Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 13: Quyển 1 - Vạn Nhận kiếm các (13)


11 tháng

trướctiếp



“A Nhiên.”

Giang Vô Nhai quay người về phía vách núi thổi gió lạnh một lát. Hắn vừa mới về từ chủ đỉnh Kỳ Sơn, đang đau đầu về chuyện bí cảnh Vân Thiên mà Khuyết Đạo Tử vừa đề cập đến thì chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân khe khẽ. Hắn xoay người, sau đó liền nhìn thấy đồ đệ nhà mình đang đứng đứng cách đó không xa, yên lặng nhìn mình.

Giang Vô Nhai khẽ sửng sốt, mỉm cười đi về phía nàng: “Sư phụ còn đang muốn tìm con đây. Con đã đẽo vỏ kiếm bao lâu rồi, vẫn chưa đẽo xong sao?”

Lâm Nhiên lắc đầu, tâm tình không tốt: “Con đẽo chậm lắm, mới chỉ đẽo được một nửa.”

“Cứ làm từ từ, trúc dễ vỡ lắm, muốn đẽo thành vỏ kiếm thì đương nhiên phải tỉ mỉ mới được.”

Giang Vô Nhai đi về phía nàng, nhìn xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu nàng, sau đó đột nhiên bật cười: “Giờ là sao đây hả, cái mặt bí xị thế kia. Không muốn đẽo thì đừng đẽo nữa, sư phụ dẫn con đi tìm vỏ kiếm làm từ linh tủy tinh được không?”

Linh tủy là bảo vật của giới tu tiên do đại linh mạch hòa tan thành, bên trong ẩn chứa linh khí nồng đậm, không chỉ có lợi cho tu hành mà còn có thể gia tăng công hiệu của đan dược và pháp bảo cao cấp. Giá của một giọt linh tủy còn cao hơn một nghìn viên linh thạch thượng phẩm, mà linh tủy tinh thì lại càng là thể ngưng kết cao cấp nhất của linh tủy, nếu nói nó có giá trị liên thành cũng không hề quá khen một chút nào. Nếu Lâm Nhiên cầm vỏ kiếm làm từ linh tủy tinh, có khi phải lo mình vừa đi đã bị người khác cướp mất.

Nếu đổi thành người khác thì Lâm Nhiên sẽ nghĩ là đang nói giỡn. Nhưng nếu là Giang Vô Nhai, không cẩn thận có khi tìm được linh tủy tinh cho nàng thật.

Lâm Nhiên bất đắc dĩ: “Sư phụ, người đang dỗ con nít đấy à.”

Giang Vô Nhai nghĩ thầm, con vốn dĩ là con nít mà, nhưng đương nhiên hắn không thể nói như vậy, hắn ôn hòa nói: “Không phải, sư phụ chỉ không muốn con phải vất vả thôi.”

Lâm Nhiên thật lòng cảm thấy cũng may đồ đệ của hắn là mình. Chứ nếu là mấy tiểu cô nương mười mấy tuổi khác, với cái kiểu nuông chiều này của Giang Vô Nhai, sớm muộn gì cũng quen thói cầm hoa khoe chim ăn chơi trác táng thôi.

Lâm Nhiên gãi gãi đầu, quyết đoán chuyển chủ đề: “Sư phụ, người có nghe nói tới chuyện ở tiểu bí cảnh Vân Thiên chưa?”

Giang Vô Nhai mỉm cười: “Ngày nào con cũng ở chỗ này mà cái gì biết cũng nhanh nhỉ… Đúng vậy, kiếm các đang tuyển chọn người để vào ảo cảnh, con muốn đi sao?”

Lâm Nhiên gật đầu: “Con muốn đi.”

Nàng đến đây là để hỗ trợ các nhân vật chính, trong những lúc thế này thì không thể lười biếng được, đương nhiên phải xuất hiện.

Giang Vô Nhai không ngờ nàng lại trả lời dứt khoát như vậy, ngạc nhiên bật cười: “Ta còn tưởng con lười không muốn dính vào chuyện này... Mà cũng đúng thôi.”

Vẻ mặt hắn hiện vẻ cảm thán.

Trẻ con dù có lười có lơ mơ thiếu tập trung đến đâu thì vẫn tò mò với cuộc sống mới mẻ. Đủ lông đủ cánh rồi thì sẽ luôn tò mò về thế giới bên ngoài, luôn muốn bay ra ngoài tận mắt nhìn ngắm thế giới.

Giang Vô Nhai im lặng một lát rồi cười rộ lên: “Được, sư phụ biết rồi, con trở về chuẩn bị đi, sư phụ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con.”

Lâm Nhiên không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đầu rồi lập tức trở về thu dọn đồ đạc.

Giang Vô Nhai nhìn Lâm Nhiên trở về phòng, bản thân hắn cũng xoay người đi tới động phủ.

Bình thường hắn vẫn luôn ở nhà tranh, động phủ tu luyện bên này đã lâu không cần dùng đến, trên vách đá bò đầy dây leo màu xanh xám. Hắn phất tay áo, bụi bặm và cành khô trong phòng lặng lẽ biến mất, để lộ nhẫn trữ vật rải rác đầy đất.

Giang Vô Nhai chọn tới chọn lui, cuối cùng không thấy có nhẫn của cô nương, đành phải chọn ra một chiếc nhân trông xinh xắn đáng yêu nhất, định mang tới cho trưởng lão luyện khí để dung luyện.

Hắn mở nhẫn ra, bên trong rối tung rối mù, đều là mấy đồ từ lúc hắn còn Nguyên Anh hậu kỳ, đồ ở Trúc Cơ kỳ thì hầu như không có, pháp bảo Kim Đan kỳ thì vẫn còn lác đác mấy món. Giang Vô Nhai cất hết vào, phù chú hay đan dược cũng chẳng được mấy món. Dù sao trước kia hắn cũng chỉ là một kiếm khách thuần túy, ngoài kiếm ra thì những thứ khác hầu như không cần, mà không cần thì đương nhiên sẽ không đi kiếm… Giang Vô Nhai dứt khoát nhét thêm chút kỳ trân dị bảo vào đó, tính để bao giờ Lâm Nhiên cần thì mang đi bán, đổi được tiền rồi muốn mua cái gì thì mua.

Trước động phủ đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân.

“Sư huynh.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Hề Tân vang lên: “Huynh đang làm gì ở đây vậy?”

Giang Vô Nhai không thèm ngẩng ngẩng lên mà tiếp tục thu dọn đồ đạc: “Tiểu bí cảnh Vân Thiên sắp mở rồi, A Nhiên cũng sẽ cùng đi rèn luyện, ta đang chuẩn bị vài thứ cho con bé.”

“Tiểu bí cảnh Vân Thiên...”

Hề Tân lẩm bẩm mấy chữ này, giọng của hắn ta nhẹ đến mức chẳng hiểu sao lại có cảm giác không rét mà run: “Sư huynh, huynh đồng ý rồi sao?”

Giang Vô Nhai: “Đúng vậy.”

Hề Tân: “Đệ không đồng ý.”

Giang Vô Nhai dừng tay lại.

Hắn cầm chiếc nhẫn, ngẩng đầu nhìn Hề Tân, ánh mắt trầm lắng mà hoà hoãn: “Tiểu Tân, đệ không có lý do gì để không đồng ý cả.”

Khuôn mặt tươi cười của Hề Tân chợt lạnh dần.

Hề Tân nhìn chằm chằm hắn, không rời một tấc: “Lúc huynh để nàng ấy tới Vạn Kiếm lâm là đệ đã cảm thấy không ổn rồi. Nàng ấy có kiếm, lại sắp kết đan, sao có thể còn ở lại đỉnh Vô Tình được, nàng ấy sẽ hướng tới thế giới bên ngoài, nàng ấy sẽ đi, sẽ rời khỏi chúng ta.”

Giang Vô Nhai: “Ta đã nói rồi, A Nhiên đã trưởng thành, đương nhiên không thể nào ở lại đỉnh Vô Tình mãi được, con bé vẫn luôn muốn tự mình đi ra ngoài lang bạt.”

“Ai bảo không thể!”

Vẻ mặt Hề Tân dữ tợn, sau đó lại đột nhiên biến thành nụ cười kiều diễm: “Sư huynh, đương nhiên nàng ấy có thể ở lại. Tính tình A Nhiên lười biếng, lại tôn kính huynh nhất, chỉ cần huynh nói với nàng ấy, không muốn để nàng ấy đi thì nàng ấy sẽ nghe lời huynh, sẽ không đi nữa mà tiếp tục ở lại thôi.”

Giang Vô Nhai nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của hắn ta thì lắc đầu, nét mặt thoáng hiện vẻ mệt mỏi: “Tiểu Tân...”

Hề Tân cất tiếng cắt đứt lời hắn, giọng nói bén nhọn: “… Sư huynh! Nàng ấy ở lại đây không tốt sao?!”

“Đỉnh Vô Tình này vắng vẻ đến mức nào chứ, ngay cả hoa cỏ sinh ra cũng u tịch hoang vắng, hai người chúng ta tựa như hai cái xác không hồn, lúc nhìn thấy nhau, thứ mùi mục nát suy bại gần như thoát ra từ tận xương tủy.”

Đáy mắt Hề Tân hiện lên màu đỏ tươi, con ngươi lại lóe ra dị sắc: “Nhưng có A Nhiên ở đây thì tốt rồi, nàng ấy ôn nhu như vậy, sáng sủa đến thế, chỉ cần đứng ở đó tươi cười rạng rỡ thôi là dường như ngay cả ánh mặt trời ban chiều cũng đều trở nên ấm áp… Chúng ta đã nuôi nàng ấy từ lúc còn nhỏ xíu đến bây giờ đã trở thành một cô nương yểu điệu thanh lệ. Nàng ấy thích chúng ta, dựa dẫm vào chúng ta, so với chúng ta thì còn ai hiểu biết nàng ấy hơn nữa? Nàng ấy thích lười nhác, yêu trốn tránh, đam mê ăn uống, không ưa đấu tranh, không ham hóng hớt chuyện… Vậy thì nàng ấy còn ra ngoài nơi bão táp mưa sa làm gì hả?”

“Chúng ta có thể yêu thương nàng ấy, bảo vệ nàng ấy cả đời, nàng ấy muốn gì thì chúng ta đều có thể dâng lên cho nàng ấy. Nàng ấy hoàn toàn có thể ở lại đây, vĩnh viễn ở lại bên cạnh chúng ta mà.”

Giọng của Hề Tân càng lúc càng nhẹ, nhẹ đến mức gần như mê hoặc: “Sư huynh, huynh thật sự không muốn sao? Không phải huynh cũng thích nàng ấy sao? Ba chúng ta cứ sống bên nhau vui vẻ, hạnh phúc như vậy, không được sao?”

Giang Vô Nhai nhắm mắt lại: “Tiểu Tân, đệ biết mà, chuyện này là không thể được.”

Hề Tân chợt khựng lại.

“Chúng ta đã nuôi lớn con bé, nhưng con bé không thuộc về bất kì ai cả, con bé chỉ thuộc về chính mình.”

Giang Vô Nhai dùng ánh mắt bình tĩnh gần như là bình thản nhìn hắn ta: “Tiểu Tân, tương lai của con bé rất rộng mở, con bé sẽ đưa ra lựa chọn của mình, sẽ có cuộc sống xán lạn của bản thân. Chúng ta là sư trưởng của con bé, chăm sóc con bé, quan tâm con bé, chỉ đường cho con bé, nhìn con bé bay cao chứ không phải giữ con bé lại vì dục vọng riêng của mình. Chúng ta đã định sẵn là chỉ có thể… đi cùng con bé một đoạn đường thôi.”

Hai mắt Hề Tân lập tức đỏ bừng.

“Giang Vô Nhai! Huynh đúng là gàn bướng hồ đồ!”

Hề Tân đứng phắt dậy, chỉ vào Giang Vô Nhai, cười lạnh hung ác: “Dựa vào đâu mà muốn ta buông tay. Nếu huynh tình nguyện ra vẻ rộng lượng, tình nguyện làm chính nhân quân tử của huynh thì huynh tự đi mà làm, đừng có kéo ta vào! Ông trời đã đối xử tệ bạc với ta vậy rồi, dựa vào đâu mà bây giờ còn bắt ta làm người tốt? Nàng ấy là của ta, từ ngày huynh dẫn nàng ấy lên đỉnh Vô Tình thì đừng bao giờ nghĩ tới chuyện bảo ta buông tay!”

Nói xong, Hề Tân xoay người phất tay áo rời đi.

“Tiểu Tân!”

Giang Vô Nhai lo hắn ta muốn đi tìm Lâm Nhiên, đuổi theo sát bước hắn ta ra khỏi động phủ. Trong nháy mắt, kiếm khí trong phạm vi trăm dặm quanh đỉnh Vô Tình tụ hội kéo đến, quấy nhiễu khiến cho bầu không khí trở nên thô bạo điên cuồng

Không ổn, kiếm khí của Hề Tân bạo động rồi.

Sắc mặt Giang Vô Nhai khẽ đổi, một tay đẩy kiếm khí ra, nhưng rồi lại có hơn một ngàn vạn kiếm khí đâm tới: “Hề Tân…”



Lâm Nhiên trở về phòng, chẳng mấy chốc đã thu dọn xong đồ đạc… Mà tính ra cũng chẳng có gì để thu dọn cả. Nàng chỉ là một kiếm khách thuần tuý, chỉ cần xách kiếm và vỏ kiếm lên là có thể đi khắp thiên hạ, còn về phần những vật ngoài thân khác... Thôi đừng hỏi, nếu hỏi thì xin đáp là không có tiền.

Đợi đến lúc nàng thu dọn xong thì trời đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi ánh sáng trong veo chói lọi xuống mặt đất, tạo nên một vẻ đẹp tĩnh mịch khó nói thành lời.

Lâm Nhiên kinh ngạc nhìn một lát, ngẫm nghĩ rồi ôm kiếm, cầm quả óc chó đẩy cửa đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, nàng lập tức va phải một đôi con người đỏ bừng.

Không biết Hề Tân đã đứng trước cửa phòng nàng từ bao giờ. Góc áo bào màu đỏ tía rộng lớn xinh đẹp bị gió đêm thổi bay, thân hình gầy gò của thiếu niên bị ánh trăng kéo dài, tựa như mị quỷ dạ hành, chứa đựng một luồng sức mạnh đáng sợ, có một áp lực nào đó đang mở rộng ra trong bóng đêm u ám vô biên.

“A Nhiên.”

Trên mặt Hề Tân là nụ cười kỳ dị, hắn ta nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Đã trễ thế này rồi, tỷ còn định đi đâu nữa?”

Lâm Nhiên: “Ờm...”

“Ánh trăng đêm nay đẹp quá phải không? Ánh trăng nên thơ như vậy, thích hợp cho A Nhiên thực hành lắm.”

Không đợi Lâm Nhiên trả lời, hắn ta đã tự nói tiếp: “A Nhiên muốn đến bí cảnh Vân Thiên, có nghĩa là muốn rời khỏi bọn ta phải không? Vì sao đột nhiên tỷ lại làm vậy, ta còn tưởng A Nhiên sẽ thích ở nhà mãi cơ, vậy A Nhiên định khi nào sẽ trở về? Liệu có đi ra ngoài chơi đã đời, tới mấy chục, thậm chí mấy trăm năm cũng không thèm trở về lần nào không? Hay liệu đến lúc trở về sẽ đưa theo rất nhiều bạn mới và những nam tử thích tỷ, không thèm quan tâm đến mấy ông già bọn ta nữa?”

Hề Tân đột nhiên cười khẽ: “Chỉ cần nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, ta thật sự rất muốn...”

Những từ còn lại chôn vùi giữa môi răng, Hề Tân nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Lâm Nhiên, đột nhiên nở nụ cười: “Cho nên A Nhiên muốn đi đâu vậy? Không phải muốn tranh thủ nửa đêm lén chạy đi đấy chứ.”

“Không phải.” Lâm Nhiên thành thật: “Ta muốn đi bắt gà rừng.”

Hề Tân đang đắm chìm trong đủ loại cảm xúc tối tăm không thể miêu tả: “...?”

“Ta đói rồi.”

Lâm Nhiên sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng nói: “Hôm nay ánh trăng sáng thế này, có lẽ sẽ rất thích hợp đi bắt gà rừng, ta đang định đi bắt một con về nướng.”

Hề Tân: “...”

Lâm Nhiên nhiệt tình mời hắn ta: “Ngươi muốn đi cùng không? Ta có thể bắt được con lớn đó.”

Vẻ mặt Hề Tân quái dị, nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt sâu xa, sau đó đột nhiên cười xán lạn: “Được thôi.”

Trên đỉnh Vô Tình nuôi rất nhiều dị thú, Lâm Nhiên ngựa quen đường cũ bắt hai con gà rừng, chất một đống lửa, đun một nồi nước sôi bắt đầu vặt lông.

Hề Tân ngồi bên cạnh nàng, thờ ơ nghịch ngợm mấy bình gia vị bày đầy đất.

Lâm Nhiên vừa vặt lông gà rừng vừa quay đầu nhìn hắn ta. Nửa mặt hắn ta ẩn trong bóng tối, nàng chỉ loáng thoáng thấy được đường nét khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt phiếm hồng của hắn ta.

Lâm Nhiên không nhịn được mà hỏi: “Sao mắt đệ lại đỏ thế, đệ khóc à?”

Hề Tân khựng lại, hàng lông mi thật dài che đi bóng tối trong mắt, cúi đầu “ừ” một tiếng.

Lâm Nhiên nghĩ đến những lời mà hắn ta đùng đùng nói vừa nãy, hơi bất đắc dĩ: “Ta chỉ đi ra ngoài rèn luyện, cũng đâu phải không trở về nữa, đâu đến mức phải khóc?”

Hề Tân không hé răng mà chậm rãi dịch gần về phía này, dịch tiếp, dịch đến bên cạnh nàng, sau đó… bất thình lình trượt vào lòng nàng.

Lâm Nhiên: “...!”



Chuyện bên lề:

Lâm Nhiên: Ta có kỹ xảo vuốt lông đặc biệt đó nha (≧▽≦)/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp