Mặc Sử Yên Hoa

Chương 7


1 năm


Thiên Ứng Chính Bình năm thứ mười sáu, đến mùa hạ năm nay là ta đã chính thức ở trong lãnh cung này được mười năm.

Dù sao cũng là con số chẵn, ta đang nghĩ có lẽ nên nấu một bữa ăn thịnh soạn để kỷ niệm.
Quốc Tuấn đã ba năm không tới, ban đầu ta quả thật có chút hụt hẫng, vì dù sao cũng là người bạn đầu tiên của ta ở nơi này, nhưng lâu dần cả chút hụt hẫng này cũng phai nhạt. Trần Bồ nói đúng, ta vốn vô tâm vô phế, tình cảm nông cạn, không gặp thì cũng chóng quên.
Ta nghiên cứu y thư được hơn một năm, tìm được một thú vui mới. Đó là chế độc dược rồi lại chế giải dược, tự đầu độc mình rồi lại tự giải cứu. Chơi cũng khá vui, chỉ hiềm có đôi lúc để lại tác dụng phụ, như máu không đông được hoặc phát ban toàn thân. Nhưng ta chỉ coi như chút tai nạn nhỏ, vẫn tiếp tục chơi không biết chán.
Quốc Khang lại không bình tĩnh được như thế, mấy lần liền bị ta dọa sợ, thành ra cứ cung nữ hở ra là nó chạy tới đây, nhìn chằm chằm vào ta như thể nếu nó chớp mắt thì ta chết ngay được ấy.
Ta giơ tay búng trán nó, thờ ơ nói: “Nhóc con, nếu ta muốn chết thật thì ngươi có ngồi canh ở đây cũng vô dụng.”
Nó bưng cái trán bị đau, mím môi nhìn ta, ấm ức như sắp khóc: “Cô cô, vì sao người lại giận? Người nói ra đi, Quốc Khang giúp người.”
“Ta giận? Ta chẳng giận ai cả.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play