Mềm Mại Đối Lạnh Lùng

Chương 179 Ngoại truyện 24: Thần chỉ yêu công chúa


9 tháng

trướctiếp

Khi sao chìm trăng lặn, trong Ngự Hoa Viên tràn đầy sương mù.

Quay trở Điện Thừa Càn Lý Tiện Ngư một đêm ngủ ngon giấc, ngủ đến khi tiếng chuông báo giờ Tý cuối cùng vang lên thì nàng mơ màng tỉnh dậy trong tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.

Nàng ngồi dậy trên giường và xoa xoa vòng eo đau mỏi, nhẹ nhàng vén long trướng đang buông xuống lên.

Lâm Uyên không ở trong điện. Nhưng thật ra trên sập gụ trước giường có đặt một xấp thư nhà được đưa đến từ Đại Nguyệt.

Môi đỏ của Lý Tiện Ngư khẽ cong lên, mang giày và cúi người cầm xấp thư trong tay.

Nàng còn chưa kịp mở ra xem, ánh mắt đã dừng lại ở bức thư nằm cuối cùng có hình dạng và cấu tạo đặc biệt khác với những bức thư còn lại.

Bức thư màu đỏ viền vàng, trên bìa vẽ hình Chu Tước đang quay đầu và cuối cùng là quốc tỉ của Đại Nguyệt.

Đây là quốc thư Đại Nguyệt đưa tới.

Đưa cũng không phải là cho nàng, mà là đưa cho Lâm Uyên, hoàng đế của Dận Triều.

Đây cũng là lá thư duy nhất được mở ra trong tất cả các bức thư. Nhưng bây giờ Lâm Uyên đặt nó trên sập gụ bên cạnh giường, phần sáp trên miệng bức thư cũng chưa được đóng kín lại.

Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc thì giơ tay mở quốc thư ra.

Trong quốc thư viết là Đại Nguyệt đồng ý thông thương với Dận Triều, ở ranh giới giữa hai nước cùng nhau xây dựng con đường mua bán.

Phía dưới là các quy tắc chi tiết liên quan đến việc này và bản đồ địa hình biên cảnh của Đại Nguyệt.

Nghĩ có lẽ chờ sau khi nhận được bức thư trả lời của Lâm Uyên thì có thể bắt đầu khởi công.

Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư cong lên.

Khi nàng nhịn không được bắt đầu suy nghĩ là mất thời gian bao lâu để xây dựng một con đường mua bán ở giữa hai nước, thì tấm bình phong ở nơi xa bị người gõ vang.

Bên ngoài tấm bình phong, giọng nói của Nguyệt Kiến dồn dập: “Nương nương, ngài đã thức dậy chưa? Thái hậu nương nương muốn gặp ngài ——”

Lý Tiện Ngư hơi giật mình. Nàng vội vàng giấu quốc thư ở phía dưới gối đầu, mang giày đứng dậy: “Tại sao vào lúc này?”

Giọng nói của Nguyệt Kiến càng thêm nôn nóng: “Thái hậu nương nương nói nương nương bị bệnh đã hai tháng nên muốn đích thân tới Điện Phượng Tảo thăm ngài.”

Lý Tiện Ngư cũng hơi hoảng loạn.

Nàng vội vàng đẩy tấm bình phong ra và kéo Nguyệt Kiến vào: “Mau, mau giúp ta thay y phục trang điểm.”

Nguyệt Kiến liên tục trả lời, vội vàng giúp nàng múc nước rửa mặt.

Canh giờ vốn dĩ thảnh thơi lập tức trở nên nhốn nháo hoảng loạn.

Chờ sau khi Lý Tiện Ngư rửa mặt trang điểm xong và vội vàng quay trở lại Điện Phượng Tảo thì cũng qua nửa canh giờ.

May mà ngày mưa đường trơn, kiệu của Thái hậu đi thong thả.

Trước khi đến Điện Phượng Tảo thì Lý Tiện Ngư đã ở trong phòng khách chính điện chờ đón.

Triệu Thái hậu ở trong nhóm cung nữ vây quanh đi đến trước mặt Lý Tiện Ngư, khẽ giơ tay muốn ngừng động tác hành lễ của nàng lại.

“Ở trước mặt ai gia không cần giữ lễ tiết như vậy.”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng trả lời, mời Triệu Thái hậu ngồi ghế trên và lại kêu nhóm cung nữ bưng trà bánh đã chuẩn bị tốt lên.

Nàng cất giấu lo lắng trong đáy lòng, hơi hơi rũ lông mi xuống: “Chiêu Chiêu không biết mẫu hậu muốn tới đây. Chuẩn bị hấp tấp một chút mong rằng mẫu hậu thứ tội.”

“Không sao.” Triệu Thái hậu bưng tách trà và ngồi trên chiếc ghế hoa lê.

Đôi mắt phượng hơi lạnh lẽo kia rũ xuống, nhìn chăm chú thiếu nữ trước mắt.

Tóc đen da tuyết, mắt hạnh má đào.

Nút áo cài đến cái cằm nhỏ xinh của nàng, trên tà váy màu hồng bạc còn dính vệt nước nhợt nhạt do bị nước mưa thấm ướt.

Hành tung và suy nghĩ trong khoảng thời gian này của nàng thật ra cũng không khó đoán.

Triệu Thái hậu rũ mắt phượng xuống, uống một ngụm trà nhỏ.

Bà nói: “Thân thể của Hoàng hậu bị bệnh nhẹ đã lâu.”

“Bây giờ có khá hơn chưa?”

Trong lòng Lý Tiện Ngư rất rõ ràng. Cái bà gọi là chứng bệnh đều là do các thái y bịa đặt ra, nếu Triệu Thái hậu gọi thái y thân cận đến khám bệnh thì nhất định là giấy không thể gói được lửa.

Nàng tránh nặng tìm nhẹ nói: “Có lẽ là do mùa xuân lưu lại bệnh cảm. Từ sau khi sang hè thì đã tốt hơn một chút.”

Triệu Thái hậu hơi gật đầu, cũng không hỏi tiếp và chỉ bình tĩnh uống trà.

Lý Tiện Ngư chỉ có thể ngồi bên cạnh bà.

Chờ bà muốn đi về hoặc là Lâm Uyên lâm triều trở về.

Khói trà lượn lờ, Triệu Thái hậu chỉ uống hai ngụm trà nhỏ thì đã đặt tách trà xuống.

Giọng nói của bà bình thản giống như nước trà không thấy gợn sóng trong tách: “Ai gia có vài chuyện riêng tư muốn nói với Hoàng hậu, các ngươi đều lui ra đi.”

Triệu Thái hậu vừa dứt lời, các cung nữ đi theo bà lần lượt hành lễ theo thứ tự và nối đuôi nhau lui ra ngoài.

Lý Tiện Ngư không còn cách nào đành phải kêu Nguyệt Kiến và các cung nữ lui ra ngoài.

Tấm bình phong khẽ đóng lại, trong phòng khách vốn yên tĩnh càng thêm yên tĩnh. Cũng ngăn cản tất cả tiếng mưa rơi tí tách ở bên ngoài sân.

Hai tay Lý Tiện Ngư ôm tách trà, cảm nhận nhiệt độ truyền ra từ tách trà và cố gắng ổn định tiếng tim đập hỗn loạn của mình.

Cuối cùng vẫn là Triệu Thái hậu mở miệng trước.

“Ai gia nghe nói, Uyên Nhi muốn mở thông thương với Đại Nguyệt.”

“Con có suy nghĩ gì về chuyện này?”

Trái tim của Lý Tiện Ngư treo lên trên cao. Nàng cảm thấy chuyện nà

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp