Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 14: Quyển 1 - Vạn Nhận kiếm các (14)


11 tháng

trướctiếp



Hề Tân bám chặt lấy eo lưng nàng, cả người dựa vào trong ngực nàng. Nghe vậy xong, hắn ta chẳng những không tránh ra mà ngược lại còn nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi chặt vào eo nàng, giống như một chú mèo con chưa dứt sữa đang cuộn tròn trong ba lô mèo đang kháng cự việc bị lôi ra tiêm.

Lâm Nhiên: “...”

Thế là đủ rồi.

Lâm Nhiên: “Trên tay ta vẫn còn đang chảy đầy máu gà đó, đệ không chê tanh à?”

Hề Tân nói lý như thật: “Tỷ cứ lo chuyện của tỷ đi, ta chỉ ôm tỷ thôi mà, đâu có làm phiền đến tay tỷ đâu.”

Lâm Nhiên: “... Đệ đúng là tiểu quỷ láu cá.”

Lâm Nhiên muốn kéo Hề Tân ra, nhưng hai tay nàng toàn là máu, nàng không dám tưởng tượng nếu mình bôi máu lên quần áo của Hề Tân thì sẽ biến thành hiện trường tai nạn thảm khốc đến mức nào.

Lâm Nhiên không tìm được cách nào khác, chỉ có thể treo thêm đứa “con ghẻ” lớn to đầu thế này ở trước ngực, cắn răng lấy sạch nội tạng gà rừng, khó khăn xiên nó qua xiên tre rồi đặt trên đống lửa nướng. Nàng lắc hết máu ở trên tay, với lấy xiên tre, kết quả là Hề Tân cứ vịn vào người nàng khiến nàng không cúi người xuống được.

Lâm Nhiên bất đắc dĩ nhìn hắn ta: “Đệ đứng lên đi, nếu cứ vậy thì ta không thể nướng... Hay là đệ nướng đi? Dù sao thì tay nghề của đệ cũng đỉnh.”

Hề Tân lẩm bẩm hai tiếng, hắn ta chậm rãi trượt người xuống, gối lên đùi nàng, trượt đến vị trí không ảnh hưởng đến nàng rồi lập tức xoay người, đôi mắt phượng xinh đẹp chớp chớp, mặt đầy vẻ ngây thơ vô tội nhìn nàng.

Lâm Nhiên: “...”

Lâm Nhiên không nhịn được, cầm ngón tay cái của Hề Tân đặt lên miệng hắn ta, sửa thành tư thế trẻ con mút tay, cạn lời nói: “Nhét núm vú giả cho đệ luôn đi, quá đủ rồi nhé! Ngày nào cũng giả vờ ngây thơ vô tội đáng yêu, đệ thấy đệ làm vậy có thể lừa được ai hả? Có thiếu niên nhà ai qua mấy trăm năm rồi mà vẫn cứ mãi mười ba tuổi?!”

Bị nói giả vờ ngây thơ, Hề Tân cũng không tức giận phản kháng mà ngược lại còn thuận thế cắn ngón tay vừa bị nàng đưa đến bên môi, để lộ chút hàm răng trắng như tuyết, ngước mắt cười như không cười nhìn nàng: “Ai nói không lừa được ai, không phải lần nào tỷ cũng bị lừa sao?”

Lâm Nhiên nghẹn họng.

Đúng vậy, nàng vô dụng vậy đấy, cho dù trên lý trí biết trước mặt mình là một lão quái vật ăn thịt người không nhả xương, nhưng về mặt tình cảm thì vừa nhìn thấy hắn ta phồng má, đáng thương vô cùng nhìn mình thì nàng thật sự sẽ…

Hề Tân không chỉ có dáng vẻ thanh tú đáng yêu, mà càng đáng sợ hơn ở, chỗ hắn ta có một thân thể thiếu niên hàng thật giá thật, vừa cười rộ lên là trông ngọt ngào vô cùng, nhẹ nhàng khéo léo khiến cho bất kỳ “sinh vật giống cái” nào cũng đều nảy sinh tình mẫu tử ngập tràn, mê muội không lối thoát… Thử hỏi công lý ở đâu hả?

Hề Tân cười khúc khích, cười đến mức vẻ quyến rũ tràn ra tứ phía, hắn ta kéo dài âm cuối, mềm mại gọi tên nàng: “A Nhiên ơi ~”

“Đừng nghịch nữa, làm ta nổi hết cả da gà rồi đây này.”

Lâm Nhiên không chịu nổi mà run rẩy, đẩy đầu hắn ta sang bên cạnh rồi tiến đến bên đống lửa, cầm xiên tre, nghiêm túc xoay gà nướng trên giá.

Hề Tân bị đẩy ra thì chậm rãi xoay người, ngoan ngoãn dựa vào đầu gối nàng, đuôi áo dài thật dài uyển chuyển uốn lượn, cả người hắn ta giống như hoá thành một con rắn xanh đa tình lười biếng cuộn mình bên cạnh nàng.

Hắn ta cười tủm tỉm nhìn nửa gương mặt nàng bị ánh lửa chiếu sáng, ánh mắt nàng nhìn gà nướng còn chăm chú hơn khi nhìn hắn ta, nhưng hắn ta không thấy tức giận chút nào, bởi vì hắn ta biết nàng chính là đứa vô tri không nắm bắt được tình huống, đầu óc lại còn luôn chậm hơn ba nhịp.

Giống như lúc nàng vừa mới lên đỉnh Vô Tình vậy, hắn ta chê Giang Vô Nhai nhặt được một thứ mềm nhỏ yếu ớt như vậy sẽ quấy rầy người khác nên mới cố ý lừa nàng nói trên đỉnh Vô Tình không có Ích Cốc đan, mà bản thân hắn ta cũng đổ bệnh không thể đứng dậy khỏi giường, bảo nàng tự mình vào rừng hái trái cây ăn.

Khi đó kiếm tâm của Giang Vô Nhai phản phệ vô cùng kinh khủng, toàn phải dựa vào việc uống rượu để gắng gượng không nhập ma. Mười ngày thì đến tám ngày là hắn say đến bất tỉnh nhân sự, đương nhiên cũng không quan tâm đến nàng. Hắn ta vốn tưởng rằng nàng sẽ khóc lóc chạy xuống núi tìm đám Khuyết Đạo Tử cầu cứu, hoặc là khóc thút thít chạy vào rừng, trốn tránh dị thú kinh hồn bạt vía để hái trái cây, chờ đến khi đói đến mức không chịu nổi nữa thì sẽ tự khắc chạy xuống núi đi cùng đám Khuyết Đạo Tử.

Vậy thì cho dù Giang Vô Nhai có tỉnh táo trở lại, con bé tiểu yêu phiền toái kia tám phần sẽ không cam tâm tình nguyện rời khỏi đỉnh Bất Tri vốn vui vẻ hòa thuận kia để trở về đỉnh Vô Tình âm u cổ quái ở thâm sơn cùng cốc này. Vậy là hắn ta đã dễ dàng thoát khỏi phiền toái.

Nhưng hắn ta không ngờ rằng, buổi tối hôm đó, ngay khi hắn ta cho rằng con bé tiểu yêu phiền toái kia đã khóc lóc bỏ chạy thì nàng lại xách theo hai con thỏ, tung tăng chạy vào trong phòng hắn ta, bám vào mép giường hắn ta mà, ló ra khuôn mặt gầy gò dính đầy bụi bặm, hai mắt lấp lánh nhìn hắn ta, vô cùng vui sướng nói mình sẽ nướng thỏ, hỏi hắn ta có linh gạo không.

“Bị bệnh thì không thể không ăn gì được, lại càng không thể chỉ ăn trái cây, trái cây không có chất dinh dưỡng đâu.” Nàng vô cùng nghiêm túc nói với hắn ta: “Đệ đợi chút nhé, để ta nghiền nát thịt thỏ rồi làm cháo thịt nghiền cho đệ uống, vừa ấm lại còn vô cùng tốt cho dạ dày.”

Lúc ấy Hề Tân nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu như con mèo mướp cùng đôi mắt sáng ngời ngốc nghếch kia, cực kì muốn xách cổ áo của nàng lên rồi ném ra ngoài.

Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn đứng lên, xách nàng ném vào trong thùng nước ấm rồi quay đầu đi, rút gân lột da hai con thỏ rồi ném vào chảo dầu, miễn cưỡng nướng được con thỏ đã đen một nửa mà vẫn chưa chín, nấu một nồi cơm nhão như cháo, để nàng đã tắm rửa sạch sẽ xong ăn đến mức cả mặt bóng loáng.

Từ đó về sau, trên đỉnh Vô Tình có thêm một cái bếp, cuối cùng cũng có hương khói lửa bay ra.

Hề Tân lười biếng cọ cọ vào đầu gối Lâm Nhiên, khẽ cười: “Còn nhớ lúc tỷ vừa lên núi, người nhỏ như hạt đậu, xanh xao vàng vọt, mặt xám mày tro, ta còn tưởng tỷ ở trong rừng sẽ bị dọa khóc cơ, không ngờ tỷ lại bắt được hai con thỏ mang về nhà.”

Lâm Nhiên đang tập trung xoay xiên tre, đảm bảo cho da gà rừng nướng được giòn mà không cháy, nghe vậy thì quay đầu nhìn hắn ta: “Tại sao đệ lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?”

Hề Tân cười hì hì: “Tỷ đoán xem?”

Lâm Nhiên khẽ ngây ngẩn, nhìn con gà rừng đã sáng bóng ánh mỡ, sau đấy lại nhìn hắn ta, ngập ngừng nói: “... Đã có thịt gà rồi, giờ có bắt thỏ cũng ăn không hết đâu, lãng phí lắm…”

Hề Tân: “...”

Lâm Nhiên an ủi hắn ta: “Nếu đệ thật sự muốn ăn thì để ngày mai ta đi bắt nhé? Đến lúc đó ta sẽ làm đầu thỏ cay rồi nướng màn thầu ăn?”

Hề Tân: “...”

Hề Tân ngoài cười nhưng trong không cười: “A Nhiên, có đôi khi ta rất muốn cắn chết tỷ đó.”

Lâm Nhiên: “...”

Lâm Nhiên cảm thấy mình vô cùng vô tội, đang ăn gà mà hắn ta lại nhắc tới thỏ, nàng không nghĩ đến chuyện đó thì còn biết nghĩ tới gì nữa. Nàng cũng chỉ đang suy nghĩ cho sự phát triển bền vững của hệ sinh thái ở đỉnh Vô Tình thôi.

Nhưng nàng không dám nói, dù sao Hề Tân cũng là nam nhân đứng đầu chuỗi thức ăn, bây giờ gia vị gà nướng của nàng đều do hắn ta trợ cấp.

Lâm Nhiên quyết đoán bế mạch, yên lặng như gà mà quay về nướng gà.

Hề Tân hít sâu một hơi, lại đưa tay qua, nắm lấy cái tay đang buông thõng xuống bên kia của nàng.

Lâm Nhiên: “??”

“Sao hôm nay đệ lạ quá vậy.”

Lâm Nhiên đen mặt vung tay: “Cứ hở tí là lại động tay động chân, ta có lý do chính đáng hoài nghi đệ đang giở trò sàm sỡ đấy, buông tay, buông tay mau.”

“Không thích đấy.”

Hề Tân cố chấp xuyên ngón tay mình vào kẽ ngón tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, lẩm bẩm làm nũng: “A Nhiên, ta lạnh quá.”

Lâm Nhiên nghe vậy thì chợt khựng lại.

Tình trạng cơ thể của Hề Tân rất kì lạ… Là người phàm mà mấy trăm năm không chết cũng không lớn được, có lạ không chứ, hơn nữa hắn ta thực sự có thể hàn.

Lâm Nhiên chỉ chần chờ một thoáng như vậy, Hề Tân đã nhanh tay lẹ mắt nhân cơ hội bám lấy tay nàng, tay Lâm Nhiên lạnh thấu xương, cứ như nàng đang cầm một khối băng lạnh ngàn năm vậy.

Lâm Nhiên bất đắc dĩ, trở tay lại, dùng bàn tay tương đối ấm áp của mình ủ ấm bàn tay hắn ta: “Đợi lát nữa ăn chút thức ăn nóng, chắc sẽ đỡ hơn đấy.”

Hề Tân cầm tay nàng, hài lòng áp sát má vào rồi cọ cọ, thở dài một tiếng: “A Nhiên ấm áp quá.”

Lâm Nhiên nghiêm túc giải thích: “Là do đống lửa thôi, đệ qua đây sưởi ấm thì sẽ càng ấm hơn.”

Hề Tân không thèm để ý đến sự ngốc nghếch, không hiểu lãng mạn của nàng, tiếp tục mềm nhũn cọ cọ: “A Nhiên, tỷ đừng đi có được không? Dù sao tỷ cũng lười không muốn làm gì, bên ngoài lại hỗn loạn như vậy, tỷ đã ăn không ngon, uống không ngon mà còn đi ra ngoài làm gì chứ? Tỷ cứ ở lại đây đi, ngày ngày ngủ xong rồi lại đi dạo, luyện kiếm, muốn thứ gì thì cứ bảo Giang Vô Nhai tìm cho tỷ, còn ta thì ngày nào cũng nấu đồ ăn ngon cho tỷ, có được không?”

Lâm Nhiên lại rung động thật, vô cùng đáng xấu hổ. Cuộc sống mỗi ngày chỉ cần đưa tay ra là có áo mặc, há miệng ra là có cơm đút, không cần làm việc, không cần động não. Chẳng phải đây chính là cuộc sống dưỡng lão cuối đời trong mơ của nàng sao?! ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lâm Nhiên nuốt nước mắt khát vọng xuống, sau đó gian nan lắc đầu: “Không được, ta phải ra ngoài rèn luyện.”

Nụ cười trên mặt Hề Tân chậm rãi biến mất.

“Tại sao?”

Một hồi lâu sau hắn ta mới mở miệng, cụp mắt xuống. Lâm Nhiên không thấy rõ vẻ mặt của hắn ta, chỉ có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đến mơ hồ của hắn ta: “A Nhiên không muốn sống cùng bọn ta là vì chán ghét bọn ta sao? Thế giới bên ngoài hấp dẫn đến thế, ngay cả khi phải chịu vất vả, ngay cả khi phải rời khỏi bọn ta, tỷ cũng nhất định phải đi ngắm nhìn sao?”

Hề Tân nghĩ rằng hắn ta sẽ nghe được đáp án khẳng định.

Hắn ta nghĩ nàng sẽ nói nàng muốn ra ngoài lang bạt, muốn ngắm nhìn phong cảnh mới lạ, muốn biết thêm nhiều bạn bè hơn, muốn...

“Phải nói thế nào đây. Thật ra bên ngoài cũng chẳng có hấp dẫn gì với ta lắm, nhưng đúng là ta…”

Lâm Nhiên ngẫm nghĩ một lát, không biết nên nói như thế nào, cuối cùng nhặt mấy hòn đá nhỏ ở bên cạnh lên, lấy hai viên trong đó rồi xếp thành hàng dọc.

Nàng cách khoảng không dùng linh khí đẩy hòn đá nhỏ ở sau lên, hòn đá nhỏ đằng sau đụng vào hòn đá nhỏ phía trước, khiến hòn đá nhỏ phía trước lộc cộc lăn đi.

Lâm Nhiên dùng giọng điệu rất trịnh trọng: “A Tân, đệ vừa nhìn thấy cái gì.”

Hề Tân: “...”

Lâm Nhiên thúc giục: “Đệ đừng dùng ánh mắt như nhìn kẻ bại não để nhìn ta như thế, ta đang hỏi nghiêm túc đấy.”

Hề Tân im lặng một lúc, tới khi đã ở bên bờ vực hắc hóa mới miễn cưỡng thốt ra một câu: “Một hòn đá đẩy một hòn đá khác ra xa.”

“Đúng rồi.”

Lâm Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Hòn đá nhỏ phía sau đẩy hòn đá nhỏ phía trước lăn ra xa. Nếu nhìn qua thì sẽ thấy đây chỉ là một hiện tượng hiển nhiên, nhưng thực ra đằng sau nó có một lực đẩy, trong trường hợp này chính là linh khí mà ta đã sử dụng. Linh khí của ta đã cho hòn đá phía sau một góc độ và một lực va chạm xác định, nên mới khiến hòn đá phía sau lăn đi theo quỹ tích, từ đó khiến hòn đá phía trước bị va chạm cũng dựa theo quỹ tích cố định đó, lăn đến một vị trí với phương hướng cố định.”

Hề Tân thoáng sửng sốt.

“Ngay cả khi hai hòn đá này có sự sống thì chúng cũng có khái niệm tồn tại khác với ta. Trong thế giới của chúng, chúng không thể nhận ra sự tồn tại của ta, càng không thể nhận ra sự tồn tại của linh khí của ta, cho nên chúng sẽ nghĩ rằng ngay từ khi bắt đầu, chúng đã đi xuôi theo quỹ đạo mà chính chúng chọn, cứ đi mãi đi mãi, cho đến khi đạt được kết quả đã được sắp đặt sẵn. Đối với thế giới của chúng, đối với chính chúng, luồng linh khí của ta có thể được hiểu thành… số phận.”

Màn đêm chợt xẹt qua một luồng sấm sét thấp thoáng không rõ.

Quả óc chó Thiên Nhất vẫn luôn yên lặng treo trên eo nàng đột nhiên thét toáng lên trong đầu nàng: “Lâm Nhiên! Không thể tiết lộ thiên cơ được!”

Lâm Nhiên ho khan hai tiếng, chột dạ liếc nhìn lên trời, nghiêm túc nói với Hề Tân: “Ta chỉ đang chơi bắn đá với đệ thôi, chơi trò chơi thời thơ ấu để ôn lại chút kỷ niệm tuổi thơ ấy mà. Đệ đừng suy nghĩ nhiều quá nhé.”

Hề Tân: “...”

Hề Tân nhìn nàng bằng vẻ quái đản, ánh mắt hắn lóe lên, chậm rãi gật đầu: “Được.”

Theo lời khẳng định của hắn, luồng sấm sét ngo ngoe rục rịch trên trời dần dần biến mất.

Nhân vật trong thế giới nhiệm vụ không phát hiện ra điều gì bất thường, cho nên người làm nhiệm vụ không được tính là vi phạm quy định, Lâm Nhiên coi như được miễn.

Lâm Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục lom dom liếc nhìn lên trời. Sau khi chắc chắn tạm thời sấm sét sẽ không bổ xuống được thì mới tiếp tục nhỏ giọng, hóa thành con đại bàng giương cánh bên rìa cái chết: “Nhưng trò chơi thời thơ ấu này cũng cần phải rất chuẩn xác. Ví dụ như, nếu sau khi hòn đá phía sau đẩy hòn đá phía trước nhưng vì dùng sức lực quá lớn nên hòn đá phía sau bị vỡ tan tành. Ta không hề muốn hòn đá phía sau bị vỡ, nhưng ta lại không thể không cho nó đẩy được, bởi vì chỉ khi hòn đá phía trước bị đẩy thì mới có thể lăn đến vị trí được định sẵn, mới có thể lấp kín một lỗ rò rỉ ở rìa con đê chẳng hạn. Nếu không thì nước trong đê sẽ trào ra, con đê bị sập, sẽ làm tất cả các hòn đá khác đều bị nứt vỡ.”

Ban đêm tinh thần hay tơ tưởng, Lâm Nhiên không kìm được mà nghĩ tới tương lai của Vạn Nhận kiếm các ở thế giới gốc.

Ngày đó, thiên lao vạn trượng sụp đổ, sương đen phủ đầy bầu trời kiếm các. Dưới bầu trời của Kỳ Sơn, khắp nơi đều là ngàn vạn yêu ma quỷ dữ hung tợn tàn bạo.

Ngày đó, Giang Vô Nhai đạp nát Hóa Thần, một người một kiếm, đồng quy vô tận cùng bọn đọa ma, cùng chúng tan thành mây khói.

Ngày đó, Khuyết Đạo Tử dẫn theo hai mươi tám vị trưởng lão của kiếm các, lấy thân tế trận dưới chân núi Kỳ Phong, hồn bay phách tán, chỉ vì gầy dựng lại thiên lao.

Ngày đó, sáu mươi tám đỉnh của kiếm các bị san bằng. Đệ tử, trưởng lão, vô số người, vô số thanh kiếm đều lớp lớp ra đi, xương trắng xếp chồng như núi, máu nhuộm đỏ cả núi sông.

Khi Sở Như Dao tỉnh dậy sau lần bế quan trăm năm ở phương Bắc lạnh giá. Đang lúc nàng ấy vui sướng chạy về Vạn Nhận kiếm các, thì trước mắt nàng ấy chỉ còn lại miền hoang vu tĩnh mịch.

Trong câu chuyện của thế giới này, hòn đá phía trước kia chính là Sở Như Dao. Mà hòn đá phía sau là Yến Lăng, là Khuyết Đạo Tử, là Hề Tân, là Giang Vô Nhai, thậm chí là toàn bộ Vạn Nhận kiếm các.

Linh khí làm cho hòn đá phía sau dùng hết toàn lực để đẩy, đẩy đến mức nó vỡ tan thành từng mảnh là vì chúng đã dùng hết toàn lực để giúp hòn đá phía sau lăn xa hơn. Vận mệnh khiến họ phải đâm tới để đẩy hòn đá kia, đâm đến nỗi tan xương nát thịt. Họ đã dùng chính xương máu của mình để góp thêm khó khăn vào con đường thăng thiên của Sở Như Dao.

Số phận khiến nàng ấy mất đi huynh trưởng, đệ muội, sư phụ, tông môn, số phận làm cho nàng ấy hai bàn tay trắng, để nàng ấy rơi vào trong tuyệt cảnh thảm thiết nhất, sau đó nhìn thấu tình yêu, cũng nhìn thấu thù hận, từ nay về sau không tham lam cũng không yếu đuối.

Đương nhiên Lâm Nhiên có thể đứng ra ngay lúc thiên lao sụp đổ, nàng có thể cứu Giang Vô Nhai, có thể cứu Khuyết Đạo Tử, thậm chí có thể cứu cả Vạn Nhận kiếm các… Nhưng tóm lại vẫn vô dụng.

Bởi vì nàng chỉ là một người ngoài, là một người làm nhiệm vụ đã định sẵn chỉ đứng ngoài cuộc quan sát. Đối với hòn đá kia, tay nàng chính là không khí hư vô, dù nàng có nỗ lực, có liều mạng đến mấy thì cũng không thể kéo lại số phận không cách nào ngăn cản kia.

Không có yêu ma của thiên lao thì sẽ có hồng thủy, có vực sâu, có trời sập đất lún càng đáng sợ hơn. Hơn nữa tới lúc đó số phận sẽ phản phệ, chứa đựng lửa giận ngập trời của thiên đạo, sẽ có càng nhiều người vô tội hơn bị chôn vùi trong đại thế không ai ngăn nổi.

Số phận muốn bắt họ chết, sau đó dùng chính cái chết của bọn họ hóa thành lực đẩy cường đại, bức ép Sở Như Dao ở trong cơn tuyệt vọng cùng cực nhất đạt được sự trưởng thành toàn vẹn nhất. Chỉ có như vậy thì nàng ấy mới có thể thực sự đột phá bản thân, leo lên đại đạo, trở thành cường giả chân chính có thể chống đỡ cho muôn dân, mới có thể dùng sinh mệnh và số mệnh của nàng ấy để phụng dưỡng ngược lại thiên đạo, duy trì sự vận động vững chắc của thế giới này.

Đại đạo vô tình.

Đây chính là con đường mà thiên đạo của thế giới này đã lựa chọn cho mình cũng như chúng sinh, một thứ pháp tắc tàn khốc nhất, vô tình nhất trên đời này.

“Cho nên, nếu như ta vẫn muốn để hòn đá phía trước kia có thể lăn đi chặn đê, nhưng lại không muốn để cho hòn đá phía sau bị va chạm đến mức tan xương nát thịt thì ta nên làm gì?”

Lâm Nhiên nhìn Hề Tân, chậm rãi nói: “Thử nghiệm của ta là đặt càng nhiều hòn đá, dùng càng nhiều lực lượng khác nhau từ bốn phương tám hướng hợp lại để cuối cùng lấp kín con đê kia.”

Nàng là không khí, vậy nàng sẽ đi tìm hòn đá, tìm càng nhiều đá càng tốt, để họ trưởng thành, để họ cứng rắn, để họ cũng trở thành người quan trọng đến nỗi thiên đạo không thể bỏ qua mà giao cho họ trọng trách. Vậy là có thể phân tán đại thế dồn dập của số phận. Khi họ kiềm chế lẫn nhau, tác động và hiệp lực lại cùng nhau thì sẽ có thể bảo vệ... kiếm các của nàng khỏi số phận bị hy sinh.

Vì vậy, nàng phải đi ra ngoài, nàng phải đi qua rất nhiều nơi để tìm rất nhiều người, phải nắm bắt rất nhiều cơ hội, phải tìm được tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến mà có thể thay đổi số phận trong tương lai.

Nàng không muốn vang danh khắp cửu châu, không muốn có thành tựu vĩ đại. Nếu như có thể, thậm chí nàng còn không muốn rời khỏi đỉnh Vô Tình, cứ vui vẻ thoải mái ngủ ở rừng đào sau núi cả đời.

Nhưng nàng muốn sư phụ duyên dáng uống rượu, muốn A Tân mãi mãi xinh đẹp bắt nạt người khác, muốn nhìn thấy Đại sư huynh và Sở sư tỷ sáng sớm nào cũng mang theo các sư huynh đệ sục sôi ý chí lên đỉnh núi luyện kiếm, muốn nhìn các trưởng lão khắp núi tức đến mức thở hổn hển đuổi theo lũ trẻ gà bay chó sủa, muốn nghe Chưởng môn sư thúc kéo sư phụ tới lải nhải dong dài mấy lời thấm thía…

Cho dù chỉ có một con đường duy nhất kia thì nàng vẫn muốn có thể thay đổi số phận của những hòn đá vỡ nát đó, cứu một vài người vô tội khỏi việc hi sinh.

Nàng chỉ muốn cứu họ.

Nàng chắc chắn sẽ cứu họ!



Lời tác giả:

Không biết mọi người đọc có hiểu không, thế giới này hơi tối nghĩa một chút, để tôi dùng lời lẽ thông tục giải thích chút nha:

Cốt truyện gốc lấy nữ chính Sở Như Dao làm trọng tâm để phát triển cốt truyện tiếp. Nói cách khác, trời sắp sập rồi, chỉ có mỗi mình Sở Như Dao là có thể leo lên đỉnh cao, vì nàng ấy là nhân vật chính duy nhất. Nhưng nàng ấy vẫn còn vướng bận, vướng bận của nàng ấy là người thân, là bạn bè mà nàng ấy yêu thương, vướng bận của nàng ấy chính là Vạn Nhân kiếm các. Cho nên tới lúc nàng ấy gánh vác cả bầu trời biết đâu sẽ có chút mất tập trung, ví dụ như nàng ấy sẽ nghĩ: “Sư phụ với các sư huynh sư đệ của mình đã ăn chưa? Bạn thân mình của mình ngủ có ngon không? Ê! Lỡ như có kẻ nào nhân lúc bà đây đang gánh trời mà bắt nạt sư môn của ta thì phải làm sao… đủ các thứ chuyện. Cho nên nàng ấy sẽ không yên lòng được, mà nếu lòng không yên thì thực lực của nàng ấy sẽ không thể bị ép đến cực hạn. Trong mắt thiên đạo, đạo tâm của nàng ấy vẫn chưa viên mãn. Cho nên vì để ép nàng ấy toàn tâm toàn ý gánh vác cả bầu trời, đẩy đỉnh trời lên cao hơn thì nhất định phải diệt trừ Vạn Nhận kiếm các, để nàng ấy hoàn toàn không còn vướng bận gì nữa, để nàng ấy không yêu không hận. (Giống như rất nhiều nữ chính phim truyền hình vừa mở màn thì cả nhà đã chết sạch, đều vì cùng một lý do cả. Đó là để không còn vướng bận gì nữa, một người không cố kỵ bất cứ điều gì mới có thể bị ép sử dụng sức lực đến cực hạn). Cái gì cũng không còn nữa, Sở Như Dao còn sống cũng không có ý nghĩa gì, vậy nên dứt khoát hoàn toàn vì đại đạo, vì chúng sinh mà hy sinh bản thân đi gánh trời. Cũng chính vì vậy mà thiên đạo có thể tiếp tục phát triển, cũng có năng lực tiếp tục che chở cho các sinh linh trên thế giới này được sinh sống yên bình. Đây chính là lựa chọn tốt nhất của đại đạo vô tình, hy sinh một kiếm các nhưng bảo toàn được toàn bộ thế giới.

Còn Lâm Nhiên thì sao? Nàng là người làm nhiệm vụ, là người đứng xem. Nàng chỉ là người ngoài tạm thời đến thế giới này làm việc, nhiệm vụ của nàng là hỗ trợ cho Sở Như Dao gánh trời tốt hơn. Xét về phương diện này thì thậm chí nàng còn phải bảo đảm Vạn Nhận kiếm các sẽ bị tiêu diệt đúng theo thời gian đã quy định. Nhưng nàng không muốn! Nàng muốn cứu Vạn Nhận kiếm các, nhưng bàn tay của nàng chẳng qua cũng chỉ là hư vô, là nửa không khí thôi. Ở thế giới này, nàng có thể giết người cũng có thể cứu người, nhưng nàng không thể thay đổi được số phận đại thế, không thể gánh trời thay Sở Như Dao gánh trời, cũng không thể không để Sở Như Dao gánh trời được… Nếu một ngày bầu trời sụp đổ thì tất cả mọi người đều phải chôn theo, tới lúc đó phải làm sao đây?

Cho nên lựa chọn của Lâm Nhiên là cố gắng bồi dưỡng càng nhiều người hơn để cùng gánh trời với Sở Như Dao… Cũng chính là biến chiều hướng phát triển của thế giới này từ một mình nhân vật chính chiếm trọn spotlight thành nhiều nhân vật chính trăm hoa đua nở.

Khi chỉ có một mình Sở Như Dao gánh trời, nàng ấy nhất định sẽ phải dốc hết toàn lực, nhưng nếu có rất nhiều người cùng nhau hợp lực gánh trời thì áp lực mà Sở Như Dao phải gánh vác sẽ nhỏ hơn nhiều. Nàng ấy sẽ có thể có lúc lơ đãng, nhớ nhung sư môn. Mà thiên đạo cũng có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho nàng ấy. Như vậy thì con đường cùng khi Vạn Nhận kiếm các phải chết hết có thể được giải quyết. Đây là cách giải quyết từ gốc rễ, mới thực sự là cách khiến nhà nhà đều vui. ~(≧▽≦)/~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp