nhìn về phía bọn họ: “Là… Là Giang sư thúc đó ạ…”

Nhìn nàng còn chưa định thần lại, Lâm Nhiên không thể làm gì khác hơn là đứng ra, khom người ôm lòng lấy Hầu Mạn Nga từ đằng sau, nâng nàng ta dậy, ngoắc tay với Sở Như Dao: “Nào, tới đây phụ một tay nào.”

Cuối cùng thì Sở Như Dao cũng phản ứng lại kịp, nhanh chân chạy tới, do dự đưa hai tay ra, cuối cùng trúc trắc đỡ lấy một bên tay Hầu Mạn Nga.

Có Sở Như Dao đỡ cùng, Lâm Nhiên cũng bớt mất sức hơn, khẽ chuyển bả vai, cúi đầu dòm mặt Hầu Mạn Nga.

Một chiếc phi tiêu ngắn hình lưỡi liềm đâm xiên vào mặt trái của nàng ta, máu tươi phun ra một lượng lớn, từ vết thương lan ra khắp bốn phía như mạng nhện màu đen tuyền.

Trông cứ như Người Nhện phiên bản máy cưa ấy.

Giang Vô Nhai vén góc áo ngồi xổm xuống, bàn tay thon dài đưa ra, linh khí tứ phương nhanh chóng truyền tới, bảo vệ tim phổi của Hầu Mạn Nga. Hắn quan sát gương mặt Hầu Mạn Nga rồi đánh giá khách quan: “Hơi thảm đấy.”

Lâm Nhiên gật đầu.

Nếu như trong cốt truyện, Sở Như Dao đâm Hầu Mạn Nga một kiếm đã bị Hầu Mạn Nga làm phiền cả đời, vậy Lâm Nhiên đoán rằng cái giá phải trả khi hủy dung Hầu Mạn Nga kia chính là đợi nàng ta tỉnh lại, đến tám mươi phần trăm nàng ta sẽ ôm Sở Như Dao rồi tự bạo.

Ai da, cơm hộp phát hơi nhanh nha...

Sắc mặt của Sở Như Dao ở bên cạnh mới hòa hoãn hơn chút, khẽ liếc sang.

Nàng ấy cố gắng giữ bình tĩnh: “Ta có cầm theo thuốc giải độc, là sư tôn cho ta, nàng…”

“Đây là hồn độc, đan giải độc vô dụng thôi.”

Giang Vô Nhai thuận miệng nói một câu, lúc đang nói thì đã cầm luôn tiêu độc kia, rút luôn ra ngoài.

“Hồn độc?” Sắc mặt Sở Như Dao thay đổi ngay lập tức: “Sư thúc đừng mà…”

"Không sao."

Thấy nàng ấy gấp gáp nhào tới, Lâm Nhiên sợ nàng ấy động vào độc nên bèn đè tay nàng ấy lại: “Ngươi đứng đấy nhìn thôi là tốt rồi.”

Sở Như Dao bị Lâm Nhiên ngăn lại, khiếp sợ nhìn Giang Vô Nhai hời hợt rút tiêu độc ra, những đường màu đen từ chạy ngược về miệng vết thương của Hầu Mạn Nga, chảy thành chất lỏng sền sệt đen đỏ lẫn lộn, mà khi tiêu độc rơi vào tay Giang Vô Nhai thì lại hóa thành bụi phấn trắng như đã bốc hơi, tiêu tán không còn gì.

Sở Như Dao khiếp sợ không thôi.

Hồn độc không phải là kịch độc bình thường mà là loại độc đáng sợ nhằm vào hồn phách, đến cả cường giả đã đạt tới cảnh giới Kim Đan cũng bị nguy hiểm tới tính mạng, thậm chí là cường giả đã đạt tới Nguyên Anh mà sơ sẩy một cái thôi là cũng khổ sở vô cùng.

Cũng là vì biết được hung danh của hồn độc nên Sở Như Dao lại càng sợ hãi hơn. Trong ấn tượng của nàng ấy, Giang sư thúc cũng chỉ là kẻ ru rú xó bếp, ít giao du với bên ngoài. Người ta toàn đồn là kiếm tâm của hắn đã vỡ nát, tu vi bị tổn hại chẳng còn bao nhiêu. Mới nãy nàng ấy vẫn còn đang sợ hãi hắn không sợ vết thương do hồn độc gây ra… Nhưng nàng ấy chẳng thể nào ngờ được rằng, Giang sư thúc - người bị đồn thổi là đã yếu ớt không chịu nổi như thế lại có thể trừ bỏ hồn độc một cách dễ dàng, nọc độc kia cũng quấn quanh lên tay hắn nhưng lại chẳng thể nào tổn thương đến hắn.

“Phụt!”

Khi thứ sắc bén rời khỏi da thịt vang lên tiếng kêu nho nhỏ. Giang Vô Nhai rút tiêu độc ra ngoài, thờ ơ bóp vỡ nó trong tay. Tay hắn khẽ run lên, hồn độc sền sệt còn sót lại hóa hết thành khói trắng, lộ ra ngón tay thon dài trắng nõn.

Lâm Nhiên nhìn vết thương trên mặt Hầu Mạn Nga đã khôi phục lại thành vết thương hẹp dài màu đỏ, quay qua hỏi Sở Như Dao: “Tỷ có đan dược chữa thương không, có thì đút cho nàng ta hai viên đi.”

Loại xa xỉ phẩm như đan dược này, từ lúc nàng lên đỉnh Vô Tình thì chưa từng được nhìn thấy. Bây giờ trên người nàng chỉ có đúng mỗi viên Ngọc Thanh đan mà Yến Lăng cho nàng lúc trước, dùng khi hấp thu linh khí cần đột phá. Còn chữa thương thì… cứ nằm nghỉ nhiều là được.

Sở Như Dao hơi thất thần, nghe như thế liền tiện tay mò ra một bình ngọc từ trong tay áo, đổ một lúc ra tận ba bốn viên Xuân Hoàn đan đút thẳng vào mồm Hầu Mạn Nga.

Lâm Nhiên nhìn đống đan được được đổ ra tùy tiện như hạt đậu, nhìn chằm chằm Hầu Mạn Nga được nhét đầy quai hàm, ngẩng đầu lặng im nhìn Giang Vô Nhai.

Giang Vô Nhai: ". . ."

Lương tâm Giang Vô Nhai đau xót, che ngực đứng dậy, một tay khua đằng sau nhìn quanh bốn phía, làm như không có chuyện gì xảy ra vậy: “Khụ khụ, xem ra là không sao đâu.”

Lúc này Sở Như Dao mới hồi thần lại, nhìn vết thương đã khép miệng từ lâu trên mặt Hầu Mạn Nga thì yên tâm hơn, đứng dậy, ôm kiếm cúi chào Giang Vô Nhai cùng với Lâm Nhiên: “Cảm ơn Giang sư thúc, cảm ơn Lâm sư muội, nếu như không có sư thúc và sư muội, có lẽ Như Dao đã gây ra sai lầm to lớn.”

Không biết có phải vì chuyện mới đột nhiên xảy ra ban nãy hay là vì không quen nói mấy lời cảm ơn xin lỗi kiểu này mà mặt nàng ấy hơi đỏ lên, khiến cho gương mặt tuyệt đẹp trong trẻo kia đẹp đẽ như hoa đào, xinh đẹp động lòng người.

Lâm Nhiên cười híp mắt đáp lại, cười thân thiện với nàng: “Sở sư tỷ khách sáo rồi.”

Ấn tượng của nàng với nữ chính khá là tốt. Sở Như Dao chăm chỉ, quả cảm, trung nghĩa, có tinh thần trách nhiệm, chẳng trách lại được Thiên Đạo của thế giới này yêu thích.

Giang Vô Nhai xua tay, phất tay áo vung lên. Sở Như Dao chỉ cảm thấy không gian và thời gian xung quanh bị đông cứng lại, không ngừng vặn vẹo. Một khắc sau, vô số quầng sáng tràn vào trong lòng bàn tay Giang Vô Nhai, dưới ánh sáng đại thịnh, chúng dần dần biến thành một viên sáng tròn.

Con mắt của Sở Như Dao hơi co rụt lại: “Đây là… Quang châu có thể quay ngược thời gian.”

“Chỉ là lưu lại hình ảnh thôi, không coi lại là ngược dòng thời gian được.”

Đầu ngón tay Giang Vô Nhai vừa nhấc lên, Tố Quang châu liền nhẹ nhàng rơi vào tay Sở Như Dao.

“Ta không đi đâu, ngươi mang tiểu cô nương này về núi Bất Tri đi.”

Giang Vô Nhai cười nói: “Kiếm khí của Sở sư điệt cũng không tệ. Hôm nay lỗi sai không phải do ngươi, ngươi cứ yên tâm đi, đưa hạt châu này cho sư phụ ngươi xem, hắn sẽ tự biết nên xử trí như thế nào. Còn những chuyện khác, mấy đứa con nít như ngươi không cần bận tâm.”

Mặt Sở Như Dao lộ vẻ xúc động, chỉ cảm thấy chút hoảng hốt mơ hồ trong lòng đều được trấn an, thi lễ: “Cảm tạ sư thúc!”

Lâm Nhiên đứng bên cạnh yên lặng nhìn cảnh đó, mãi cho đến khi Giang Vô Nhai trấn an Sở Như Dao xong, lại ngoắc ngoắc tay với nàng: “A Nhiên, đi nào.”

Sở Như Dao chắp tay, nàng ấy không thích nói lời khách sáo, nhưng ánh mắt lại vô cùng chân thành: “Lâm sư muội, cảm ơn muội.”

Lâm Nhiên khoát khoát tay, theo Giang Vô Nhai rời đi.

Sở Như Dao nhìn bóng lưng Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai đã đi xa, hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Hầu Mạn Nga vẫn còn đang hôn mê bằng ánh mắt phức tạp, đỡ nàng ta dậy, ngự kiếm hóa thành lưu quang bay về núi Bất Tri.

Trên đường quay về đỉnh Vô Tình, Giang Vô Nhai chắp tay sau lưng chậm rãi đi, đột nhiên cười một cách khó hiểu.

Hắn một tay phù yêu, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Nhiên cũng đang chậm rãi đi theo phía sau mình: "Lúc ta nói chuyện với Sở sư điệt, con nhìn ta cười cái gì đấy?"

Lâm Nhiên vẫn còn cười: "Sư phụ, con cười mà người cũng muốn quản con nữa hả."

“Lại nữa đấy, lại muốn lừa phỉnh để không bị kiểm tra nữa rồi đấy.”

Giang Vô Nhai không biết làm sao, mày kiếm đẹp đẽ hơi nhíu lại, thậm chí giọng nói còn mang chút ít tủi thân, nhỏ giọng than phiền: "A Nhiên, bây giờ con học xấu theo Tiểu Tân rồi, các con không thể nào cứ dày vò ta thế mãi được. Dù gì ta cũng là sư phụ, không thể nào ngày càng không có địa vị như thế này.” ủng hộ truyện trên app tyt

“Sao có thể như thế được, con rất tôn kính sư phụ, chỉ tại con cảm thấy…”

Lâm Nhiên đột nhiên cong cong ánh mắt: "Sư phụ quả nhiên là người dịu dàng mà."

Là người dịu dàng nên mới tận tâm tận lực chữa khỏi cho người ta, xong rồi thì rời đi, từ đầu tới cuối không đánh giá chút nào.

Hắn dùng Tố Quang châu giúp Sở Như Dao vẫn còn trẻ người non dạ phòng tránh phiền toái trong tương lai. Hắn phí tâm cứu người, nhưng lại mượn cớ rời đi để không phải tới núi Bất Tri, tương đương với chuyện giao hết toàn quyền cho Chưởng môn xử lý, không để Khuyết Đạo Tử phải khó xử.

Thậm chí là đối với Hầu Mạn Nga, một trưởng lão như hắn cũng chỉ có đúng một thái độ, không những cho tiểu cô nương kia đường lui, mà còn cho nàng ta cơ hội sửa đổi chuyện lớn hóa nhỏ.

Ai có thể ngờ, Kiếm chủ của đỉnh Vô Tình thân là con ma men phong lưu lãng đãng trong mắt người đời lại là một người ôn hòa nhân hậu như thế.

Nàng cười tủm tỉm nhìn hắn, ánh mắt vừa ngoan ngoãn lại trong sáng, tựa như đang phản chiếu lại ánh mặt trời ấm áp sáng rực.

Giang Vô Nhai ngẩn ra, đột nhiên ho khù khụ liên tục như bị sặc.

Hắn ho nhiều tới nỗi khóe mắt cũng đỏ cả lên, ngón tay thì chỉ chỉ nàng như muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ lắc đầu, giọng bất đắc dĩ nhưng thần sắc thì lại không giấu nổi nụ cười: “Con đấy… Chỉ là một đứa trẻ thôi mà toàn nói ra những câu già đời. Tính cách của ta với Hề Tân cũng chẳng nghiêm túc chút nào, sao lại dạy ra được đứa như con nhỉ?”

Lâm Nhiên cũng chỉ cười, bỗng nhiên chỉ chỉ: “Sư phụ, tới rồi.”

Giang Vô Nhai nhìn thạch bài đỉnh Vô Tình trước mặt, nụ cười dần cứng lại.

Lâm Nhiên sóng vai với Giang Vô Nhai, ngước mặt nhìn thạch bài, giọng điệu kính già yêu trẻ: “Sư phụ, mời người đi trước ạ?”

"… Để ta đi trước.”

Một tên sư phụ cặn bã như thế nào đi chăng nữa cũng không thể để cho tiểu đệ tử phải đối mặt với cuồng phong bão lũ. Giang Vô Nhai vuốt mặt, vẻ mặt khảng khái không hề gì bước vào trong: “Đi cùng sư phụ nào.”

Lâm Nhiên ngoan ngoãn đi theo đằng sau, trông y như chú gà con vô cùng vô tội đi núp sau lưng gà mẹ vậy.

Khen thì cũng là khen, sư phụ mà, lúc cần chịu đánh thì vẫn cần chịu trách nhiệm chứ.

Hai sư đồ chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Hề Tân đang nổi trận lôi đình.

Hề Tân chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa nhà tranh, thân hình mảnh khảnh, dung mạo quyến rũ tuyệt đẹp, sắc mặt tươi tắn, hơi mỉm cười, cả người tản ra khí thế đảm đương giá trị nhan sắc của đỉnh Vô Tình.

Bước chân của Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai gần như đồng thời nặng nề hơn hẳn.

Hề Tân nở nụ cười như có như không nhìn hai sư đồ chậm rãi bước về như con chim cút. Đoạn đường không tới mười mét mà lại kỳ kèo những năm phút.

"Còn biết quay lại cơ à?"

Hắn ta chắp tay sau lưng, đánh giá hai người đang nơm nớp lo sợ trước mặt, âm cuối nâng cao hơi kéo dài, giống như lưỡi câu nhỏ câu lòng người: “Trời cũng đã tối rồi, ta còn tưởng hai sư đồ tự dưng có hứng thú, định ở ngoài cả đêm luôn chứ.”

Giọng điệu nguy hiểm như thế này… Lâm Nhiên nhanh chóng ra quyết định, nàng thở dài một hơi, nặng nề mà thành khẩn nói: "A Tân, sư phụ biết sai rồi."

Giang Vô Nhai: "…?"

Thứ đồ nhi chỉ biết bán đứng sư phụ thôi, không xứng làm đồ nhi của ta!

Giang Vô Nhai hơi thẳng người lên.

Hắn cũng có tôn nghiêm chứ, đường đường là Kiếm chủ của đỉnh Vô Tình, là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh của Vạn Nhận kiếm các, tôn nghiêm cao quý của kẻ mạnh không thể xâm phạm.

Mắt phượng hẹp dài của Hề Tân liếc qua, hàn quang nguy hiểm lóe lên.

Sống lưng Giang Vô Nhai cứng đờ.

Hề Tân cười híp mắt: "Giang đỉnh chủ, hình như người có điều gì muốn nói đúng không ạ?"

Khoảnh khắc đó, Lâm Nhiên nghĩ tới rất nhiều khả năng.

Ví dụ như thiên hạ này đã chịu đựng đủ rồi, nào là sư phụ bực tức hùng khởi, lật đổ Hề mỗ bạo ngược, bắt ép hắn ta phải vào bếp làm Mãn Hán Toàn Tịch* cả tháng để đền bù tội nghiệt ngút trời, từ đây hai sư đồ bọn họ bước vào cuộc sống tốt đẹp sung sướng, họ mà muốn ăn gà thì Hề mỗ tuyệt đối không dám nấu vịt...

(*: bữa tiệc thịnh soạn)

Sau đó, Lâm Nhiên trơ mắt nhìn Giang Vô Nhai đứng lưng thẳng tắp như thể đã phải gánh chịu sức nặng của sinh mạng, chẳng thể chịu nổi nữa mà càng ngày càng cong, càng ngày càng cong…

Giang Vô Nhai kiên định lắc đầu, từng chữ vang vọng: "Đệ nghe lầm rồi, ta không có lời gì muốn nói cả!”

Lâm Nhiên: “…”

Nàng biết ngay mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp