Mềm Mại Đối Lạnh Lùng

Chương 184 Ngoại truyện 29: Cuộc đời viên mãn 3


9 tháng

trướctiếp

Nắng chiều mạ vàng, thiếu niên đứng dưới bóng cây hải đường ở trong ánh mắt của nàng ngước mắt lên nhìn.

Gương mặt của hắn lạnh lẽo, ở trong ánh nắng vàng nhạt sắc bén như kiếm, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén giống như sương mỏng.

Thiếu nữ đứng ở nơi xa vẫy tay với hắn và nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, hơi hơi nghiêng đầu và lông mi dài xanh đen khẽ chớp.

Ngược với ánh mặt trời nên nàng không nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trên mặt hắn, chỉ tò mò tại sao hắn không chịu di chuyển.

Nhưng rất nhanh nàng đã buông điều hoang mang này xuống.

Thiếu nữ không hề rụt rè cong khóe môi lên, nhấc váy đỏ lên và cứ như vậy bước lên những đóa hoa hải đường đỏ nhạt rơi trên con đường đá xanh, ba bước cũng làm thành hai bước chạy chậm đến trước mặt hắn.

“Con ngựa đen của chàng đâu?” Nàng nhấc tà váy lên nhìn xung quanh sau lưng hắn, giọng nói còn mang theo tiếng cười thanh thúy: “Ta muốn hỏi nó một chút, nếu ta mua một chút cỏ khô cho nó thì nó có thể chịu cho ta mượn lưng ngựa để ta dẫm lên trên đó quay trở lại trong viện được không?”

Nàng nói như vậy, lại giơ tay đi sờ trang sức trên đầu.

Hôm nay nàng nhất thời đi ra ngoài cho nên cũng không có ăn mặc lộng lẫy.

Ngoại trừ hai cái kẹp tóc, đồ vật trên mái tóc có thể gỡ xuống thì còn một cây trâm chuồn chuồn tinh xảo.

Đây là năm nay nàng cập kê mẫu thân đã tặng cây trâm này cho nàng, nàng đặc biệt thích và trong lúc nhất thời hơi luyến tiếc tặng cho người khác.

Chiêu Chiêu nghĩ như vậy và buông cây trâm ngọc xuống, ngược lại đem một nửa thức ăn mới mua đưa cho hắn: “Hoặc là, nó có muốn ăn bánh rán nhân cà rốt và bánh bắp ngọt không?”

Thiếu niên không có duỗi tay cầm lấy.

Đáy mắt của hắn hơi sắc bén, ngón tay có khớp xương rõ ràng mở ra ở trước mặt nàng và để lộ ra một cái kẹp tóc trong lòng bàn tay.

“Đây là đồ vật của nàng?” Hắn lạnh giọng.

Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn, một đôi mắt hạnh hoa trong sáng cong thành hình trăng non.

“Là kẹp tóc của ta.” Mi mắt của nàng cong cong, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tuy nhiên bây giờ đã là của chàng —— chàng muốn bán đi hay tặng cho người khác cũng được.”

Ngón tay thon dài của thiếu niên cầm kẹp tóc đột nhiên siết chặt lại.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía nàng lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Ta nói qua lúc nào là sẽ nhận đồ của nàng?”

Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, tò mò nhìn hắn một lúc lâu.

Một lúc sau, mắt hạnh của nàng cong lên và đưa ra kết luận: “Chàng cảm thấy băn khoăn sao?”

Nàng ôm điểm tâm trong lòng ngực và nghiêng người đi, rất săn sóc ra hiệu kêu hắn nhìn về phía sân viện cách đó không xa: “Vậy, chàng có thể tặng quà lại cho ta. Ví dụ như giúp ta dọn cái thang hoa lại đây ——”

Lời nói còn chưa dứt, nàng nghe thấy phía xa vang lên tiếng mở cửa rất nhỏ.

Một người đàn ông trung niên ăn mặc bộ quần áo màu nâu đi ra từ cửa hông, sau đó dặn dò gã sai vặt đang canh gác: “Khi lão gia và phu nhân rời phủ đặc biệt dặn dò là bây giờ trong kinh thành không yên ổn, không được để cô nương lén đi ra khỏi phủ. Các ngươi phải mở to đôi mắt một chút, nếu cô nương xảy ra chuyện gì thì không ai có thể chịu trách nhiệm nổi đâu.”

Chiêu Chiêu nhanh chóng ngừng nói lại.

Nàng nhìn xem xung quanh, nhìn thấy người đàn ông mặc bộ quần áo màu nâu muốn đi về phía nàng, trên mặt của nàng đầy vẻ hoảng hốt và vội vàng nắm lấy tay áo của thiếu niên rồi lôi kéo hắn trốn vào con hẻm nhỏ h

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp