Mềm Mại Đối Lạnh Lùng

Chương 178 Ngoại truyện 23: Xử lý xong chuyện tiền triều


9 tháng

trướctiếp

Một tia sét trắng rạch ngang bầu trời, tiếng sấm sét ầm ầm.

Ngoài hành lang sấm sét đan xen, mưa gió mù mịt.

Trong hành làng vẫn lại vẫn tràn ngập mùa hè, không thổi hơi lạnh vào mặt.

Mày đẹp của Lý Tiện Ngư cong cong, một tay nắm chiếc váy đỏ bị gió thổi bay, một tay nắm chặt bàn tay to lớn của Lâm Uyên. Nàng sóng vai với hắn đi dọc hàng lang, cùng hắn quay trở lại Điện Thừa Càn cách đó không xa.

Ngày mưa trời nhanh tối.

Lý Tiện Ngư thắp sáng chiếc đèn lồng bằng vải thưa màu xanh lá cây trên bàn, trải bút và mực lên lóng án của hắn. Nàng muốn bắt đầu viết thư nhà gửi về Đại Nguyệt.

Nàng cân nhắc từng câu từng chữ, viết vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ.

Từ việc nhỏ xảy ra khi nàng đến Dận triều, đến chuyện lớn sau khi thương lượng với Lâm Uyên, ý tưởng muốn hai nước mở chung con đường thông thương.

Đủ chuyện, không thiếu thứ gì.

Khi nàng đang tập trung hết tinh thần để viết thì có người đến gõ cửa nơi xa.

Trong tiếng mưa gió ngoài điện, mơ hồ nghe thấy tiếng ảnh vệ bẩm báo: “Bệ hạ, Bộ Cẩm Y nhận được thư nhà gửi từ Đại Nguyệt tới.”

Đôi mắt hạnh của Lý Tiện Ngư sáng lên.

Nàng đặt bút xuống, đứng dậy từ trên long án, vươn tay chạm vào tay áo Lâm Uyên: “Lâm Uyên, đây là thư nhà gửi cho ta.”

Khi nàng mới tới Dận Triều, từng viết thư nhà gửi cho mọi người.

Nếu tính thời gian từ ngày đó, hiện tại chính là thời gian nhận được thư hồi âm.

Lâm Uyên ừ một tiếng trả lời, sải bước qua tấm bình phong thêu màu vàng trong điện, đi đến trước cửa.

Lý Tiện Ngư ngồi đợi hắn ở trước long án.

Thấy hắn trở về cầm theo một chồng thư trên tay, trong lòng vô cùng mừng rỡ.

Mày đẹp nàng hơi cong, đưa tay về phía Lâm Uyên.

Lâm Uyên đặt thư vào lòng bàn tay nàng, nhỏ giọng hỏi nàng: “Công chúa đọc thư nhà, có cần thần phải tránh đi không?”

Lý Tiện Ngư nghe vậy mỉm cười.

Nàng giơ tay nắm lấy tay áo hắn, kéo hắn sóng vai quay trở lại ngồi sau long án.

“Cũng không phải chuyện mờ ám gì, cùng nhau đọc đi.”

Nàng nói xong thì đặt chồng thư lên trên long án, tiện tay mở ra một phong thư gần nhất.

Phong thư này chính là Trúc Từ gửi tới. Trong thư chỉ nói đến một số việc vặt trong Điện Phi Hương.

Đơn giản là hôm nay sửa chữa tường cung, ngày mai dọn sách nước bùn trong ao nhỏ.

Thỉnh thoảng cũng xen lẫn một chút chuyện thú vị trong cung.

Lý Tiện Ngư đọc thư xong mỉm cười. Nhưng cũng không vội vã viết thư hồi âm, mà tiếp tục đọc những bức thư còn lại.

Phong thư thứ hai là do ngoại tổ gửi từ Giang Lăng đến Nguyệt Kinh Thành. Sau đó lại gửi từ Nguyệt Kinh Thành đến Dận Triều.

Trong thư viết thân thể hai vị trưởng lão vẫn tốt, bệnh tình của mẫu phi cũng không xấu đi.

Bảo nàng tự chăm sóc bản thân, không cần lo lắng cho bọn họ.

Lý Tiện Ngư đọc thư xong hơi tập trung suy nghĩ một chút.

Thật lâu sau mới đặt phong thư xuống, đọc tiếp hai bức thư cuối cùng.

Hai bức thư này là của hoành huynh và hoàng tỷ Ninh Ý của nàng.

Mỗi người ngoại trừ hỏi thăm một ít việc vặt, cuối thư, không hẹn mà cùng nhắc tới một chuyện.

Chính là hôn sự của hoàng tỷ Ninh ý và thái phó.

Trong thư nói đến, phủ công chúa của hoàng tỷ Ninh Ý đã được xây dựng xong.

Hôn sự đã được dự định tổ chức vào mùa thu năm nay.

Hoàng huynh đơn giản kể lại chuyện này. Nhưng thư của hoàng tỷ, lại còn gửi kèm thêm một tấm thiệp mời vàng.

Thiệp mời mời nàng tới dự tiệc cưới.

Lý Tiện Ngư cầm thiệp mời trong tay, mày đẹp hơi cong, lông mi hơi cụp xuống.

Vừa vui mừng vừa buồn bã.

Lâm Uyên thu hết sắc mặt nàng vào đáy mắt.

Hắn mở miệng hỏi: “Công chúa muốn trở về Đại Nguyệt sao?”

Đầu ngón tay Lý Tiện Ngư hơi cong lại, nắm chặt thiệp mời trong tay.

Nàng do dự một lúc lâu. Cuối cùng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy, ta có thể quay trở về một mình không?”

Lâm Uyên cau chặt mày kiếm: “Đi một chuyến từ Đại Nguyệt đến Dận triều ít nhất cũng mất mấy tháng. Đường xa vạn dặm, còn chưa nói đến biến cố có thể xảy ra trên đường đi nữa.”

Hắn không chút do dự từ chối, không cho cơ hội: “Cho dù phải về, công chúa cũng phải dẫn theo thần về.”

Lý Tiện Ngư đương nhiên đoán được hắn sẽ trả lời như vậy.

Nàng khẽ nhíu mi, trong lòng đấu tranh một lúc. Cuối cùng, nàng ngước mắt lên nhìn hắn.

Nàng nhỏ giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên. Nếu chúng ta cùng nhau trở về Đại Nguyệt. Còn chuyện ở Dận Triều, sẽ giao cho ai quản lý? Hay là vẫn phải mời mẫu hậu buông rèm chấp chính?”

Nàng cũng có nhiều hiểu biết với chuyện triều trước.

Nhưng cũng có thể đoán được. Nếu Triệu Thái hậu buông rèm

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp