Gần đây trong người ta đặc biệt khó chịu, vì thế lại bắt đầu chơi trò uống thuốc độc xong uống thuốc giải. Trò này thực sự rất vui, có lẽ nên ghi chép lại rồi phổ biến trong nhân gian, gọi là “độc dược giải sầu”.
Chơi vẫn vui, nhưng hậu quả thì vẫn cứ phải gánh như thường. Giữa hạ, trời oi ả, ta ôm một thân đầy mụn nhọt ngứa ngáy nhưng lại không dám gãi, ngồi rầu rĩ trước hiên nhà. Đã uống thuốc giải nhưng ít nhất cũng phải vài ba ngày nữa chỗ mụn này mới lặn được.
Đúng lúc này, lại có khách tới thăm.
Sau khi nhìn rõ người tới rồi, ta liền cụp mắt xuống, xem như không nhìn thấy.
Trần Bồ bước từng bước tiến lại gần, mỗi bước chân của hắn vang lên, ta lại cúi đầu xuống thấp một chút.
Hắn đứng trước mặt ta, hai tay nâng mặt ta lên, ống tay áo tỏa ra mùi Long diên hương[2] thoang thoảng. Ta thuận theo tay hắn ngẩng đầu, cho đến khi đối diện với hắn, ta phát hiện trong mắt hắn ngập tràn thương xót.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).