Mềm Mại Đối Lạnh Lùng

Chương 181 Ngoại truyện 26: Năm tháng lưu luyến, cuộc sống viên mãn


9 tháng

trướctiếp

Lý Tiện Ngư ngồi phía sau bàn dài, mi mắt rũ xuống, cũng không có tâm trạng đọc thoại bản.

Nàng đặt tấu chương sang một bên. Kêu Nguyệt Kiến đóng cửa điện Điện Thừa Càn lại, lấy danh nghĩa thân thể bị bệnh nhẹ nên đóng cửa từ chối tiếp khách và yên tĩnh ở trong điện chờ hắn trở về.

Một lần chờ này là chờ rất lâu.

Chờ đến khi mưa to rơi tầm tã, những hạt mưa dày đặc rơi xôn xao trên mái ngói lưu ly.

Chờ đến khi mưa rào ngừng lại, ánh sáng hoàng hôn dần dần biến mất, cung nhân trực đêm nối đuôi nhau tiến đến và trong tay cầm cây dài treo đèn lồng thắp sáng hành lang.

Tiếng chuông báo canh giờ vang lên, dưới hành lang tiếng nước nhỏ giọt vang lên không ngừng.

Lý Tiện Ngư càng cảm thấy không yên trong lòng.

Bây giờ đều đã sắp qua giờ hẹn.

Tối nay Lâm Uyên còn sẽ quay về sao?

Nàng lo lắng suy nghĩ.

Khi nàng đang do dự có nên ra lệnh kêu người đi đến ngoại ô tìm hắn không thì rèm châu treo bên ngoài cửa sổ vang lên thanh thúy trong gió đêm.

Lý Tiện Ngư nghe tiếng ngước mắt lên, trông thấy thiếu niên nàng nhớ mong nhảy vào từ cửa sổ.

“Lâm Uyên.”

Mày đẹp nhíu chặt lại của Lý Tiện Ngư lập tức giãn ra.

Nàng đứng dậy từ sau long án, nhấc váy lên chạy chậm về phía hắn.

Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên, giơ cánh tay ôm thiếu nữ đang chạy về phía hắn vào trong lòng ngực.

Lý Tiện Ngư nhón mũi chân lên và duỗi tay ôm lấy cổ của hắn, mi mắt cong cong nhìn hắn.

Nàng còn chưa kịp mở miệng, cơn gió mùa hè hơi nóng thổi vào từ cửa sổ mở rộng.

Thổi mái tóc đen của hắn bay đến trên cổ của nàng, đồng thời mang đến mùi máu nhợt nhạt không thể giấu được.

Trái tim của Lý Tiện Ngư một lần nữa treo trên cao.

Nàng vội vàng lui về phía sau, rũ mắt xuống đi tìm vết thương trên người hắn.

Nhờ ánh trăng chiếu vào từ hành lang, Lý Tiện Ngư cuối cùng tìm thấy vết kiếm trên bộ quần áo màu đen của hắn.

Bả vai, cánh tay, sống lưng, khắp nơi đều có.

Mà ở phần eo có một vết thương đặc biệt nghiêm trọng.

Mặc dù là đã băng bó thoa thuốc, nhưng vết máu trên băng gạc vẫn trông rất ghê người.

Hô hấp của Lý Tiện Ngư khẽ run.

Nàng nâng đầu ngón tay lên, muốn cởi bỏ quần áo của hắn nhìn xem vết thương lại sợ làm hắn đau. Làm miệng vết thương đã được băng bó tốt xé rách lần nữa, cho nên chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Giọng nói của nàng rất nhỏ, đè nén giọng nói run rẩy: “Đã xảy ra chuyện gì, tại sao lúc đi ra ngoài thì bình thường mà khi trở về đã biến thành như vậy ——”

Lâm Uyên nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng và đặt ở bên môi.

Hắn khẽ cắn đầu ngón tay của nàng, mắt phượng sâu thẳm giống như sấm sét xuất hiện trên bầu trời sau cơn mưa: “Chỉ có như vậy mới có thể coi như là danh chính ngôn thuận.”

Lý Tiện Ngư khẽ nhướng mày lên và cũng không hiểu hắn đang nói gì.

Lâm Uyên cũng không giải thích nhiều.

Hắn nắm lấy tay nàng và đi đến trước long án, cầm bút đỏ lên và bắt đầu phê duyệt tấu chương hôm nay.

Bắt đầu phê duyệt từ Hình Bộ.

Lý Tiện Ngư không có tâm trạng xem tấu chương.

Nàng đứng dậy muốn đi gọi thái y cho hắn, nhưng cổ tay trắng nõn lại bị Lâm Uyên nắm thật chặt lại.

“Trước khi thần quay về thì đã ghé qua Thái Y Viện rồi.”

Hắn kéo Lý Tiện Ngư ngồi vào trong lòng ngực của mình, cánh tay thon dài mạnh mẽ vòng qua vòng eo của nàng, giọng nói hơi thấp: “Nếu công chúa không có việc gì làm thì có thể xem

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp