Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 19: Quyển 1 - Vạn Nhận kiếm các (19)


11 tháng

trướctiếp

Chiếc thuyền buồm to lớn lúc ẩn lúc hiện trong sương mù, nhìn thì có vẻ chầm chậm tiến về phía trước, thực ra lại đang đạp gió rẽ sóng, một ngày nghìn dặm.

Ngoài phòng lại vang lên tiếng còi vang dài, cả chiếc thuyền buồm như từ từ chấn động, sau đó bên ngoài hành lang đột nhiên có tiếng bước chân lặp lại của các đệ tử kiếm các, bàn tán hưng phấn như họp chợ: “Các huynh đệ Bắc Thần pháp tông tới rồi.”

“Nghe nói lần này có rất nhiều tiểu sư đệ xinh đẹp đáng yêu lại giỏi chịu đòn… Huynh đệ, ngươi thấy kiểu tóc này của ta có được không?”

“Kiểu tóc trông cũng được, nhưng ngươi đi ngược giày rồi, ngươi không thấy cấn chân chút nào à?”

“… Tiên sư!”

“Đi đi đi, lần trước ta hẹn Vương sư huynh đánh nhau còn chưa đánh xong, không thể để người khác cướp mất người được.”

“Không được! Ta phải tới trước! Lần trước Tôn sư huynh đang đánh thì bỏ chạy nửa chừng, hôm nay ta nhất định phải lôi hắn đại chiến ba trăm hiệp…”

Lâm Nhiên tỉnh lại trong lúc tu luyện, xoa mặt lẳng lặng thở dài.

Là huynh đệ thì phải đánh nhau, được đấy, đúng chất của Vạn Nhận kiếm các.

Lâm Nhiên đứng dậy, cầm Phong Trúc kiếm bên cạnh lên, đẩy cửa đi ra.

Lần đầu tiên boong thuyền tụ tập đầy người, Lâm Nhiên đưa mắt nhìn xa, thấy không biết từ bao giờ đã có một cái thang ngang đưa ra đủ để mười người cùng đi qua, lắc lư nối liền với một chiếc thuyền buồm cỡ lớn khác trong màn sương mù đối diện. Các đệ tử kiếm các như ngựa hoang thoát cương hưng phấn đi qua chiếc thang ngang... Chẳng mấy chốc đã tụm năm tụm ba cười hí hửng kéo mấy đệ tử mặc trang phục Bắc Thần pháp tông đi về.

“Ui cha, Vương sư huynh! Đại huynh đệ! Ta nhớ huynh chết mất~”

“Tôn sư đệ, đệ đã tới rồi sao còn không tìm bọn ta chứ. Nhưng thôi không sao, đệ nhìn xem chẳng phải bọn ta đã tìm được đệ rồi sao hì hì hì.”

“Hiên Viên sư đệ, khỏi phải nói, hôm nay chắc chắn phải hơn ba ngàn chiêu đấy nhé, không đánh đến khi trời tối thì không phải huynh đệ thật rồi!”

Chúng đệ tử kiếm các hưng phấn, nhiệt tình khoác vai các đệ tử Bắc Thần pháp tông, thậm chí có mấy người còn cướp người kéo qua kéo lại, kêu ầm ĩ gà bay chó sủa.

Nhìn lại chúng đệ tử Bắc Thần pháp tông, ai ai cũng mệt mỏi mặt đầy vẻ tuyệt vọng, loạng choạng bị các đệ tử kiếm các tranh đoạt qua lại, không khác gì con búp bê rách bị chơi đến hỏng vậy.

Lâm Nhiên không nhẫn tâm nhìn cảnh này lắm, thế là nàng quay người đi, tiện thể nhường lại một con đường tới đài tỉ thí cho họ.

Các đệ tử kiếm các vui vẻ chào hỏi nàng, sau đó vòng qua nàng hứng khởi hưng phấn kéo các huynh đệ Bắc Thần mà mình chỉ ước gì có thể “go die” người ta ngay tại chỗ tới đài tỉ thí. Lâm Nhiên nhìn bóng lưng hừng hực thanh xuân của bọn họ, không khỏi cảm thán: “Kiếm các chúng ta và Bắc Thần pháp tông đúng là huynh đệ ruột mà!”

Nàng còn chưa dứt lời đã vang lên một tiếng “hừ” lạnh: “Đó là điều đương nhiên, nếu không phải Bắc Thân Pháp tông bọn ta có tấm lòng rộng mở, nặng tình nặng nghĩa thì chắc chắn đã tuyệt giao với đám kiếm tu vừa nghèo vừa như đồ ngốc các ngươi từ lâu rồi. Chứ nào còn mang thuyền buồm tới cho các ngươi đi giống như bây giờ, cứ để tự các ngươi đi bộ qua đấy luôn.”

Hầu Mạn Nga sải bước đi về phía Lâm Nhiên, hai tay khoanh trước ngực, nâng cằm nhìn nàng đầy khiêu khích, ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa tỏ ý chê bai.

Lâm Nhiên lẳng lặng nhìn Hầu Mạn Nga hất chiếc cằm nhọn, trong đầu chợt nhớ lại bóng lưng nổi giận đùng lúc chạy đi của nàng ta lần trước, cùng với câu nói hùng hồn đầy khí phách kia: Đời này ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa, nếu ta còn nói một chữ nào với ngươi thì ta chính là một con ngu... Soạt!

Lâm Nhiên: “...?”

Nhìn Hầu Mạn Nga tỏ ra tự nhiên như thể hoàn toàn không nhớ chuyện kia, Lâm Nhiên im lặng ba giây, cảm khái tiểu cô nương dám tự chửi mình đúng là lật mặt nhanh thật. Sau đó nàng sờ mũi, cũng giả vờ như không có gì xảy ra, ôn hòa nói: “Hầu sư muội nói phải, kiếm các vẫn luôn được pháp tông giúp đỡ nhiều, thuyền buồm hộ tống lần này cũng để Hầu sư muội vất vả rồi.”

Hầu Mạn Nga híp mắt liếc nhìn nàng qua khóe mắt, thấy Lâm Nhiên ăn nói nhẹ nhàng như thể không còn nhớ mấy lời ngốc nghếch mà nàng ta từng nói thì bèn thở phào một hơi, cái đuôi lập tức vểnh lên trời, vô cùng đắc ý:

“Trong lòng ngươi hiểu là được, ta mất công chạy đi xa như vậy chỉ vì đám kiếm các quái đản tấu hài các ngươi, đương nhiên ngươi phải thấy cảm kích rồi... Ha ha ha! Lâm sư tỷ đừng có khách sáo!”

Nửa câu sau chưa kịp nói hết đã phải sửa vội, Hầu Mạn Nga biến sắc, nắm chặt tay của Lâm Nhiên, vẻ mặt chân thành: “Kiếm các và pháp tông đều là gia đình trong lòng Mạn Nga, sư huynh sư đệ kiếm các cũng là huynh đệ ruột của Mạn Nga, Lâm sư tỷ từng giúp đỡ Mạn Nga thế nào, Mạn Nga sẽ ghi nhớ cả đời không quên. Tuy thực lực của Mạn Nga còn yếu ớt, nhưng chỉ cần sư tỷ phân phó, dù núi đao biển lửa Mạn Nga cũng quyết không chối từ!”

Chỉ nhoáng cái đã biến từ đại tiểu thư kiêu căng ngông cuồng thành tiểu sư muội nhân nghĩa anh dũng.

Chúng đệ tử kiếm các và pháp tông đang cười hí hửng đi tới nghe thấy lời thổ lộ của Hầu Mạn Nga, lập tức xúc động rưng rưng nước mắt:

“Hầu sư tỷ nhân nghĩa quá, nhiệt tình quá!”

“Hầu sư tỷ của chúng ta chính là người như vậy đấy. Lần này cũng là Hầu sư tỷ sẵn sàng bớt thời gian tu luyện của mình để xung phong nhận nhiệm vụ mang thuyền buồm tới đón người, đúng là để kiếm các các ngươi được lợi rồi.”

“Hầu sư tỷ! Kiếm các sẽ luôn là nhà của tỷ, hoan nghênh tỷ thường xuyên tới chơi nhé...”

“Hu hu cảm động quá, Hầu sư tỷ có muốn đi đánh nhau... à nhầm, đi so kiếm với bọn ta không! Chúng ta cùng nhau đại chiến ba trăm hiệp đi!”

Hầu Mạn Nga làm như thể tới giờ mới nhìn thấy họ vậy, thoáng sửng sốt sau đó vui vẻ chào mọi người, khiến đám đệ tử nhiệt tình đáp lại. Nàng ta cười tươi rói: “Thôi không đi đâu, ta còn phải đi tìm Yến sư huynh với Phương sư huynh cùng với Lâm sư tỷ nữa, các đệ cứ đi đánh đi, ra sức đánh cho vui vào.” ( truyện trên app T Y T )

Các đệ tử kiếm các pháp tông kích động vẫy tay rời đi. Hầu Mạn Nga thấy họ đã đi xa, khuôn nhìn tươi cười xán lạn kia lập tức xệ xuống, nhổ “phì” một tiếng: “Ha, lại còn đại chiến ba trăm hiệp... đánh nhau? Đánh cái đếch gì! Ngu cả lũ với nhau!”

Lâm Nhiên - công cụ hình người aka phông nền – trơ mắt ếch nhìn toàn bộ quá trình: “...”

Hầu Mạn Nga chống nạnh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt một lời khó nói hết của Lâm Nhiên, trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy trà xanh bao giờ à! Cho ngươi được mở mang tầm mắt, tăng thêm kinh nghiệm, nếu không cái đồ ngốc nhà ngươi chắc cũng là một trong số đồ ngốc bị đám tra nam tiện nữ trà xanh lừa tới đau hết cõi lòng!”

Lâm Nhiên: “...”

Lâm Nhiên bỗng chốc không biết đáp lại thế nào.

“Hừ, ghét nhất là đám ngu ngốc các ngươi.”

Hầu Mạn Nga cố khoác cánh tay Lâm Nhiên, lải nha lải nhải: “Ngươi có hiểu không vậy, có thêm một nữ nhân đi cùng thì giá trị nhan sắc sẽ tăng lên rất nhiều. Ta xinh đẹp như thế này, tuy trông ngươi cũng bình thường, nhưng cũng không đến mức xấu hơn ta nhiều quá, ngược lại ở bên cạnh ta trông sẽ càng dịu dàng yên tĩnh hơn, cho nên ngươi phải gần gũi ta một chút, giống thế này này... Được rồi! Cười tươi lên tí đi, chúng ta phải đi tìm đám Yến Lăng với Phương Du Thành rồi, chúng ta phải có mặt ở cuộc tụ tập của những người dẫn đầu cùng trang lứa trong hai tông! Lần nào cũng có mặt, sau này mọi người đều quen rồi thì sẽ mặc định chúng ta cùng một đẳng cấp với người dẫn đầu. Tương lai sẽ tiếp tục phát triển tiếp, tới khi giẫm hết tất cả những người đồng lứa xuống, trở thành người dẫn đầu thực sự!”

Lâm Nhiên cứ thế bị kéo về phía trước, nhìn bóng lưng hớn hở không khác nào con chó husky, cứ như chuẩn bị đánh một trận lớn bất cứ lúc nào của Hầu Mạn Nga, thực sự cứng họng.

Nàng bất đắc dĩ bị kéo đi, chẳng được mấy bước đã nhìn thấy mấy sư huynh sư tỷ Yến Lăng và Sở Như Dao đứng bên cạnh chiếc thang ngang, đang nói chuyện với mấy đệ tử Bắc Thần pháp tông.

Dẫn đầu Bắc Thần pháp tông là một thanh niên mặc trường bào giao lĩnh màu vàng trầm, tướng mạo tuấn tú, khí chất phong lưu phóng khoáng, chính là Phương Du Thành, thủ đồ của Chưởng môn Bắc Thần pháp tông.

Bắc Thần pháp tông và kiếm các có quan hệ tốt nhiều thế hệ, tuy rằng Lâm Nhiên luôn ở trên đỉnh Vô Tình nhưng cũng nghe nói tới tên tuổi của Phương sư huynh này. Bởi vì hắn ta là người thú vị hành xử thoải mái, thực lực lại không tầm thường, được đánh giá cao trong Bắc Thần pháp tông, nhận được sự tôn kính, sớm đã là người đứng đầu trong chúng đệ tử của Bắc Thần pháp tông, thậm chí còn có chút uy thế trong các tông phái lớn khác.

Nhưng những năm qua Yến Lăng và Sở Như Dao nổi bật hẳn lên, đương nhiên Phương Du Thành không sánh được với thiên phú của họ, danh tiếng cũng bị đè xuống, nhưng dù sao kinh nghiệm của Phương Du Hành cũng nhiều hơn. Lâm Nhiên không nhớ nhầm, trong tuyến phụ của cốt truyện có nhắc tới, cho dù sau này Sở Như Dao thành Đại sư tỷ của kiếm các, địa vị của Phương Du Thành ở Bắc Thần pháp tông cũng không dao động mấy, vẫn rất được kính trọng.

Ba con cưng của trời Phương Du Thành và Yến Lăng, Sở Như Dao đứng cùng với nhau, có thể coi là một nhóm sao chói sáng. Nhưng Lâm Nhiên không có tâm trạng nhìn họ, mà nhìn thẳng về phía thanh niên cao ráo mặt mày chứa ý cười đứng bên cạnh Phương Du Thành.

Đó là một thanh niên tầm hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, mặc trường sam thêu hoa văn trăng màu xanh nhạt, vạt áo cân nhau được dệt lụa, cổ áo bào dệt nổi hoa văn mây bay, khiến tướng tá hắn ta cao dài, khí chất ôn hòa như ngọc.

So với khí chất thanh nhã, tướng mạo của hắn ta lại không tuấn mỹ tuyệt vời như vậy, chỉ được coi là đoan chính tuấn tú. Nhưng hình như sức khỏe hắn ta không tốt lắm, người khác đều mặt trường sam hoặc kính trang nhẹ nhàng, nhưng hắn ta lại khoác thêm một chiếc áo choàng cổ lông dày nặng. Cổ lông cáo màu xám trắng khoác trên vai càng khiến da hắn ta trắng nõn hơn, màu môi nhàn nhạt, thỉnh thoảng che môi khẽ ho vài tiếng, đến tiếng ho cũng nhè nhẹ, luôn khiến người ta có cảm giác yếu ớt bệnh tật.

Lâm Nhiên nhìn thanh niên ôn hòa yếu ớt này, tự dưng trong lòng giật thót, cảm thấy chỗ nào đó là lạ.

“Ngươi cũng nhìn thấy hắn rồi nhỉ.”

Lâm Nhiên đang băn khoăn có chỗ nào khác thường thì Hầu Mạn Nga đột nhiên tiến sát lại bên tai nàng, “hừ” hai tiếng: “Mỹ nhân bệnh đó, có cảm giác cực kì. Vừa nhìn đã thấy ngủ sẽ rất sướng rồi, lúc lên cơn cực khoái hai má đỏ ửng cả người vô lực... Hừ, coi như ngươi có mắt nhìn.”

Lâm Nhiên: “...”

Lâm Nhiên: “!??”

Lâm Nhiên: Không không! Ta không có mắt nhìn! Ta mù ngay tại chỗ luôn!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp