Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 16: Quyển 1 - Vạn Nhận kiếm các (16)


11 tháng

trướctiếp

Sáng sớm, ngoài cửa Vạn Nhận kiếm các, thuyền buồm truyền tống to như cự thú hồng hoang chậm rãi trôi tới từ trong mây mù phương xa. Mọi người trên quảng trường lớn đã rộn ràng nhốn nháo từ lâu, chúng đệ tử chuẩn bị khởi hành tới tiểu bí cảnh Vân Thiên đều rất bận bịu.

Trong số họ có người bị sư trưởng kéo đi ân cần dặn dò rằng ra ngoài đừng đánh nhau lung tung, có người bị các tiểu sư đệ sư muội bé xíu xiu kéo góc áo chảy nước miếng ríu rít nói phải mang đồ ăn đồ chơi về, có người bị sư huynh dày dặn kinh nghiệm khoác vai truyền thụ những tuyệt chiêu tiết kiệm tiền và làm việc chui ở nơi tập kết hàng với vẻ thấm thía...

Trong cảnh tượng náo nhiệt như hoạt động bán đại hạ giá đầu năm học mới ở nhà trẻ này, Lâm Nhiên cũng chỉ đành trở thành một bạn nhỏ được tiễn đi trong số đó.

Giang Vô Nhai như người cha già lần đầu đưa con tới nhà trẻ, chỉ thiếu mỗi xách cái ba lô búp bê barbie trong tay nữa thôi, vừa đi vừa dặn dò rằng: “Đeo nhẫn trữ vật cho cẩn thận đấy, bất cứ lúc nào cũng không được bỏ ra. Đợi con xuống núi thì tới chỗ bán đấu giá phù hợp rồi bán đồ bên trong đổi thành linh thạch, phải tìm chỗ bán đấu giá lớn vào. Con còn nhỏ, đừng để người ta lừa gạt, có chuyện gì không chắc chắn thì cứ hỏi Đại sư huynh của con, vẫn không được thì hỏi Chưởng môn sư thúc của con, phải hòa thuận với các sư huynh đệ, phải làm quen nhiều bạn bè...”

Lâm Nhiên nhắm mắt bước theo bước chân của người cha già, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng thưa sư phụ, được ạ sư phụ.”

Giang Vô Nhai như một bà mẹ già, lải nha lải nhải nói những lời sâu xa: “Tính tình con lười nhác, trong nhà thì không sao, nhưng ra ngoài không được như vậy đâu, phải nhớ việc của mình, đã biết chưa? Đeo nhẫn trữ vật cho cẩn thận, đồ trong đó phân chia thể loại ra, nhớ kĩ vị trí của pháp bảo đan dược phù chú, đừng có để tới lúc cần dùng lại không tìm được. Còn cả kiếm của con nữa, vỏ kiếm cũng phải cầm theo, lúc không dùng thì giắt bên eo, đừng để mất đấy...”

“... Sư phụ.”

Lâm Nhiên càng nghe càng cạn lời: “Con là kiếm tu, sao lại để mất kiếm được.”

Kiếm to như vậy mà cũng mất được, rốt cuộc nàng có hình tượng gì trong lòng sư phụ vậy? Còn ra thể thống gì nữa!

Giang Vô Nhai cũng cảm thấy mình nói năng chẳng đâu vào đâu, vẻ mặt ngại ngùng, Hề Tân thì cười hì hì bổ thêm một đao: “Huynh ấy già đầu rồi nên hồ đồ đấy, A Nhiên đừng nghe huynh ấy nữa, ra ngoài cứ chơi xả láng đi, mất hết đồ cũng chẳng sao cả. Tới khi đánh nhau chỉ cần bảo vệ bản thân là được, không cần quan tâm người khác, đánh bọn họ tới chết tới tàn phế cũng không sao. Chỉ cần A Nhiên trở về mạnh khỏe, thiếu thứ gì hay muốn dẹp chuyện gì chỉ cần bảo Giang đỉnh chủ ra ngoài bán thân thế chấp là được ngay.”

Giang Vô Nhai: “...”

Lâm Nhiên lập tức hiếu thuận nói: “Không cần không cần, sư phụ, người không cần ra ngoài bán... bán buôn đâu. Con ở bên ngoài sẽ ngoan mà, không tiêu tiền lung tung, cũng sẽ không đánh nhau gây chuyện.”

“...” Giang Vô Nhai day huyệt thái dương đau nhức, khi Lâm Nhiên tưởng rằng hắn sẽ sầm mặt nói Hề Tân đùa cợt đừng có gây chuyện thị phi thì hắn lại nói: “Tiểu Tân nói cực đoan quá, nhưng cũng không phải không có lý. Người trên đời này khó đoán, con ra ngoài đừng gây chuyện, nhưng cũng không cần phải sợ hãi. Nếu có ai muốn ức hiếp con, con không cần phải khách sáo, muốn đánh hay giết gì cũng được, có sư phụ gánh cho con rồi.”

Lâm Nhiên sững sờ, trợn tròn mắt ngây người nhìn hắn.

Hề Tân liếc mắt nhìn Giang Vô Nhai, ánh mắt âm trầm quái lạ, nhưng nhớ tới đây cũng là dự định từ trước của mình, bèn bĩu môi, tuy rằng trong lòng ghen ghét, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Lâm Nhiên hoàn hồn lại, cười nói: “Sư phụ, người dung túng con như vậy, cũng không sợ con gây ra chuyện lớn thật à? Tới lúc đó người sẽ gặp phiền phức đấy.”

“Sư phụ không sợ phiền phức.”

Bàn tay dày rộng đè nhẹ lên vai nàng, Lâm Nhiên sững sờ nhìn sư trưởng sớm chiều ở chung tám năm.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng tuấn tú, nhưng nét mặt lại ôn hòa, trong ánh mắt sáng láng chứa ý cười kia còn chan chứa cả sự dịu dàng vừa to lớn lại vừa nặng nề như vực thẳm.

“Con phải nhớ lấy, sư phụ sẽ mãi là chỗ dựa cho con, sẽ luôn luôn đứng đằng sau con.”

Hắn đột nhiên mỉm cười, chậm rãi nói: “A Nhiên, sư phụ chỉ hy vọng con vui vẻ.”

...

Thuyền buồm từ từ dừng lại bên ngoài cửa Vạn Nhận kiếm các tông, Hầu Mạn Nga đứng ở đầu thuyền, nhìn cảnh tượng nhốn nháo rộng lớn toàn người là người bên dưới, khóe miệng không khỏi run rẩy.

Dù có bao nhiêu lần, nàng ấy vẫn không thể quen được với phong cách của Vạn Nhận kiếm các này. Một tông môn đỉnh thế này, một đám kiếm tu đỉnh như thế, nhưng tại sao suốt ngày như họp chợ quan hệ hữu nghị ở nông thôn vậy? Nói dễ nghe là đơn sơ chất phác, còn nói khó nghe thì đúng là quê một cục.

Hầu – Nghệ sĩ nổi tiếng thời thượng trước khi xuyên không – Đại tiểu thư Bắc Thần pháp tông sau khi xuyên – Tiểu thiên tài xinh đẹp vừa có tiền vừa có thế - Mạn Nga hất cằm lên, vẫy tay, cửa khoang trên truyền buồm chậm rãi mở ra.

“Thuyền buồm tới rồi! Mọi người lên thuyền đi!”

Chúng đệ tử kiếm các bị sư trưởng và các sư huynh đệ muội kéo xoay mòng mòng rất kích động, cuối cùng cũng không bị xoay thành con quay nữa rồi, từng người cầm kiếm đeo túi phấn khởi chạy lên thuyền buồm, sau đó nhiệt tình vẫy tay với bên dưới thuyền:

“Tạm biệt sư phụ, con ra ngoài nhất định sẽ không đánh nhau lung tung, con nhất định sẽ đánh nhau có lý do đàng hoàng!”

“Sư muội, muội thích son màu gì, đỏ gì... Đúng rồi, có phải màu đỏ gì mà… màu đỏ giống màu tới tháng phải không!”

“Sư huynh sư huynh, nhớ xem y phục tặng cho vợ ta giúp ta nha, đặt dưới gầm giường ta rồi, toàn là vỏ kiếm ta tự tay đẽo không đó, đừng để ai cướp mất... Không! Không được! Huynh không được mặc trộm cho vợ huynh đâu đấy! Đó là của vợ ta (gào thét xé lòng)...”

Hầu Mạn Nga nghe hết toàn bộ: “...”

Hầu Mạn Nga rủa thầm một đám ngu ngốc, nhưng mắt lại không kìm được mà liếc xung quanh.

Nàng ta nhìn thấy cữu cữu Khuyết Đạo Tử trước, sau đó lại nhìn thấy Yến Lăng và Sở Như Dao đang đứng trước người ông nghiêm túc nghe ông dạy bảo, còn có các đệ tử đắc ý bên cạnh những trưởng lão khác... Nàng ta lướt qua vài lần, áng chừng đại khái thực lực của các đệ tử Vạn Nhận kiếm các tới tiểu bí cảnh Vân Thiên lần này, thầm tặc lưỡi hai cái, sau đó mới nhìn thấy người mà nàng ta muốn thấy.

Lâm Nhiên đang quay người qua, vẫy tay tạm biệt hai người, một người trong đó đương nhiên là sư phụ nàng Giang Vô Nhai, mà điều khiến Hầu Mạn Nga kinh ngạc đó là, còn có một thiếu niên bề ngoài đẹp tới mức diễm lệ đứng bên cạnh Giang Vô Nhai.

Thiếu niên kia là ai? Hầu Mạn Nga nghi hoặc, trong nguyên tác có người này à? Một khuôn mặt tuyệt đẹp như vậy, chỉ cần từng xuất hiện thì chắc chắn đã bị đám fan gào thét lôi ra thảo luận từ lâu rồi, sao nàng ta chẳng có một chút ấn tượng nào vậy?!

Lâm Nhiên nhìn vào ánh mắt quan tâm của Giang Vô Nhai, cười cong mắt, nghiêm túc nói: “Sư phụ, người yên tâm đi, con sẽ sống rất tốt, cũng sẽ rất vui vẻ.”

Giang Vô Nhai cười: “Được.”

Tiếng còi xa xăm của thuyền buồm vang lên đằng sau lưng, Giang Vô Nhai thoáng nhìn: “Thuyền buồm tới rồi, A Nhiên, con đi...”

“Đợi đã.”

Hề Tân mãi không lên tiếng đột nhiên đi tới, nắm lấy vỏ kiếm bên hông nàng, nhẹ nhàng treo một vật nho nhỏ trên vỏ kiếm.

Lâm Nhiên cúi đầu, phát hiện là một cành hoa đào.

Cành đào kia đang nở rộ, cánh hoa hồng phấn nở bung, như vừa hái từ trên cành xuống.

Lâm Nhiên sợ nó rơi xuống bèn vươn tay ra cầm nó lên, mới phát hiện cũng không biết Hề Tân làm thế nào mà đóa hoa đào này đã khắc sâu trên vỏ kiếm, như hòa làm một với hoa văn của vỏ trúc, nhưng vẫn tươi đến mức thấy rõ cả đường vân hoa.

Hề Tân hỏi: “Đẹp không?”

Lâm Nhiên yêu thích sờ nó: “Đẹp lắm.”

Dáng vẻ lúc nàng nói chuyện luôn rất thật thà, cho nên lời khen ngợi trông vô cùng chân thành, khiến người nghe cảm thấy mừng vui trong lòng.

Khóe môi Hề Tân cong lên, ý cười trên mắt cũng đầy vẻ kiêu căng, nhưng lại chẳng thể khiến người khác thấy ghét nổi: “Nó sẽ luôn ở bên tỷ, chỉ ở bên tỷ, tỷ phải đối xử cẩn thận với nó, không được làm nó tổn thương đâu đấy.”

Ặc...

Lâm Nhiên sững sờ nhìn vỏ kiếm, không hiểu nàng sẽ khiến một đóa hoa đào tổn thương kiểu gì, hoa thì vui thế nào được? Lẽ nào nàng phải đổ dầu lên vỏ kiếm mỗi ngày, lau tới khi nó bóng loáng phát sáng hàng ngày hả?

Lâm Nhiên cảm thấy cái này có thể về suy nghĩ thêm, việc gấp gáp bây giờ là dỗ được ba Hề, cho nên nàng gật đầu trịnh trọng: “Được, ta nhất định sẽ bảo vệ nó cẩn thận.”

Nghe thấy nàng hứa như vậy, Hề Tân lập tức như “hoàng thượng” được vuốt thuận lông, con mèo lông xù nằm bẹp ở đó mềm mại lắc lư cái đuôi, toàn thân tỏa ra bong bóng meo meo hài lòng thỏa mãn.

Giang Vô Nhai không nhịn được mà cảm khái, hắn cũng chỉ từng thấy mỗi nàng là dỗ được Hề Tân ngoan như vậy.

Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai nhìn nhau, trong mắt đều chứa ý cười.

“Con phải đi đây.”

Gần lúc đi, Lâm Nhiên đột nhiên cảm thấy còn rất nhiều điều muốn nói, lại không nhịn được mà cũng bắt đầu lảm nhảm: “Sau khi con đi rồi, hai người phải chăm sóc bản thân cẩn thận hơn đấy. Sư phụ à người uống say rồi đừng có ngủ lăn lóc lung tung, dù gì cũng phải về nhà nằm. A Tân cũng vậy, thỉnh thoảng đệ có thể tới hậu sơn hoặc qua bên đỉnh chủ cũng được, đừng có đi lại trong đỉnh Vô Tình suốt cứ như trẻ tự kỷ ấy... Lần này con sẽ không đi lâu lắm đâu, đợi ra khỏi bí cảnh Vân Thiên rồi con sẽ về, lúc gần tới nhà con sẽ thông báo cho hai người.”

Hề Tân nghe nàng lải nhải quan tâm, đôi môi đỏ mím lại, trong lòng thấy ngọt ngào, nhưng lại càng không vui khi nàng rời đi... hay là vẫn nên kéo nàng về nhỉ?

Phía sau lại tiếp tục vang lên tiếng còi thúc giục, thuyền buồm đã bắt đầu khởi động, Giang Vô Nhai sợ Hề Tân lại gây chuyện, cũng sợ đứa trẻ này lỡ thời gian, bèn đè vai nàng đẩy đi: “Thôi thôi được rồi, bọn ta đều biết cả mà, mau lên thuyền đi.”

Lâm Nhiên bị Giang Vô Nhai đẩy vài bước, chạy theo dòng người, vừa chạy vừa quay đầu lớn tiếng nói: “Sư phụ, A Tân, con về rồi sẽ mang quà cho hai người...”

Giang Vô Nhai mỉm cười.

Thời cơ chặn người tốt nhất đã qua, Hề Tân căm hận liếc Giang Vô Nhai, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành đổi sang mặt cười xán lạn, ra sức vẫy tay cất giọng hô: “A Nhiên tỷ tỷ chơi vui nhé, phải về nhà sớm đấy, bọn ta đợi tỷ đó~~”

Lâm Nhiên đáp lại từ xa, mới nhanh nhẹn chạy về phía thuyền.

Giang Vô Nhai cười nhìn bóng lưng hoạt bát của nàng, nói với người bên cạnh: “Ta còn tưởng đệ sẽ không buông tay chứ.”

“Ta chưa bao giờ định buông tay cả.”

Hề Tân không chớp mắt nhìn Lâm Nhiên đi xa, thiếu niên đẹp đẽ cao gầy bỗng thở dài u sầu: “Nhưng ai bảo nàng ấy nhìn ta với vẻ đáng yêu như vậy chứ, nghiêm túc quan tâm ta như vậy, muốn mau chóng trưởng thành bảo vệ ta nữa cơ, khiến ta hoàn toàn không nỡ từ chối. Hết cách rồi, chỉ đành để nàng ấy bay đi trước thôi... Dù sao nàng ấy cũng đồng ý sẽ nhanh chóng quay về, không phải sao?”

Giang Vô Nhai lắc đầu bật cười.

Lâm Nhiên chạy tới trước thuyền buồm, bỗng quay đầu mỉm cười nhìn bọn họ, mặt mày cong cong như vì sao sáng rực khắp trời.

Giang Vô Nhai vẫy tay, sau đó chắp tay mỉm cười nhìn nàng càng chạy càng xa.

Thế nào là vui vẻ?

Làm chuyện muốn làm, giết người đáng giết, lúc muốn trộm lười biếng thì nằm trong rừng trúc ngủ một giấc thật ngon, cùng hành hiệp trượng nghĩa có ân có oán với bạn bè mới cùng chí hướng, sung sướng say một lần trong thế tục hồng trần, sau đó vui cười sóng vai nhìn ngắm núi sông cuồn cuộn vạn dặm trên đỉnh núi cao vút tầng mây lúc ngà say.

Đó là khí phách hăng hái của thiếu niên, là khát khao với một tương lai vô cùng tốt đẹp, là sự ngây thơ thuần túy khi có tri kỉ, có chỗ dựa, có ước mơ, cho nên không hề sợ hãi muốn đối đầu với thiên hạ, hình ảnh đó còn rạng rỡ, còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.

Cái gì là vui vẻ, tự do chính là vui vẻ lớn nhất.

Hắn có thể bị nhốt trong đỉnh Vô Tình cả đời, nhưng hắn sẵn sàng cho A Nhiên của hắn sự tự do to lớn nhất.



Chuyện bên lề:

Vở kịch nhỏ không có trách nhiệm:

Lâm Nhiên (khoác tay nải vui vẻ phấn chấn vẫy tay: Tạm biệt sư phụ, tạm biệt A Tân, con phải đi xa đây!

Sư phụ A Tân: Được, không thành vấn đề, chơi vui nhé, trở về sớm nha!

Mãi lâu về sau.

Lâm Nhiên (phấn khởi): Con về rồi, còn mang quà về cho hai người này!

Sư phụ và A Tân (lập tức vui mừng): A Nhiên mang quà gì về cho chúng ta vậy?

Lâm Nhiên quay đầu chỉ vào mấy con mình dắt về, vui vẻ giới thiệu: Dẫn chó mới về cho mọi người nè, loại nào cũng có hết đó! Sau này mọi người cùng chơi vui vẻ nhé!

Hề Tân: ...

Giang Vô Nhai: ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp