Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 2: Quyển 1 - Vận Nhận kiếm các (2)


11 tháng

trướctiếp



Tại đỉnh Vô Tình, đường mòn dốc ngược theo thế núi uốn lượn một đường hướng thẳng lên trên.

Yến Lăng đi ở phía trước.

Thân hình của hắn cao ráo, hơi gầy, cũng đã rút đi sự ngây ngô của thiếu niên. Tấm lưng rộng, thắt lưng nhỏ, đường cong tuyệt đẹp, tựa như đã dần dần xuất hiện hình dáng mềm dẻo nhưng đầy kiên định thuộc về thanh niên.

Lâm Nhiên nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, cảm thấy như mình được nhìn thấy một thanh bảo kiếm đang dần bộc lộ sức mạnh. Thanh kiếm ấy giống như đang muốn dùng kiếm quang sắc bén của mình phá cả bầu trời.

Nàng cúi đầu nhìn cái bình nhỏ trong tay mình. Nàng dốc bình vào trong lòng bàn tay, một viên đan dược màu xanh ngọc sáng lấp lánh trượt ra.

“Đây là Ngọc Thanh đan, đan dược phụ trợ ở Kim Đan kỳ. Hẳn là phần thưởng mà lần này hắn thắng được trong đại hội, có thể giúp hắn củng cố tu vi sau khi vừa kết đan. Chậc, vậy mà cũng có thể bỏ được sao… Hắn đối xử với ngươi tốt vậy à?”

Hệ thống Thiên Nhất giả làm quả óc chó sống cho đến bây giờ, vừa mở cái miệng ra đã mang vẻ hả hê thích chí: “Không có việc gì mà lại xum xoe, không phải quân gian tà thì cũng là phường đạo chích. Không phải là hắn coi trọng ngươi rồi đấy chứ?”

Lâm Nhiên lắc đầu: “Không phải đâu.”

“Đừng thiếu tự tin đến vậy chứ.”

Thiên Nhất thờ ơ nói: “Tuy rằng ngươi không có khí chất của tiểu tiên nữ, nhưng mà khuôn mặt của ngươi trông cũng được phết mà. Nói không chừng hắn đối xử tốt với ngươi là vì mặt của ngươi đó.”

Lâm Nhiên không để ý tới Thiên Nhất đang mang tâm trạng e sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Nàng nhìn bóng lưng của Yến Lăng, thở dài: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Hắn quan tâm ta như vậy bởi vì lúc nhập môn ta đã từng giúp hắn một lần thôi.”

Lâm Nhiên không khỏi nhớ lại chuyện cũ.

Tám năm trước, nàng cùng Yến Lăng, Sở Như Dao và những người khác trước khi bái nhập Vạn Nhận kiếm các cần phải trải qua khảo nghiệm nhập môn. Trong đó, đề mục đứng hạng nhất chính là phải đi qua huyễn kính để phá tâm ma.

Khi đó trong huyễn kính, Sở Như Dao không có tâm ma. Mà tâm ma của Yến Lăng thì lại như biển đen ngập trời cùng với hình dáng của một người phụ nữ không thể thấy rõ gương mặt. Những người khác cũng đều mang tâm thế sợ hãi hoặc tâm sự không thể nói.

Vốn dĩ dựa theo nội dung của tiểu thuyết thì ở cửa này, tất cả mọi người, bao gồm cả Yến Lăng đều nên thông qua một cách hữu kinh vô hiểm. Nhưng mà không biết làm sao lại xảy ra vấn đề, Yến Lăng suýt nữa không thể thông qua được.

Nói đúng hơn không phải là Yến Lăng không qua được cửa này. Mà là sau khi ra sức phá tâm ma, có lẽ do cảm xúc dao động quá mạnh mà hắn lại để lộ ra đôi mắt đen tượng trưng cho dòng con chính thống của Hắc Uyên.

Điều này thật sự không ổn chút nào. Màu mắt đỏ cam vàng lục lam chàm đều được hết, đều có thể miễn cưỡng giải thích được. Nhưng mà hắn lại để lộ ra đôi mắt đen, đây không phải đang rêu rao thân phận thật của mình với mọi người hay sao.

Lúc ấy Lâm Nhiên nhớ lại cốt truyện một chút. Trong nội dung tiểu thuyết, trước khi Yến Lăng bái nhập vào Kiếm Các đã ăn một loại thảo dược trân quý có thể che được màu mắt của mình, vậy nên cho tới bây giờ cũng chưa từng để lộ đôi mắt đen. Nhưng khi nàng đến đây, nói lộ một cái là thật sự lộ luôn. Đây là tình huống như thế nào vậy chứ?

Lâm Nhiên không có biện pháp nào khác. Vạn Nhận kiếm các sẽ không thu nhận yêu ma quỷ quái làm đệ tử. Nàng không thể để Yến Lăng bị ném ra khỏi kiếm các được, nếu không nội dung chính của cuốn tiểu thuyết này còn chưa bắt đầu đã bị đóng băng.

Trong sự gấp gáp, nàng liền nhét vào trong tay hắn một quả óc chó, dựa vào chức năng che chắn bản năng của Thiên Nhất mà tạm thời giúp hắn che lấp một chút.

Thiên Nhất là hệ thống, là thứ giúp nàng có thể che lấp được hơi thở không thuộc về quy tắc của thế giới này, để cho nàng có thể hoàn toàn hòa mình vào thế giới này, thoải mái hành tẩu ở Thương Lan giới. Trong tình huống đặc thù cũng có thể miễn cưỡng cho người khác dùng… Nhưng Lâm Nhiên chỉ mới dùng Thiên Nhất che đôi mắt của Yến Lăng một lát, nàng đã cảm giác được bầu trời bỗng trở nên u ám, sấm chớp nhanh chóng hội tụ lại, chuẩn bị đánh xuống người nàng.

Lúc ấy bạn nhỏ Yến Lăng còn chưa đến mười tuổi cầm quả óc chó, đôi mắt màu đen quái dị, đặc biệt hung ác tàn nhẫn. Hàng lông mi dài rung động, hốc mắt còn phiếm hồng, cứ thế sững sờ nhìn nàng.

Bà cố nội Lâm Nhiên năm ấy mới tám tuổi, còn thấp hơn hắn một cái đầu, không thể nhịn lòng được, thế là nhón chân nhéo cái má bánh bao của hắn một chút, thấp giọng thúc giục: “Ngươi nhanh lên. Đôi mắt của ngươi ấy, nhanh chóng biến trở lại đi.”

Yến Lăng dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn nàng vài lần, rất nhanh liền nhắm mắt lại điều chỉnh. Hắn gắt gao siết chặt lòng bàn tay mình, tận cho đến khi lòng bàn tay bị siết đến mức xanh tím mới có thể miễn cưỡng đè ép mắt đen trở về. Sau đó hắn im lặng, không hề hé răng một tiếng nào, trả quả óc chó lại cho nàng.

Khí đó Lâm Nhiên cũng không có tâm trạng mà chú ý đến hắn. Nàng nhanh chóng cầm lại quả óc chó, căng thẳng nhìn lên bầu trời. Sau khi nhìn thấy sấm chớp trên bầu trời tản ra với vẻ không tình nguyện, nàng mới nhẹ nhàng thở phào.

Sau đó họ đã thuận lợi nhập môn. Lâm Nhiên bái nhập vào đỉnh Vô Tình, còn Yến Lăng trở thành Đại đệ tử của Chưởng môn.

Hiện tại ngẫm lại, hình như là từ sau lần đó, Yến Lăng quả thật có hơi quan tâm đến nàng hơn. Dù hai người không nói chuyện với nhau nhiều lắm, một tháng cũng chẳng nói được mấy câu, thì Lâm Nhiên cũng thường xuyên nhận được sự quan tâm chăm sóc trực tiếp lẫn âm thầm từ Yến Đại sư huynh.

Hồi tưởng của Lâm Nhiên chấm dứt, không khỏi cảm thán: “Không hổ là Quân Tử kiếm, là một người có ơn tất báo.”

Dù hiện giờ đã trở thành Đại sư huynh kiếm các vang danh khắp thiên hạ, hắn vẫn mười năm như một nhớ đến vị tiểu sư muội “đắm mình trong trụy lạc, dốt nát ngu ngốc” năm xưa. Đây thật sự là một người có nhân phẩm đoan chính.

“Đại sư huynh.”

Lâm Nhiên cho Ngọc Thanh đan vào lại trong bình, đi nhanh hơn vài bước đuổi theo Yến Lăng, đưa cái bình lại cho hắn: “Cái này quý quá, ta không thể nhận được đâu. Huynh lấy lại đi.”

“Sư tôn và các trưởng lão đã bàn bạc xong rồi, quyết định hai tháng sau sẽ mở Vạn Kiếm lâm. Sư tôn đặc biệt dặn dò ta tới bẩm báo cho Giang sư thúc.”

Yến Lăng bình tĩnh đáp lời: “Muội cần đan dược này. Muội phải nhanh chóng tăng lên đến Trúc Cơ hậu kỳ, đi cùng bọn ta vào Vạn Kiếm lâm lựa chọn kiếm của mình.”

Đại đa số đệ tử của Vạn Nhận kiếm các đang trong giai đoạn Luyện Khí đều chỉ có thể dùng kiếm gỗ. Chỉ khi nào nhận được sự tán thành của sư phụ, ước chừng là khi củng cố xong Trúc Cơ, họ mới có thể đi đến Vạn Kiếm lâm lựa chọn thanh kiếm chân chính của riêng mình.

Sở Như Dao và Yến Lăng đương nhiên đã sớm phù hợp với điều kiện có thể đi vào Vạn Kiếm lâm. Nhưng mà Chưởng môn Khuyết Đường có yêu cầu vô cùng lớn đối với bọn họ, muốn họ chuẩn bị đầy đủ kỹ càng hơn.

Hiện giờ họ đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, chỉ còn cách Kim Đan kỳ một bước cuối cùng nữa là có thể lĩnh ngộ được kiếm ý. Mọi sự đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần thêm một thanh kiếm của riêng mình nữa thôi. Có lẽ kiếm các cũng lo lắng đến vấn đề này nên mới quyết định mở Vạn Kiếm lâm, giao cho họ dẫn theo một đám đệ tử ưu tú mới đi vào lựa chọn kiếm.

Mà Lâm Nhiên thì chính là trường hợp ngoài ý muốn của mọi người. Có chuyện gì nàng cũng lẽo đẽo đi theo nhóm nhân vật chính. Một con cá mặn như nàng mà cũng dây dưa chần chừ mãi… Thật ra chuyện này cũng không có gì đáng nói cả, chủ yếu là người đời nói chuyện có hơi khó nghe. Họ nói Sở Như Dao và Yến Lăng chần chừ là để có được tu vi đạt đỉnh, lấy được thanh kiếm tốt nhất. Còn nàng thân là đệ tử thân truyền của một Nguyên Anh mà lại chần chừ mãi không đi vào Vạn Kiếm lâm, hơn nữa còn không tham gia vào đại hội của tông môn, là một Trúc Cơ trung kỳ có thực lực và thanh danh cũng không phải quá xuất chúng… Sự đối lập này hình như có hơi thảm thiết quá rồi.

Đương nhiên là Lâm Nhiên cũng biết, nhưng mà nàng không thèm để ý đến những thứ này. Nàng mà muốn tăng tu vi thì cũng không cần phải khắc khổ tu luyện giống như Yến Lăng hay Sở Như Dao, cho nên đan dược cũng không quá quan trọng đối với nàng.

Lâm Nhiên thật lòng khuyên nhủ: “Đại sư huynh, ý tốt của huynh ta xin nhận, nhưng mà ta thật sự không cần. Đây là thứ huynh có được, huynh cũng phải củng cố rồi nhanh chóng đạt tới Kết Đan mới phải.”

“Đương nhiên là ta sẽ tới Kết Đan, nhưng ta không cần nó.”

Yến Lăng nhíu mày lại: “Huống hồ khi ta đã đưa một thứ gì đó cho người khác, chưa từng có đạo lý sẽ lấy lại.”

Thiên Nhất khoa trương “oa” một tiếng: “Bá đạo lắm, ta thích!”

Một quả óc chó như ngươi thích cái quần què gì.

Lâm Nhiên bất đắc dĩ nói: “Sư huynh…”

Yến Lăng đột nhiên nói: “Tám năm trước ta không từ chối muội, hiện tại muội cũng không nên từ chối ta.”

Lâm Nhiên bị cứng họng.

“Đây không phải là thứ do sư phụ đưa. Đây là phần thưởng mà ta tự mình thắng được.”

Yến Lăng bình tĩnh nhìn nàng vài giây, sau đó quay đầu đi, phi thân nhảy lên. Tay áo màu xanh lam bay lên phất qua mu bàn tay của nàng. Hắn tựa như một con chim yến kiêu ngạo bay lên một cách nhanh nhẹn, chỉ để lại một câu nói khó có được mang đậm khí phách của thiếu niên: “Nếu như muội không cần thì cứ vứt nó luôn đi.”

Thiên Nhất cười khà khà: “Mở miệng ra là biết ngay là lão ngạo kiều rồi. Ngươi vẫn nên nhận lấy đi, nếu không sẽ chọc người ta tức giận đấy. Cẩn thận Đại sư huynh của ngươi lại gây sự với ngươi bây giờ.”

Lâm Nhiên cầm cái bình đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của Yến Lăng, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Thôi được rồi. Hạt đậu năm đó đã trở thành cây cải trưởng thành cao ngất, vừa cao vừa đẹp trai, còn hơi khó tính khó chiều nữa. Nếu mà nàng còn từ chối nữa thì có lẽ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn mất.

Lâm Nhiên cất cái bình vào trong tay áo, chân bước cũng nhanh hơn, đuổi theo hắn.

Lâm Nhiên phải đi nửa tiếng đồng hồ mới đi đến đỉnh núi. Yến Lăng đang khoanh tay đứng ở bên cạnh bia đá, thần sắc đã khôi phục trở lại vẻ trầm tĩnh như cũ. Hắn dùng ngữ khí xa cách lãnh đạm, lại như đang đi giải quyết việc chung gọi nàng: “Lâm sư muội.”

“…” Lâm Nhiên cũng không có cách nào đối phó với vị Đại sư huynh lạnh lùng không thể thấy rõ tâm tư này, đành chỉ vào bên trong, nói: “Đi thôi.”

Yến Lăng gật đầu nói: “Mời sư muội đi trước.”

Lâm Nhiên xoa xoa thái dương, đành phải bước qua hắn đi về phía trước.

Yến Lăng nhìn thoáng qua bóng dáng mảnh khảnh của nàng, đôi mắt khép hờ lại, yên lặng đuổi kịp nàng.

Cái tên đỉnh Vô Tình này rất xấu, vừa nghe qua sẽ cảm thấy đây là một nơi nào đó vô cùng hung hiểm. Nhưng thật ra hoàn cảnh sống ở đây lại rất tốt, cây cỏ xanh tươi, vườn cây xanh ngát màu ngọc suốt nhiều ngày liền. Nhất là trong tiết trời giữa mùa xuân như thế này, nơi nơi đều là kỳ hoa dị thảo đang độ nở rộ nhất, vừa nhìn qua đã thấy sáng rực rỡ, là chốn tiên cảnh xinh đẹp nhẹ nhàng.

Mà ở cuối những bụi hoa uốn lượn, trước ngôi nhà tranh mang theo phong cách cổ xưa thanh lịch, không biết từ lúc nào có một thiếu niên thanh tú đeo trâm hoa sen từ bạch ngọc, y phục màu đỏ tía sáng rực rỡ.

Thiếu niên cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, thân hình nhỏ bé, dung mạo tuấn tú. Nước da của hắn ta hơi tái, nhưng gương mặt lại cực kỳ xinh đẹp. Đôi mắt phượng hẹp dài tinh xảo, lúc hắn cười nhẹ, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết lộng lẫy. Lẽ ra hắn ta phải có khí chất ngây thơ chất phác sạch sẽ của thiếu niên, nhưng nhìn quanh thiếu niên này một vòng, vậy mà lại có thể nhìn thấy một luồng sáng mỹ miều không thể nói rõ đang chảy xuôi.

Thấy Lâm Nhiên, thiếu niên lập tức cười đến đôi mắt cong cong, giọng nói còn uyển chuyển êm tai hơn cả tiếng chim hoàng oanh hót: “A Nhiên tỷ tỷ ~”

Nghe được hai chữ “tỷ tỷ” chân thành như đào hết chín khúc ruột ra, Lâm Nhiên không khỏi rùng mình, khóe miệng cũng không chế được mà co giật.

Ngay giây tiếp theo, Hề Tân như một chú chim non vừa mới sinh lao vào trong lồng ngực ấm áp của nàng, siết thật chặt.

Hề Tân ôm thắt lưng của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn như một chú mèo nhỏ cọ mu bàn tay nàng, dùng ngữ khí như đang làm nũng nói mấy lời oán giận: “A Nhiên tỷ tỷ, sao giờ này tỷ mới trở về chứ? Tiểu Tân nhớ tỷ lắm đó.”

Lâm Nhiên thầm nghĩ, nếu như chỉ nghe những lời này thì người nào không biết còn tưởng nàng vứt bỏ thiếu niên nhà người ta đi vài năm mới trở lại. Nhưng có trời mới biết, mới trưa nay sau khi cơm nước xong xuôi nàng chỉ đi ra ngoài ngủ gật chút thôi, tính toán đâu đấy cũng chưa tới hai canh giờ. Vậy mà hắn ta có thể diễn thành như vậy, hắn ta không đi hát hí khúc thì đúng là phí của đấy.

“Khụ, đừng làm loạn, Đại sư huynh đến kìa.”

Lâm Nhiên định kéo Hề Tân ra khỏi người mình với vẻ thản nhiên. Kết quả nàng lại bị hắn ta cầm tay lại, đặt ở trên gương mặt, sau đó dùng ánh mắt vô tội chớp chớp nhìn nàng.

Lâm Nhiên cố gắng rút tay ra ngoài, thần sắc của Hề Tân không thay đổi, bàn tay thì lại âm thầm giữ chặt lấy không chịu buông ra.

Lâm Nhiên khóc không ra nước mắt.

Nàng không thể sử dụng lực mạnh hơn nữa. Hề Tân không phải tu sĩ, hắn ta chỉ là một người phàm. Nhưng hắn ta lại là nhân tài chuyên nghiệp đặc biệt nắm giữ một kỹ năng quan trọng bậc nhất không thể thay thế… chính là đầu bếp duy nhất của đỉnh Vô Tình. Việc hắn ta làm không khác gì phụ mẫu phụ trách áo cơm cho nàng và Giang Vô Nhai cả.

Nếu như “Hề daddy” chơi không vui, mất hứng rồi tức giận, thì những ngày tháng sau đó Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai có thể cảm nhận được nỗi đau cả một năm chỉ mặc đúng một loại quần áo cùng với chín mươi đĩa dưa chuột trộn muối mang màu xanh biếc với ý chỉ mỗi ngày khỏe mạnh vui vẻ.

Vì không để cho sức khỏe của mình trở thành màu xanh biếc, Lâm Nhiên chỉ có thể hèn mọn khuất phục.

Nàng buông bỏ giãy giụa, để mặc cho Hề Tân treo trên người mình, không còn sức lực hỏi: “Sư phụ đâu rồi? Tông môn quyết định mở Vạn Kiếm lâm, Chưởng môn sư thúc giao phó cho Đại sư huynh đến đây nói cho sư phụ. Sư phụ đâu rồi?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hề Tân nhìn khuôn mặt chết lặng vì bị cuộc sống tàn phá của Lâm Nhiên, cười đến mức cả gương mặt đều cong lên, tựa như một con hồ ly tinh nghìn năm đã xõa tung mấy chiếc đuôi to của mình.

Hắn ta không chút để ý mà mân mê xương ngón tay của Lâm Nhiên, lúc này mới quét mắt lướt qua Yến Lăng đang đứng ở đằng xa, nói một cách thờ ơ: “À, tìm sư phụ hả… Sư phụ không có ở đây.”

Yến Lăng nhìn thiếu niên dung mạo quỷ diễm đến mê hoặc lòng người kia thân thiết đu trên người Lâm Nhiên, hàng mày hắn hơi nhíu lại.

Nếu hắn nhớ không lầm thì khoảng thời gian trước lần đầu tiên hắn gặp gỡ thiếu niên này, cả dung mạo và thân người của thiếu niên hoàn toàn không có chút thay đổi nào.

Yến Lăng nhíu mày, nhưng vẫn không quá để tâm, trên người thiếu niên này không có linh khí, hiển nhiên là một người phàm, nhưng vì sao dung mạo lại chẳng hề thay đổi, hơi thở cũng không già yếu đi, còn có thể mãi mãi ở trên đỉnh Vô Tình nữa chứ?

Đợi khi nào hắn quay về đỉnh Vô Tình phải hỏi sư tôn một chút xem sao.

Lâm Nhiên không biết những điều Yến Lăng đang nghĩ, nàng hỏi Hề Tân: "Sư phụ không ở đây à? Sư phụ đi đâu rồi?"

Hề Tân ý tứ sâu xa "a" một tiếng: "Ta sang Vân Xuyên mua rượu, vượt nghìn dặm xa xôi, hôm nay vừa mang đến thì bị sư phụ phát hiện."

Lâm Nhiên lập tức hiểu rõ.

Bên chỗ Vân Xuyên có khí hậu rất tuyệt, ủ được rượu ngon vang danh khắp thiên hạ, ngàn vàng còn chẳng mua nổi một bình. Đối với một tên nát rượu như sư phụ Giang Vô Nhai của nàng thì rượu này còn quý hơn cả vợ.

Nhưng đây là rượu mà Hề Tân đặt đó nha.

Lâm Nhiên ngưỡng mộ không thôi, không hổ là sư phụ nhà mình, đến cả rượu Hề Tân đặt mà cũng dám cướp, đúng là đàn ông mà, quá là rắn rỏi, sư phụ đúng là sư phụ, tuy nhìn sơ qua là một con ma men nhưng trông kĩ hơn một chút chỉ cần sư phụ đứng lên ắt sẽ khiến đồ đệ kính phục vô ngần.

Hề Tân đột nhiên lại híp híp mắt phượng, cười tủm tỉm: "A Nhiên tỷ tỷ, hình như tỷ đang vui vẻ nhỉ?"

Lâm Nhiên rùng mình: "Không có không có, ta đang nghĩ phải mau tìm sư phụ về thôi... Ờm, Đại sư huynh nè, phiền huynh đứng đây chờ ta một lát nha, ta phải mời sư phụ về đã."

Lâm Nhiên nói với Yến Lăng xong thì nhắc Hề Tân một câu: "A Tân, đệ tiếp đãi Đại sư huynh cho tốt nha." Nói dứt lời, không đợi hai người mở miệng đáp nàng đã quay đầu phi thân bỏ chạy.

Đùa hả, thân thể bé bỏng này của nàng không chịu nổi lửa giận của Hề Tân đâu, tất nhiên phải nhanh chóng kéo sư phụ về che mưa che gió chứ.

Hề Tân nhìn Lâm Nhiên chạy nhanh như chớp, hắn ta chớp chớp hai mắt rồi bật cười.

Đôi mắt hẹp dài của hắn ta tràn ra chút ánh sáng óng ánh như sao vỡ, sâu thẳm khó lường, ý cười lưu chuyển, vô cùng ủy mị mê hoặc người ta.

Yến Lăng lại càng nhíu chặt mày hơn.

Hắn luôn cảm nhận được một cảm giác không tốt lắm, thậm chí là có hơi kiêng kỵ từ trên người thiếu niên này, nhất là ánh mắt mà hắn ta nhìn Lâm Nhiên, ánh mắt đó khiến Yến Lăng không biết vì sao lại có hơi... không thích.

"Hề công tử."

Yến Lăng bình tĩnh lại, lấy một bầu rượu từ trong túi trữ vật trong ống tay áo ra: "Sư tôn bảo ta đem đến biếu Giang sư thúc."

Bóng lưng Lâm Nhiên dần dần mất tăm, Hề Tân cũng chậm rãi thu lại nụ cười, hơi chán nản nhìn bầu rượu trong tay Yến Lăng, hắn ta miễn cưỡng ngáp một cái: "Một bên thì tận tình khuyên bảo sư phụ kiêng rượu, một bên lại sợ sư phụ không có rượu ngon uống sẽ tủi thân, Chưởng môn nhỏ tuổi hơn sư phụ nhưng lại càng lúc càng như một bà già rồi đấy."

Yến Lăng vì thái độ lười nhác của Hề Tân mà nhíu mày, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn: "Hề công tử, mong công tử nói năng cho cẩn thận."

"Được rồi được rồi mà."

Hề Tân lại ngáp thêm một cái, khóe mắt vì mệt mỏi mà hơi ướt át, hắn ta dụi dụi mắt rồi đi trở về, giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa thờ ơ: "Rượu thì để lại, còn người thì đi đi."

Hắn ta hầu hạ một lớn một nhỏ thôi còn chưa đủ hay gì mà còn bắt tiếp đãi thêm một kẻ không phận sự nữa?

Mơ đi nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp