Mềm Mại Đối Lạnh Lùng

Chương 103: Ngọc phù của Vương thị


11 tháng

trướctiếp

Điện Phi Hương cách Điện Phượng Nghi cũng không tính xa.

Khi Lý Tiện Ngư dẫn theo Nguyệt Kiến, cầm một hộp điểm tâm đi đến tiền điện, cũng chỉ mới qua giờ dùng bữa sáng, ngay cả sương sớm trắng sữa còn chưa tan biến hết.

Nàng bước lên trên bậc cầu thang dài còn đọng nước.

Còn chưa mở miệng, Chấp Sương canh giữ ở trước cửa điện đã hành lễ với nàng, áy náy nói: “Công chúa, công chúa nhà ta bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi. Chỉ sợ không gặp ngài được.”

Lý Tiện Ngư chỉ có thể gật đầu: “Vậy chờ sau bữa trưa ta lại đây bái kiến hoàng tỷ.”

Nàng nói, xoay người lại rời đi, vừa nhấc mắt lên, lại trông thấy hoàng tỷ Ninh Ý trở về từ bên ngoài.

Vào trời đông giá rét, vạn vật suy yếu, mà nàng ấy vẫn mặc chiếc váy đỏ dệt bằng chỉ vàng tươi đẹp, khoác một chiếc áo choàng lông cừu màu đen mềm mại, mái tóc dài đen nhánh được búi thành kiểu đọa vân lộng lẫy, cây trâm của nàng được làm bằng vàng ròng và được khảm hồng ngọc.

Là kiểu ăn mặc lộng lẫy hiếm khi gặp được.

Ánh mắt của Lý Tiện Ngư bị hấp dẫn qua, không khỏi mở miệng kêu: “Hoàng tỷ Ninh Ý.”

Ninh Ý cũng nhìn thấy nàng.

Môi đỏ của nàng khẽ cong lên, bước đi thong dong đi đến trước người Lý Tiện Ngư, giống như ngày thường giơ tay lên nhéo mặt nàng, giọng nói lười biếng: “Thật hiếm thấy nha, sớm như vậy mà thỏ con đã tự mình đưa tới cửa rồi.”

Ninh Ý trở về từ bên ngoài, đầu ngón tay hơi lạnh lẽo một chút.

Lý Tiện Ngư lại không né tránh, nàng nhẹ giọng nói: “Gia Ninh lại đây thăm hoàng tỷ.”

Ninh Ý mỉm cười, dẫn nàng cất bước đi vào bên trong, mà Chấp Sương sắc mặt ửng đỏ, lui sang bên cạnh, cũng không thỉnh tội với Ninh Ý.

Lý Tiện Ngư đoán được, lời nói vừa rồi của Chấp Sương chắc là do hoàng tỷ lập mưu đặt kế cho nên nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ cất bước đi ngang qua từ bên người Chấp Sương.

Ninh Ý lại mở miệng: “Chấp Sương.”

Nàng không chút để ý nói: “Tiến vào, giúp bổn cung sơn móng tay lại lần nữa.”

Chấp Sương cúi đầu nói vâng.

Vì vậy ba người cùng nhau vào nội điện.

Lý Tiện Ngư ngồi ở trên chiếc ghế hoa hồng, đặt hộp đồ ăn lên trên trường án. Mà Ninh Ý dựa nghiêng trên chiếc ghế dài, gác cổ tay trắng nõn lên trên chiếc gối, để Chấp Sương giúp nàng gỡ xuống từng cái móng tay giả, lại lấy nước ấm rửa tay.

Ninh Ý liếc mắt nhìn nàng một cái, không nhanh không chậm hỏi: “Nói đi, hôm nay tới tìm bổn cung làm cái gì?”

Lý Tiện Ngư đáp: “Gia Ninh cầm theo điểm tâm đến đây thăm hoàng tỷ.”

Ninh Ý tùy tay ném một cái bình sứ nhỏ cho Chấp Sương, không chút để ý mỉm cười: “Cứ ngồi ở đây như vậy với bổn cung sao?”

Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, nói: “Hoàng tỷ muốn đi chơi chỗ nào, Gia Ninh có thể đi cùng với hoàng tỷ.”

Ninh Ý nheo mắt lại, giống như phát hiện ra hôm nay nàng thân thiết không giống bình thường.

Ninh Ý suy nghĩ xem rốt cuộc Lý Tiện Ngư đã biết được cái gì, đã biết được nhiều hay ít.

Nhưng khi ánh mắt dừng ở trên đôi mắt hạnh hoa trong sáng hơi mang theo một chút lo lắng của nàng, rồi lại cười lên thành tiếng, giống như hiểu rõ tâm tư vốn dĩ đơn giản của nàng.

Ninh Ý cong môi, ngân nga mời: “Đi Thái Cực Điện thỉnh an phụ hoàng.”

Nàng nhướng mày, ý cười bên môi càng sâu: “Muội có muốn đi cùng với bổn cung không?”

Lý Tiện Ngư bị câu hỏi của nàng làm cho ngẩn người. Nàng nửa rũ lông mi xuống, mày đẹp hơi cau lại, ở trong lòng đang do dự không quyết định được.

Nàng không muốn đi Điện Thái Cực của phụ hoàng, sợ ở nơi đó gặp phải sứ thần của Hô Diễn, nhưng nếu không đi, nàng lại sợ sau này mình sẽ không còn cơ hội gặp lại hoàng tỷ Ninh Ý.

Ninh Ý cũng không vội vàng.

Nàng rất có hứng thú nhìn Lý Tiện Ngư, giống như chờ nàng khiếp đảm lắc đầu. (khiếp đảm: sợ đến mức có cảm giác như rụng rời chân tay)

Chấp Sương ở bên cạnh đã

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp