Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới

Chương 2


11 tháng

trướctiếp

Mấy con trai lớn chưa bằng bàn tay thật sự không đủ nhét kẽ răng. Sau khi ăn xong, Dư Huyễn Tình cũng không có cảm giác gì nhiều, chỉ giải tỏa được một chút cơn đói mà thôi. Cô dùng móng vuốt nhỏ của mình cọ cọ khóe miệng, lau lông ở bên mép sạch sẽ. Ban đêm đi kiếm ăn càng khó hơn nên cô nhất định phải ăn no trước khi trời tối hẳn.

Trước khi lặn xuống nước thêm lần nữa, cô ngẩng đầu lên ngó nghiêng xung quanh với vẻ nghi ngờ. Biển vẫn mênh mông sóng vỗ nhưng cô cứ có cảm giác hình như có động vật nào đó ở đây. Lắng tai nghe một hồi, rồi lại dùng mũi đánh hơi thật kỹ, cô chỉ cảm nhận được mùi gió biển hơi tanh cùng với tiếng cá quẫy đuôi trong nước rất nhỏ. Dư Huyễn Tình thầm cảnh giác trong lòng nhưng bây giờ cô đã không còn sức lực để chạy trốn nữa rồi, cho dù bây giờ có gặp phải bất cứ nguy hiểm nào thì cô cũng không có khả năng chống cự. Cô khẽ xoa cái bụng vẫn còn đói meo, trở người một cái, lại tiếp tục lặn xuống nước lần nữa. Để kiếm đủ thức ăn, lần này cô quyết định sẽ lặn đến chỗ sâu hơn.

Vùng biển này rộng nhưng lại không sâu, dưới đáy biển toàn là những nếp uốn nhìn như dãy núi, cao thấp khác nhau. Trên dãy núi đâu đâu cũng là đá vụn, trên đá mọc một ít rong biển. Có thể là do không có con rái cá biển nào khác đến đây, cho nên có không ít những con trai nửa trong suốt. Cô cẩn thận tìm dưới mấy tảng đá một vòng, rất nhanh đã tìm thấy được một đống. Ngoài ra cô còn tìm được một ít nghêu sò ốc hến cũng lớn chưa bằng bàn tay, nhỏ hơn trai một chút, có màu tương tự đá vụn xung quanh. Nếu không phải đá bị đào lên làm chúng nó lộ ra ngoài thì chắc cũng sẽ không có ai phát hiện ra.

Bỗng nhiên tìm được nhiều thức ăn như vậy làm Dư Huyễn Tình phấn khích đến cong khóe miệng. Cô dùng một chân giữ chặt thức ăn trước ngực, còn một chân khác tiếp tục tham lam vớt không ngừng. cho đến khi một con sò rơi khỏi ngực thì cô mới dừng lại, dùng miệng ngậm chặt sò, cô đung đưa chi sau rồi vội vàng ngoi lên mặt biển.

Lúc này màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, mây vẫn giăng kín bầu trời, mặt biển vốn còn rực lên ánh sáng vào thời khắc này lại biến thành một màu đen thăm thẳm, đậm đến mức tưởng chừng như hoàn toàn không thể tan ra. Sóng biển gầm thét còn dữ dội hơn ban ngày, từng đợt từng đợt sóng dâng cao rồi lại dập mạnh xuống.

Hồi vừa mới xuyên qua, nhìn thấy biển rộng bao la, Dư Huyễn Tình cũng hơi hoảng sợ, chẳng qua lúc đó đã có một vòng tay ôm chặt lấy cô vào trong ngực. Thế nhưng bây giờ, cô không những không có mẹ bên cạnh mà ngay cả đồng loại cũng không thấy đâu. May mà cảm giác đói bụng đã chiến thắng mọi nỗi sợ hãi, cô chỉ buồn bã một lúc rồi thôi. Sau khi chất đống thức ăn ở trước ngực và trên bụng, cô bắt đầu đắc ý dùng bữa.

Ban đầu cô còn cho rằng mình không thể ăn được loại thức ăn này cơ, nhưng mà sau khi nhai vào trong miệng mới phát hiện cho dù nó có ngon hay không thì trước mặt cơn đói đều là con số không. Huống hồ thịt của những con sò này cũng không quá tệ, chỉ tiếc là nó quá nhỏ, chỉ ăn vài miếng là đã hết. Còn thịt trai vừa thanh đạm và mềm, cắn một miếng thôi mà trong miệng đã ngập nước.

Ăn hết toàn bộ thức ăn vào bụng thì cô cũng chỉ mới no được ba bốn phần thôi. Sức ăn của rái cá biển khá khỏe, có thể ăn được lượng thức ăn bằng một phần ba trọng lượng cơ thể, hơn nữa bây giờ Dư Huyễn Tình còn đang trong giai đoạn phát triển cơ thể nên yêu cầu về thức ăn càng nhiều hơn.

Trời đã tối hoàn toàn, trừ một ít động thực vật có thể tự mình phát sáng dưới biển thì cái gì cũng không nhìn thấy. Dư Huyễn Tình vừa xoa mặt vừa nghĩ: không biết bản thân cô có thể chịu đựng được tới sáng mai hay không. Cuối cùng, cô quyết định đi ngủ trước đã. Bây giờ cảm giác đói bụng đã vơi đi rất nhiều, bơi hùng hục một khoảng thời gian dài, lại thêm hai lần đi tìm đồ ăn đã làm cô cực kỳ mệt mỏi, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay lập tức.

Chỉ trong hai ngày, cô đã quen với sự dập dìu của mặt nước, cơ thể không có chút khó chịu gì, càng không có cảm giác chóng mặt buồn nôn. Đặt hai chân trước đầy lông lên trước ngực, khép hai chân sau lại, lông trên người cô nhẹ nhàng lay động theo mặt nước. Cứ như vậy, Dư Huyễn Tình tiến vào mộng đẹp.

Ngay sau khi cô chìm vào giấc ngủ, có một bóng dáng vẫn luôn quan sát từ xa dường như phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên tiến lại gần hơn. Mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng lại không tạo ra một chút bọt nước hay âm thanh gì, lặng lẽ không một tiếng động giống như một cái bóng. Bóng đen phủ xuống, đầu ngón tay với móng vuốt sắc nhọn vươn ra, nhẹ nhàng tiến đến cổ của rái cá biển, chỉ cần dùng thêm một ít lực thì móng vuốt kia có thể xuyên qua lớp lông mà cắt đứt mạch máu mỏng manh ở phía dưới. Nhưng ngay khi móng vuốt chạm vào lớp lông thì đột nhiên dừng lại…

Màu của rái cá biển này không phải là thuần một màu mà có trắng, có xám, có nâu, còn có cả đen nữa. Một phần trước ngực và đầu của Dư Huyễn Tình có màu trắng, còn phần mu bàn tay và lưng thì lại có màu xám, có khả năng sau khi trưởng thành sẽ hoàn toàn chuyển sang màu xám đen. Mỗi ngày cô đều làm theo tập tính của rái cá biển, chải chuốt bản thân rất sạch sẽ, trên lông không hề có chút vết thức ăn hay là nút thắt lông nào, vừa mềm mại lại vừa nhẵn bóng. Phần lông trên cổ lại càng mềm hơn. Móng vuốt được phủ đầy vảy được bao bọc bởi lớp lông này trước khi xuyên qua cổ. Những sợi lông mềm mại giống như một chiếc bàn chải mịn màng, nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay và ngón tay.

Chủ nhân của móng vuốt như bị bối rối nên vô thức thu móng vuốt lại rồi dùng mu bàn tay khẽ khàng xoa nhẹ lớp lông gần như phủ kín bàn tay của mình, nhưng lại không thu đầu ngón tay cái lại nên vô tình cắt mất một nhúm lông. Chủ nhân của móng vuốt chột dạ vung đuôi, bất chợt thu tay lại, ngã người ra phía sau rồi mang theo nhúm lông bị cắt rớt bỏ đi. Động tĩnh này rất nhanh đã khiến Dư Huyễn Tình đang say giấc nồng giật mình tỉnh dậy. Cô vung mạnh cánh tay mình, mở to hai mắt, hình như cô mới nghe thấy tiếng động gì đó.

Rái cá biển con phát ra tiếng hét cảnh giác chói tai:

- Rít rít!

Cô ngẩng đầu dậy quan sát xung quanh, không có chuyện kỳ lạ gì xảy ra. Màn đêm vẫn vậy, vẫn là một bầu trời đen như mực với ít ánh sáng le lói của ngôi sao hiện ra. Âm thanh mà cô nghe được trước khi giật mình tỉnh giấc có vẻ chỉ là ảo giác. Ở nơi biển rộng mênh mông bao la vô tận như này thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Dư Huyễn Tình nhìn kỹ một lúc lâu rồi thôi.

So với ban ngày, ban đêm còn lạnh hơn một chút. Cho dù cô có đặt tay lên người thì cũng vẫn cứ bị lạnh đến đóng băng, lạnh nhất là mũi, như sắp mất đi cảm giác vậy. Cả người rái cá biển được bao phủ bởi một lớp lông mịn nhưng ở chóp mũi và lòng bàn tay thì không. Dư Huyễn Tình chà lòng bàn tay lên gò má cho hơi ấm lên rồi xoa lên chóp mũi một lúc.

Cảm giác này khá là vi diệu, nếu như bây giờ cô là một con người mà được nhào nặn một con rái cá biển như vậy thì chắc chắn là cô sẽ cực kỳ phấn khích đến mức nổ tung. Tiếc là, tự mình nhào mình, không có chút cảm giác vui vẻ gì, ngay cả cảm xúc mềm mại này cũng không làm cho cô có quá nhiều rung động trong lòng.

Không biết còn bao lâu nữa trời mới sáng, Dư Huyễn Tình nhắm mắt lại tính ngủ tiếp, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nương ánh sao yếu ớt để quan sát xung quanh thêm một lần. Lần này, cô không nhìn để tìm thứ gì đáng ngờ nữa mà nhìn về phía tảng băng.

Trước khi cô đi ngủ thì cô đang ở phía nam của tảng băng, quay lưng về phía tảng băng. Sau khi nheo mắt cẩn thận nhìn một hồi lâu, cô phát hiện mình đã quay đuôi về phía tảng băng, vừa mở mắt đã nhìn thấy đỉnh của tảng băng và khoảng cách hình như cách xa hơn rất nhiều lần. Lúc đầu cô còn có thể nhìn thấy được hơn nữa tảng băng, vậy mà bây giờ chỉ còn nhìn thấy được cái đỉnh, hơn nữa còn bị lệch đi xa lắc xa lơ. Nói cách khác, trong lúc cô đi ngủ, cô vẫn luôn trôi theo sóng biển. Nếu như không phải cô bị giật mình tỉnh giấc thì không biết lúc trời sáng cô đã trôi lạc về nơi nào.

Bất giác nhớ lại cảnh mấy ngày trước cô với mẹ qua đêm ở trong đàn rái cá biển, Dư Huyễn Tình chợt ngộ ra tại sao bọn chúng lại chọn chỗ có nhiều rong biển như vậy làm nơi sinh sống, và tại sao tất cả rái cá biển đều thích bị rong biển quấn người. Hóa ra là để cố định thân thể để không bị trôi dạt đi. Nhưng bây giờ ở vùng biển này không có rong biển, cũng không có cái gì để cố định thân thể. Hoặc là cô không ngủ, hoặc là chỉ có thể chấp nhận hiện thực bèo dạt mây trôi.

Dư Huyễn Tình thở dài một hơi, lặn vào trong nước, nhìn về phía tảng băng, mất một hồi lâu cô mới có thể quay lại vị trí ban đầu. Cô cũng không biết có đúng vị trí đó hay không, mà chỉ ước tính sơ sơ.

Vốn dĩ cô đã không ăn được bao nhiêu, lại bơi hồi lâu khiến cô lại bắt đầu đói bụng. Cô cố gắng quên đi cảm giác đói bụng, và tiếp tục đi ngủ. Trước khi đi ngủ, Dư Huyễn Tình lại lặn xuống nước kiếm một hòn đá không lớn cũng chẳng nhỏ để đè lên bụng mình, làm xong mọi thứ mới nhắm mắt lại.

Giấc ngủ này rất ngắn, chẳng mấy chốc mà trời đã hửng sáng. Ánh nắng chói chang chiếu vào mắt, Dư Huyễn Tình mơ mơ màng màng tỉnh giấc, đá còn đè trên người thành ra hơi nặng. Sau khi vứt bỏ hòn đá, Dư Huyễn Tình quan sát vị trí của mình. Cô đã bị lệch khỏi chỗ trước khi chìm vào giấc ngủ, như bị trôi theo dòng hải lưu. Đáng tiếc là cô không hiểu biết gì về thế giới này: không biết tinh cầu này bao lớn, không biết đại dương này bao rộng, cũng không biết bây giờ là mùa nào, càng không biết gì về hướng dòng hải lưu. Cho tới bây giờ, Dư Huyễn Tình chẳng thể biết là hiện tại bản thân đang ở thế giới nào, có phải là Trái Đất hay không, hay là một thế giới không xác định nào đó. Cô cũng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của con người. Trải qua mấy ngày liền quan sát, cô không phát hiện có máy bay trên bầu trời hay là thuyền trên biển, tất cả đều rất yên ả. Hoặc có thể đây là một xã hội nguyên thủy, vẫn chưa có sự tồn tại của con người. Rốt cuộc, Dư Huyễn Tình cũng không biết được là cô xuyên đến một xã hội nguyên thủy hay là xuyên thành động vật thì tệ hơn.

Dư Huyễn Tình không còn sức lực để thương tiếc, toàn bộ cảm giác của cô đã bị cơn đói lấn át, chỉ một lòng muốn tranh thủ thời gian lấp đầy cái bụng rỗng của mình. Làm một động vật mỗi ngày chỉ biết ăn và ngủ, không cần làm việc cũng chẳng cần học tập, không phải chịu áp lực hay buồn phiền, mục tiêu rất đơn giản và rõ ràng. Suy nghĩ như vậy một hồi, thật ra cô thấy khá là hài lòng.

Dư Huyễn Tình duy trì tâm trạng vui vẻ, tiếp tục hành trình kiếm ăn ngày mới của mình. Tuy nhiên, tâm trạng tốt của cô không kéo dài được bao lâu. Không ngờ nơi mà cô ở lại hôm qua cũng được coi là một địa điểm tốt. Hôm nay cô bơi trong biển rất lâu mà không tìm được thứ gì thích hợp để bỏ vào miệng.

Nơi đây là biển sâu, không phải biển cạn, mà độ sâu cô có thể lặn xuống có hạn, tối đa cũng không tới trăm mét. Bây giờ cô cảm thấy mình sắp đạt tới cực hạn mà vẫn chưa nhìn thấy đáy, phía dưới là một mảnh tối đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đột nhiên xung quanh cô lại có rất nhiều cá bơi ra. Bụng Dư Huyễn Tình đói đến mức choáng váng, nhìn thấy đàn cá này không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Khi một con cá bơi lướt qua cô, cô vội vàng nhào tới. Con cá linh hoạt vẫy đuôi để tránh khỏi sự truy đuổi của cô. Dư Huyễn Tình như một con ruồi không đầu, vội vàng đuổi theo đàn cá đang bơi, không ngừng há miệng.

Có khả năng là do cơn đói làm cô đột phá tiềm năng nên thật sự bắt được một con. Đó là một con cá có vảy màu bạc, dài bằng cánh tay, thân cá có một vài đốm lấm tấm. Cô cũng không biết đây là loài cá gì chỉ biết cắn chặt con mồi, rồi vội vàng nổi lên mặt nước, sau đó không còn quan tâm gì hết mà dùng hai chân giữ chặt con cá rồi ngoạm một miếng to. Lúc này mùi vị đã không còn quan trọng nữa, Dư Huyễn Tình ăn hết sạch con cá mà cũng không nếm ra được nó có vị gì.

Cô nhổ ra nội tạng không thể ăn được, vẫn còn thòm thèm mà sờ bụng mình. Thật ra làm động vật cũng có cái khó của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp