Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 1: Quyển 1 - Vận Nhận kiếm các (1)


11 tháng

trướctiếp



Gió thoảng qua rừng đào, những cánh hoa hồng nhạt mỏng manh bay theo chiều gió dưới ánh nắng chói chang.

Vô số ánh kiếm xẹt qua xẹt lại trên bầu trời. Mấy tiểu đệ tử nhập môn của Vạn Nhận kiếm các vẫn chưa biết ngự kiếm nên bèn men theo đường mòn trong rừng đào trên núi, vừa thở hổn hà hổn hển vừa thảo luận về cuộc thi đấu của tông môn:

“Sở sư tỷ lợi hại thật đó, mới đến cảnh giới Trúc Cơ thôi mà đã ngộ được kiếm ý. Nhát kiếm cuối cùng kia như phượng hoàng sáng rực khắp đất trời, đến độ các trưởng lão ngồi đằng xa cũng phải đứng bật dậy.”

“Yến đại sư huynh lợi hại hơn nhiều. Huynh ấy đã tu luyện đến cảnh giới thứ sáu của Quân Tử kiếm rồi. Đây là cảnh giới mà Kim Đan kỳ cũng chưa chắc có thể đạt đến được đâu. Kiếm thế như thế, dù có là trưởng lão Kim Đan nhất kiếm e là cũng chỉ đến vậy thôi. Không hổ là thiên tài không xuất thế của kiếm các ta, bảo sao Yến sư huynh có thể đánh bại được Sở sư tỷ.”

“Lần tỷ thí thứ nhất chỉ suýt soát có một chiêu thôi mà, ai nói Sở sư tỷ thua chứ.”

Một tiểu sư đệ chắc hẳn là mê Sở sư tỷ lắm lên tiếng: “Sở sư tỷ với Yến sư huynh đều đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong rồi, chỉ chút xíu nữa tới Kết Đan luôn, mà Sở sư tỷ kém Yến sư huynh hai tuổi cơ đấy. Nói thì phải nói Sở sư tỷ đúng là thiên tài mới phải, ai Kết Đan trước rồi hẵng bàn tới chuyện thắng bại, giờ vẫn chưa nói được gì đâu.”

“Tuy rằng hai người họ đều đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng tám năm trước họ đều bái nhập Chưởng môn cùng một lúc. Hơn nữa số lần Yến sư huynh thắng Sở sư tỷ nhiều hơn, cho nên Yến sư huynh mới là Đại sư huynh của tông môn chứ.”

Tiểu đệ tử kia khẳng định chắc nịch: “Tất nhiên là Sở sư tỷ mạnh thật, nhưng chắc chắn là Yến Đại sư huynh mạnh hơn.”

"Sở sư tỷ lợi hại hơn."

"Yến sư huynh lợi hại hơn!"

"Yến sư huynh lợi hại hơn."

"Sở sư tỷ lợi hại hơn."

"Ha ha ngươi cũng thừa nhận Sở sư tỷ lợi hại rồi!"

"…"

“Cái tên kia, đứng lại ngay, đừng có chạy, ta đánh chết ngươi…”

Mấy tên nhóc ngốc nghếch tâm trí không hơn trẻ con ba tuổi đùa giỡn chạy đi, để lại tiếng cười thanh thúy vang vọng đất trời.

“Thi đấu cũng đã kết thúc rồi, ngươi vẫn chưa tỉnh lại hay sao?”

Giọng nam trong trẻo vang lên giữa rừng đào yên ắng.

Giữa những nhánh cây rậm rạp, có bóng người mảnh khảnh mặc áo xanh lẳng lặng nằm ở đó.

Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào rời cành tản ra theo chiều gió, chậm rãi, nhẹ nhàng lướt qua gò má xinh đẹp của thiếu nữ.

Cánh hoa đào bay tán loạn, thiếu nữ ngủ say, an nhàn đẹp đẽ như một bức tranh.

Giọng nói trong trẻo dịu dàng của người thanh niên lại vang lên: “Sở Như Dao đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong rồi, còn ngươi thì mới tới Trúc Cơ trung kỳ. Ngươi không tham gia thi đấu thì sao có thể trở nên nổi bật, mà nếu ngươi không trở nên nổi bật thì làm sao có thể vào được Vạn Kiếm lâm, làm sao có thể đến bí cảnh Vân Thiên để thay đổi tuyến tình tiết. Cốt truyện của câu chuyện này đã chệch đến độ mẹ đẻ cũng chẳng nhận nổi nữa rồi. Người mang tính thúc đẩy như ngươi còn không cẩn trọng làm việc đi mà còn lười biếng ngủ trên núi cả ngày như thế à? Hay là ngươi muốn chờ thiên lôi đánh hai ta thành đứa ngốc luôn?”

Sắc mặt Lâm Nhiên vẫn bình thản, bất động như núi.

Giọng nam kia trầm mặc.

Một lát sau, giọng nữ trầm đục cất cao đầy cảm xúc: “Vì yêu mà bất chấp đau thương, vì hận mà cố chấp tổn thương…”

Lâm Nhiên không thể làm gì khác, chỉ đành mở mắt ra, hất cánh hoa rơi trên mặt xuống, khó khăn bò dậy: “Chẳng phải huynh nói sẽ không hát bài này nữa sao, tai ta sắp kết kén đến nơi rồi, huynh tha cho Phẩm Như đi, chúng ta đổi một bài khác được không?”

Phẩm Như ngừng lại, giọng nam thâm tình lại cất tiếng hát: “Sao nỡ lòng trách người vì sai lầm, là do ta đã cho người quá nhiều tự do….”

Lâm Nhiên: “Có gì khác hả?”

"Thành toàn cho ngươi." Hệ thống lập tức thay đổi thành giọng trẻ con ngây thơ non nớt, lẩm bẩm lẩm bẩm khẽ ngâm lên: "Oh baby baby, ta yêu em ~ em là đồ ngốc bé bỏng của ta~"

Lâm Nhiên: “...”

Tay Lâm Nhiên run run, quả óc chó rớt xuống khỏi ngọn cây.

Giọng ca hát chợt ngừng lại, biến thành giọng tê tâm liệt phế: “Á, ông đây sợ độ cao á á!”

Lâm Nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng nhảy xuống, nhặt hai quả óc chó từ trong bụi cỏ ra, thổi bay cỏ vụn bám trên đó, thành khẩn xin lỗi: “Ta sai rồi, nãy ngươi hát êm tai quá, ta nghe đến mê mẩn nên bất cẩn thả lỏng tay, thế là làm rơi ngươi xuống đất luôn.”

Hệ thống bị hù dọa một phen, lúc hoàn hồn lại thì nổi giận đùng đùng mắng nàng: “Ngươi đừng có mà biện hộ, có mà ngươi chê ta nói nhảm nhiều quá nên cố tình ra tay với ta chứ gì, ta sẽ không tha thứ dễ dàng cho ngươi như thế đâu bla bla…”

Lâm Nhiên cũng không biết làm sao.

Đúng là nàng không cố ý, nhưng cũng đúng là nó nói nhảm nhiều thật.

Lâm Nhiên biết thừa nó bắt đầu nói nhảm thì còn lâu mới xong, nàng suy tư hai giây, quả quyết rút kiếm gỗ bên hông nhảy lên, cả người lập tức bay lên không trung.

Quả óc chó sợ độ cao nào đó nhắm chặt mắt lại ngay, giọng nam huyên náo ầm ĩ khi ban nãy lại biến thành một con gà bị bóp cổ, không kêu được nữa, còn tuyệt hơn cả ống giảm thanh.

Lâm Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Quả óc chó thôi mà lắm lời thế, đã sợ độ cao còn thích ra vẻ thì còn trách được ai.

Nàng cầm quả óc chó đã trở về hình dạng một quả óc chó yên tĩnh bình thường, vẫn còn vỏ. Tay nàng khẽ mân mê xoay chuyển nó, cảm giác quen thuộc truyền đến, quả thực là thoải mái mà.

Kiếm gỗ xẹt qua bầu trời mênh mông, nhanh nhẹn đi xuyên qua rừng đào rậm rạp, thông suốt sáng tỏ trong chớp mắt.

Tiên sơn rộng lớn tráng lệ, những ngọn núi cao vút như xuyên qua mây mù lượn quanh mà cắm thẳng lên bầu trời, rừng xanh và cực dốc, rừng trúc rậm rạp như biển, thác nước như đổ ập xuống với độ cao nghìn trượng, giọt nước bắn ra phản chiếu dưới ánh mặt trời thành những màu sắc tuyệt đẹp, chiếu lên bóng hình những tiểu đệ tử mặc bộ đồ màu xám đang nghiêm túc, chỉnh tề học tập kiếm pháp nhập môn một cách chỉnh tề.

Lâm Nhiên ngắm nhìn những ngọn núi tráng lệ cùng với sương mù dưới chân. Cho dù nàng đã nhìn thấy vô số lần nhưng vẫn không thể ngừng cảm thán rằng hoàn cảnh thế giới tu chân này thật tốt.

Đây đã là năm thứ tám nàng bái nhập Vạn Nhận kiếm các rồi.

Trong vũ trụ có vô số vị diện, các vị diện đan xen với nhau tạo thành vô vàn thế giới. Ở mỗi thế giới sẽ sản sinh ra vô số sinh vật khác nhau. Thế giới sẽ thông qua nguyên khí phản hồi từ sinh vật mà duy trì sự sống và từ từ phát triển lớn mạnh hơn. Từ đó nuôi dưỡng, sinh dục ra càng nhiều sinh mệnh hơn.

Nhưng chỉ mỗi nguyên khí phản hồi từ sinh vật thì không đủ để nuôi dưỡng thế giới, giống như muốn một ngôi nhà kiên cố, vững chắc thì không chỉ cần có mỗi gạch ngói, xi măng mà còn cần cả những trụ cột mạnh mẽ chống đỡ. Vậy nên thế giới sẽ lựa chọn một số sinh vật đặc thù, giao phó cho họ thiên phú đặc biệt và số mệnh đặc biệt, để họ phát triển theo đúng quỹ tích đã ước định từ trước, trở thành “trụ cột” của thế giới. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Những người này, chính là “con trời” trong truyền thuyết, hoặc trong dân gian có thể gọi là: Nhân vật chính của câu chuyện.

Lâm Nhiên, một người làm việc đầy vinh quang. Nàng đến từ vị trí cơ cấu sâu nhất trong vũ trụ, chuyên phụ trách chuyển kiếp qua các thế giới để đốc thúc các “con trời” này sớm ngày đi tới đỉnh cao nhân sinh, phát triển thành trụ cột thế giới, góp thêm cục gạch đặt thêm miếng ngói để thế giới ngày càng phát triển lớn mạnh hơn.

Lần này nàng xuyên tới thế giới tu chân tên là Thương Lan giới. Nhân vật chính trong câu chuyện này là một cô gái, cũng chính là Sở sư tỷ trong miệng các đệ tử nhỏ tuổi, Sở Như Dao.

Sở Như Dao xuất thân trong vương triều thế tục, là công chúa tôn quý của Hoàng thất. Mới tám tuổi nàng đã được đưa tới Vạn Nhận kiếm các đệ nhất kiếm đạo, được phát hiện là người duy nhất có Băng linh căn, lại có năng khiếu tuyệt vời trong kiếm đạo. Hiện tại đang là một trong những đệ tử được coi trọng nhất trong Vạn Nhận kiếm các. Nàng và sư huynh Yến Lăng cùng bái nhập Chưởng môn Khuyết Đạo Tử. Từ đây thẳng tiến tới con đường đi tới đỉnh cao nhân sinh rực rỡ sáng chói.

Vốn dĩ đang rất là ổn định, chả hiểu sao lớp màng ngăn cách của thế giới này lại xuất hiện vết rách, tức là đã có dị vật rơi xuống đây.

Cái được gọi là dị vật chính là người hoặc vật không thuộc thế giới này, chen ngang vào làm thay đổi quỹ tích của thế giới.

Ví dụ như trong thế giới cổ đại tranh đấu thì lọt vào một cô nàng hệ Mary Sue của thế kỷ hai mươi sáu, hoặc là thế giới tình yêu ngược luyến tàn tâm thì cả nhà nữ chính sống lại, hoặc là bối cảnh thanh xuân vườn trường xuất hiện một nhân vật ma vương đặc biệt bá đạo…

Xui xẻo hơn nữa là, vết rách của Thương Lan giới rất lớn.

Ai ai cũng biết, trong bất cứ tình huống nào, vết rách kia càng lớn thì tức là dị vật rơi xuống càng nhiều… Vậy thì mọi người đều có thể tự tưởng tượng ra viễn cảnh như thế nào rồi đấy. Tưởng tượng thử nhé, nữ chính Mary Sue người gặp người yêu đụng phải ma vương bá đạo hậu cung cả trăm em, thêm cả thiết lập nhân vật yêu ai là giết cả nhà người yêu, tất cả đụng chạm phát lửa với nhau, tạo thành tình tiết ngược luyến tình thâm trong một thế giới Tu Chân.

Vừa xán lạn vừa kích thích thế còn gì.

Còn Lâm Nhiên thì cứ thế được đưa tới thế giới vô cùng kích thích này, trên vai gánh trách nhiệm nặng nề.

Ngày đầu tiên xuyên tới, Lâm Nhiên suýt chút nữa khóc thành dòng sông ở ngay dưới chân Vạn Nhận kiếm các rồi.

Nàng không cần kịch tính gì cả, nàng chỉ muốn làm con cá mặn* bình bình đạm đạm uống trà dưỡng sinh nằm trên xích đu mỉm cười nhìn mây cuộn mây tan trước khi về hưu mà thôi.

(*: Chỉ những người không muốn làm việc gì cả, không muốn tranh đấu, không muốn cố gắng, không có ước ao tiền tài danh vọng quyền lực, chỉ muốn ăn ngủ sống qua ngày)

Nàng đã trải qua biết bao tang thương trắc trở rồi, trước khi về hưu còn phải đi cứu chữa cho cái thế giới dông cuồng mưa bão này hay sao? Vậy chẳng phải cánh hoa yếu ớt bị vùi dập à?

Nhưng chẳng còn cách nào khác, nhiệm vụ không hoàn thành thì không được nghỉ hưu, đến cả hệ thống của nàng cũng bị ép thành quả óc chó ném tới đây. Một chân đã bước vào rồi, Lâm Nhiên không thể làm khác gì hơn là khóc không ra nước mắt mà bước tiếp.

Kiếm gỗ bay qua đỉnh núi nhộn nhịp nhất của núi Kỳ Sơn, ánh kiếm bay đi bay lại thưa thớt dần, mây mù tản ra, lộ ra một góc hẻo lánh của ngọn núi độc lập, giống như là thanh trường kiếm cắm lên tận trời cao.

Đây là đỉnh Vô Tình, chủ nhân nơi này chính là sư phụ của nàng, Vô Tình kiếm chủ Giang Vô Nhai.

Vạn Nhận kiếm các được tôn làm đệ nhất kiếm tông của Thương Lan giới. Trong tông môn có vô số cường giả. Trưởng lão từ cảnh giới Kim Đan trở lên là có thể độc lập một mình giữ một ngọn núi riêng. Mà Giang Vô Nhai thì lại là Kiếm chủ cảnh giới Nguyên Anh, thực lực mạnh mẽ thân phận bá đạo. Đệ tử thân truyền đầu tiên và cũng là duy nhất của hắn, Lâm Nhiên, là một người… ừm chẳng có gì đặc biệt cả.

Dù sao đến cả kiếm các của họ cũng là ở đỉnh núi hoang vu nhất thê lương nhất, cảm tưởng chỉ chút nữa thôi là rời khỏi luôn phạm vi của Vạn Nhận kiếm các rồi.

Nhưng Lâm Nhiên lại chẳng thấy có vấn đề gì cả, dù sao thì một kẻ ba ngày thì hết hai ngày làm cá mặn ngủ nướng với một kẻ một tuần bảy ngày thì say quắc cần câu hết tám ngày tụm lại với nhau, lại còn có chỗ mà ở thì đã là Chưởng môn sư thúc có trái tim quá nhân hậu rồi.

Lâm Nhiên bước chân trên thềm bậc đá màu xanh, đeo lại kiếm gỗ vào hông, vỗ bụi bặm không tồn tại trên ống tay áo, vừa xoay quả óc chó vừa từ từ đi lên.

"Lâm sư muội."

Giọng nói kia trong trẻo lạnh lùng như ngọc trong bể băng, trong suốt lạnh lùng, dư âm mát lạnh.

Lâm Nhiên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cách không xa ở đằng trước có một bóng người cao thật cao đang chầm chậm bước tới.

Người thanh niên trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu xanh lam, trên đai lưng trắng như tuyết đang vắt một thanh kiếm gỗ phối với trang sức tinh xảo đằng đuôi.

Gương mặt hắn tuấn tú gầy gò, đôi mày kiếm kéo dài tới gần thái dương, đôi con ngươi như hồ nước trong veo, khi lông mi cụp xuống khiến người ta cảm giác như là sóng vàng và ánh thu phản chiếu trên gương mặt. Thỉnh thoảng, ánh mắt nghiêm nghị như ánh kiếm vụt lên một cách bất ngờ, lại im hơi lặng tiếng mà chìm vào nơi biển khơi vô tận tĩnh lặng lãnh đạm.

Người đời đều biết, kiếm các có song tuyệt, chính là Băng Tuyết Hóa Tiên và Quân Tử Hàn Kiếm.

Quân Tử Hàn Kiếm ở đây chính là chỉ Đại đệ tử của Chưởng môn Vạn Nhận kiếm các - Yến Lăng.

Yến Lăng, năm ấy mới mười tuổi đã bái nhập làm môn hạ của Chưởng môn Khuyết Đạo Tử, tu luyện mật pháp cao nhất của kiếm các là Quân Tử kiếm pháp. Ba ngày sau khi nhập môn đã có thể dẫn khí vào trong cơ thể. Hai năm sau, khi khoảng chừng mười hai tuổi đã có thể lên được Trúc Cơ, chấn động toàn bộ Vạn Nhận kiếm các. Hôm nay hắn vẫn chưa tới hai mươi tuổi nhưng cũng đã lên đến Trúc Cơ đỉnh phong, cách Kết Đan một bước không xa nữa. Trong mắt mọi người, gọi hắn là con cưng của trời không quá đáng tẹo nào. Thậm chí, hắn còn là một trong những đối thủ có tính cạnh tranh nhất trong việc trở thành người đứng đầu các môn phái lớn trong tương lai.

Nhưng Lâm Nhiên biết rõ, con đường bằng phẳng mà huy hoàng này của hắn sẽ dừng lại trong tương lai không xa.

Tầm khoảng năm mươi năm sau, khi đã đạt đến Kim Đan đỉnh phong thì Yến Lăng đột nhiên nổi điên. Một người một kiếm tàn sát toàn bộ đại tông Huyền Thiên tông ở Thương Lan giới. Hắn đột phá Nguyên Anh, giải phóng Hắc Uyên, trở thành Hắc Uyên hải chủ, kẻ chế ngự được Hắc Uyên khiến vạn hồn hãi kinh trong thiên hạ.

Trên đống hài cốt của Huyền Thiên tông, trước mặt mọi người, Yến Lăng đã tự mình đập vỡ bội kiếm Long Uyên kiếm, phản bội Vạn Nhận kiếm các, công khai đứng về bên đối lập với chính đạo.

Đại sư huynh tôn kính đáng tin lại đại khai sát giới, phản bội tông môn, quyết liệt đối lập với chính đạo đã làm cho từ trên xuống dưới Vạn Nhận kiếm các kinh hãi, cũng trở thành câu hỏi to lớn đầy đau đớn nhất trong nửa cuộc đời êm đềm bằng phẳng đã qua của vai chính Sở Như Dao.

Sự phản bội bất ngờ của Yến Lăng tạo thành bước ngoặt to lớn trong cuộc đời Sở Như Dao. Thậm chí, nàng còn vì chuyện này mà sinh tâm ma. Sau đấy không thèm để ý tới bất cứ thứ gì mà đi khắp nơi lịch luyện tận mấy trăm năm. Thời điểm sinh tử cũng tự mài giũa lại chính mình chỉ để có thể lao được vào trong Hắc Uyên, lao tới đuổi theo sư huynh được nàng coi là tôn kính nhất, đối thủ đáng gờm nhất nhưng cũng là vị Đại sư huynh đáng tin cậy nhất, chỉ để hỏi một câu tại sao.

Cho tới sau này, sau khi Sở Như Dao biết được sự thật đằng sau, nàng đi tới Băng Tuyết Hàn Thiên nơi phương Bắc bế quan cả trăm năm, cuối cùng tâm ma vỡ nát tan tành, một bước hóa thần, trở thành một trong những đại năng giả cường đại nhất trong Thương Lan giới.

Mà khi đó, Yến Lăng đã sớm táng thân tại Hắc Uyên nhiều năm.

Lâm Nhiên nhớ lại hồi lâu, lúc lấy lại tinh thần thì đầu mũi đã ngửi thấy rõ hơn hương cỏ xanh lạnh lẽo rồi.

Yến Lăng đã đi tới trước mặt nàng.

"Lâm sư muội."

Yến Lăng lẳng lặng nhìn nàng, chậm rãi mở miệng với giọng trần thuật: “Muội không tham gia thi đấu tông môn.”

Trong tương lai, Hắc Uyên hải chủ - kẻ mà bị chính đạo đuổi tận giết tuyệt, kẻ bị thế nhân cười chê hôm nay vẫn chỉ là một đệ tử cao lãnh muốn làm hết bổn phận trong Vạn Nhận kiếm các, là đệ tử được yêu thương, là Đại sư huynh được tất cả các sư đệ sư muội tôn trọng và yêu thương.

Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị như đang giáo huấn của Yến Lăng, Lâm Nhiên bỗng thấy áp lực bội phần.

Lâm Nhiên biết, Yến Lăng đã thất vọng về nàng từ lâu rồi.

Dù sao thì trong mắt tất cả mọi người, nàng cùng với Yến Lăng, Sở Như Dao cũng cùng nhau bái nhập Vạn Nhận kiếm các, chia ra trở thành đệ tử thân truyền của Giang Vô Nhai cùng với Khuyết Đạo Tử - hai nhân vật đại năng đã đến kỳ Nguyên Anh. Vậy mà nay Yến Lăng cùng với Sở Như Dao đã trở thành song tuyệt của kiếm các còn nàng thì vẫn im hơi lặng tiếng không có gì…

Lâm Nhiên cũng chẳng rõ trong đầu Yến Lăng đã chạy loạn tới cái gì rồi, nhưng nàng biết, chắc chắn là hắn đang tính toán làm sao để đốc thúc nàng hăm hở tiến lên phía trước.

Lâm Nhiên cũng không biết phải làm sao. Nàng thật sự rất muốn nói cho hắn biết rằng thật sự không phải do nàng vô âu vô lo, cũng không phải là đã mẻ không sợ rơi. Chẳng qua nàng chỉ là công cụ hình người, là cải trắng trong ruộng, thật sự không cần thiết phải nhảy vào ruộng sánh vai với đống thức ăn khác, không cần phải tranh giành thắng thua làm gì. Việc cần làm thì vẫn phải tiếp tục, lương bị trừ thì vẫn bị trừ, nếu có thời gian phơi nắng lười biếng thì sao lại không làm cơ chứ?

Hơn nữa, với tư cách là người đã đi qua quá nhiều thế giới không bình thường, Lâm Nhiên hiểu được tầm quan trọng to lớn của việc sống sót. Trong tình huống không cần phải thay đổi mạch truyện chính thì cứ để cho các nhân vật chính tự do tung hoành. Dù sao thì bản thân họ cũng đã có hào quang từ trước, người này mạnh mẽ hơn người kia. Nhưng nàng thì không giống thế, nàng chỉ là một “kẻ vãng lai”, làm không tốt thì sẽ bị thiên lôi đánh. Cho nên xuất đầu lộ diện làm gì, đang chê mình chưa đủ khét hả.

Lâm Nhiên tích trong lòng cả bụng hậm hực, nhưng nàng lại chẳng thể nói ra. Người có nhiệm vụ mang tính thúc đẩy, trợ lực như nàng không được tiết lộ lai lịch thực sự của bản thân mình là gì với đối tượng ở thế giới nhiệm vụ bằng bất cứ phương thức nào. Nếu không sẽ bị sét đánh không ngừng, có thể bị đánh tới độ hoài nghi nhân sinh luôn.

Lâm Nhiên không còn cách nào khác. Dưới ánh mắt mang đến cảm giác đè nén khó thở của Đại sư huynh, nàng không thể làm gì khác hơn, chỉ đành ho khan hai cái rồi nói: “Đại sư huynh, thật ra muội cũng muốn đi lắm chứ, chỉ là hôm nay bỗng nhiên thấy trong người không thoải mái cho lắm, không thể tham gia được thôi ạ.”

Mày kiếm của Yến Lăng hơi nhăn lại: "Muội khó chịu chỗ nào?"

Lâm Nhiên che bụng, thuận miệng qua loa lấy lệ: "Đau dạ dày."

Yến Lăng nhìn vị trí nàng đang che, trầm mặc hai giây rồi nói: “Chỗ đó là thận.”

“...” Lâm Nhiên vẫn cắn răng nói: “Thật ra thì muội cũng thấy thận của mình không được ổn cho lắm.”

Yến Lăng trầm tĩnh nhìn nàng, chậm rãi thốt từng chữ: “Ta lừa muội thôi, chỗ đó là dạ dày thật.”

"..."

Lâm Nhiên không biết mình nên có biểu cảm như nào nữa, cười vô cùng miễn cưỡng: “Đại sư huynh, huynh thật là hài hước há há há.”

Đôi con ngươi đen nhánh của Yến Lăng lẳng lặng nhìn nàng.

“Muội không cần qua loa lấy lệ với ta làm gì."

Nói rồi, hắn đặt bình ngọc vào trong lòng nàng, xoay người đi lên trên núi, giọng nói trong trẻo mà kiên định: “Dù muội muốn làm bất cứ chuyện gì, ta cũng sẽ ủng hộ muội.”

Lâm Nhiên ôm bình ngọc, hơi ngẩn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp