Hôm nay lúc ta vừa mới lấy cái gậy tre một đầu vót nhọn sọc vào giữa thân con cá thì Quốc Khang tới thăm, vẻ mặt nó lúc ấy biến màu vô cùng đặc sắc, từ xanh sang trắng rồi trở về xanh lè, cuối cùng nó không chịu nổi mà tựa vào tường nôn thốc nôn tháo. Nhìn bộ dạng muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm của nó, ta nhếch mép: “Cũng không phải lần đầu nhìn thấy, sao lần nào ngươi cũng nôn thế?”
Nó giơ tay quẹt miệng, cực kỳ phẫn nỗ gào lên với ta: “Sao người có thể đâm cái gậy xuống mà mặt không đổi sắc vậy chứ?”
Ta bực bội làm bộ dứ con cá vẫn còn giãy đành đạch trên đầu gậy vào mặt nó, thằng bé lại tái mặt dựa tường nôn tiếp.
Thằng nhóc này bản tính cực kỳ mâu thuẫn, ví dụ nó thích mặc đồ lòe loẹt nhưng đồ sứ trưng bày trong phủ lại thích loại tinh tế thanh cao, ví dụ nó sợ đau nhưng lại thích chơi đấu vật, ví dụ nó sợ ta nổi điên nổi khùng nhưng cứ hở ra là mò tới.
Hoặc ví dụ, nó kịch liệt lên án cái trò xiên cá sống này của ta, nhưng rán lên rồi thì lần nào cũng phải gặm mất của ta nửa con. Rõ vớ vẩn!
Quốc Khang ngẩng đầu nhíu mày nhìn ta, càu nhàu: “Người có thể dịu dàng một chút được không?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).