Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 8


11 tháng

trướctiếp

"Giày rộng bằng một ngón tay, vị thiếu phu nhân này tặng cho tiểu thư một chiếc giày không vừa chân là có ý gì chứ?" Lục Y giúp Giang Thanh Ba cởi giày ra, cau mày thành một chữ “xuyên” (*)

(*)Chữ xuyên 川

“Lương Nghi Tĩnh cũng khá thú vị, chỉ là nàng ta não bổ quá nhiều.” Giang Thanh Ba chống cằm, cười nhẹ, đung đưa chiếc quạt trong tay.

(*) Não bổ (脑补): là từ ngữ được sử dụng phổ biến trên mạng, chỉ việc tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu.

“Tiểu thư, người có thể nói những lời mà nô tỳ có thể hiểu được không?” Trong mắt Lục Y lộ ra u oán.

"Nàng ta cho rằng ta vẫn còn thèm muốn vị hôn phu cũ nên tặng đôi giày này để nhắc nhở ta rằng chúng ta không còn thích hợp nữa."

"Đôi phu thê này suýt chút nữa đã hủy hoại danh tiếng của tiểu thư, bây giờ họ vẫn có gan mỉa mai người bằng một đôi giày?" Lục Y tức giận cười: "Bây giờ nô tỳ lập tức trả lại đôi giày này cho nàng ta."

"Bây giờ người trả lại đôi giày này thì làm được gì? Chỉ sợ đến lúc đó đầu óc của Lương Nghi Tĩnh lại não bổ ra mấy thứ kịch tính hơn nữa, còn cho rằng ta vẫn còn nghĩ về Lục Tử Ninh." Giang Thanh Ba kéo Lục Y lại, rồi nhìn về phía đôi giày được thêu tinh xảo kia: "Cất nó đi trước, đến một ngày nào đó khi không ai chú ý thì vứt đi."

“Bọn họ chỉ dám ức hiếp người thôi.” Lục Y bĩu môi, ánh mắt bốc hỏa. Dáng vẻ này giống như muốn đi liều mạng với người khác.

"Chuyện vặt vãnh như vậy cũng không đáng để ngươi tức giận. Được rồi, người đi xem xem điểm tâm trong phòng bếp đã chuẩn bị xong chưa?"

Gương mặt nhỏ của Lục Y còn mang theo tức giận, cầm đôi giày thêu uyên ương sải bước ra khỏi phòng ngủ với ánh mắt chán ghét, chỉ muốn ném đôi giày đó đi ngay lập tức.

Nữ chính Lương Nghi Tĩnh cũng không phải là người tốt lành gì. Nàng ta không nói ra ngoài mặt mà chỉ lén lút lấy một đôi giày ra nhắc nhở nàng. Hành động khá là thận trọng. Giang Thanh Ba phe phẩy chiếc quạt tròn, khóe môi bất giác nhếch lên. Nàng nhớ rằng khi chuẩn bị lễ thành thân, Đan Tuệ Quân có tặng hai nô tỳ rất xinh đẹp cho con trai bà ta. Bà bà cùng nhi tức không dễ hòa thuận, về sau bên nhị phòng có chuyện để xem rồi!

"Tiểu thư, Lục Cửu - người hầu của cô gia đến đây lấy dược liệu." Lục Y đứng ở cửa báo với nàng.

"..."

Nàng mới đưa vào hầm riêng chưa đầy một ngày, còn chưa phơi khô nữa.

Trong lòng Giang Thanh Ba không ngừng mắng Lục Minh Châu không biết xấu hổ, vẫy tay để Lục Mai lấy một số dược liệu ra. Dược liệu quý được đặt ở ngăn dưới cùng của hộp, đều được giao cho Lục Cửu đang đứng đợi ở cửa.

"Tam thiếu gia bị thương à?"

"Tam thiếu gia. . . " Lục Cửu cúi đầu, hồi lâu cũng không nói ra được hắn xảy ra chuyện gì.

Giang Thanh Ba chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi. Không ngờ, đối phương do dự một hồi lâu, cũng không nói ra được một câu nào. Nếu không phải đã từng nghe Lục Cửu nói chuyện, nàng còn tưởng rằng Lục Cửu bị chứng nói lắp.

"Chàng bị thương?"

"Không phải... mà là tam thiếu gia..."

"..."

Thấy đối phương lúng túng, nàng xoa xoa trán, phất tay cho đối phương đi. Lục Cửu nhìn như là con tin bị bắt cóc lại được trả về, nhận được sự cho phép của nàng, vội vàng quay người chạy đi.

Giang Thanh Ba: “...”

Bị thương, hay không bị thương, câu hỏi này rất khó trả lời hay sao?

Giang Thanh Ba nghĩ một lúc lâu, khi nhìn thấy Lục Y xuất hiện với đĩa điểm tâm trên tay, nàng lập tức quên đi Lục Minh Châu.

Đợi đến khi nàng nhớ ra người này, đã là sáu ngày sau, hôm ấy Lục Minh Châu đột nhiên về nhà. Giang Thanh Ba đang ngủ trưa thì bị Lục Y cưỡng bức đánh thức khỏi giấc mơ. Nhìn thấy Lục Minh Châu đã mất tích gần một tháng, nàng suýt chút nữa không nhận ra chàng.

Khuôn mặt của chàng đen hơn một chút, gầy đi rất nhiều, y phục trên người xộc xệch. Chiếc áo choàng màu xanh bị rách nhiều chỗ. Trên người chàng còn nồng nặc mùi máu. Giang Thanh ba vừa đến gần thì bị mùi máu xộc vào làm nàng suýt nữa hồn lìa khỏi xác, nàng lùi lại hai bước, đưa tay lên bịt mũi lại.

"Chàng ngâm trong ao máu cả một tháng đấy à?"

“Cũng gần như vậy.” Lục Minh Châu cởi thắt lưng, tùy ý ném xuống đất. "Ta ra khỏi kinh đô để lục soát nhà rồi bắt người. Trên đường trở về, ta gặp khoảng hơn chục kẻ cướp tù. Mỗi lần một đao chém xuống, máu đều phun lên hết người ta, đến bây giờ vẫn còn ấm."

Giang Thanh Ba: “...”

Tại sao chàng phải giải thích chi tiết như vậy, nàng không muốn biết.

“Nước tắm chuẩn bị xong rồi, phu quân, mau đi tắm đi.” Thấy người làm từ phòng tắm đi ra, Giang Thanh Ba vội vàng cắt ngang chàng.

Lục Minh Châu mặc áo đi về phía phòng tắm, đi được hai bước thì đột nhiên quay người lại.

"Ngày cưới của Tử Ninh sắp đến rồi đúng không?"

"...Nếu như nửa tháng sau chàng mới trở lại, nói không chừng hắn còn có con rồi đấy."

“Thành thân rồi sao?” Lục Minh Châu nhướng mày.

"Chuyện xảy ra từ nửa tháng trước."

Thế là người lao động gương mẫu số một của gia đình đã bận rộn đến mức nhớ nhầm ngày cưới của chính cháu trai mình!

“Cũng tốt, bớt được quà mừng.” Lục Minh Châu nhướng mày, xoay người đi vào phòng tắm.

"...???"

Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác của nàng? Lục Minh Châu vui mừng vì bớt được quà mừng sao?

Sau khi Lục Minh Châu tắm xong, chàng để lộ nửa thân người đi đến gần Giang Thanh Ba, ngồi xuống, sau đó nhét một chiếc lọ sứ màu lục lam vào tay nàng.

Trên bả vai vạm vỡ có hai vết trầy xước so le, thịt lộ ra ngoài, vẫn còn chảy máu, như thể là một vết thương mới. Trên ngực và lưng vẫn còn bảy tám vết thương cũ đã đóng vảy. Có thể thấy lần này chàng đã gặp phải nguy hiểm như thế nào khi áp giải tù nhân.

Sau bữa tối, Giang Thanh Ba mong đợi Lục Minh Châu giống như những lần trước vội vội vàng vang đi làm việc. Nhưng nàng cứ đợi, đợi cho đến khi người làm đều dọn hết bát đĩa đi hết. Lục Minh Châu uể oải chiếm chiếc sạp quý phi của nàng, không cử động gì.

Khi mặt trăng đã lên trên ngọn cây, nam tử lên giường đi ngủ. Giang Thanh Ba trề khóe môi, đành phải chấp nhận sự thật rằng đêm nay chiếc giường lớn sẽ bị chia một nửa. Nàng vẫn chưa quen với việc có thêm một người ở bên cạnh, mở mắt không ngủ được, cuối cùng bị Lục Minh Châu ngại ầm ĩ giam cầm, giống như lần đầu tiên nằm chung giường hôm đó.

Nàng thực sự muốn đá nam tử bên cạnh mình ra khỏi giường. Giang Thanh Ba buồn bã nhìn chằm chằm vào chiếc màn màu trắng, đôi chân của nàng đã sẵn sàng chuyển động. Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng.

Thôi cũng được, chịu đựng một buổi tối, sau này sẽ được yên tĩnh dài lâu.

Ngày hôm sau, Giang Thanh Ba thức dậy, không ngoài dự liệu, bên cạnh đã không còn bóng dáng của người phu quân lao động gương mẫu nữa.

“Cô gia trước hừng đông đã ra cửa rồi ạ.” Lục Y nhàn nhạt nói, trên mặt mang theo nụ cười.

"... Hôm nay ngươi rất vui vẻ à?"

Tối hôm qua giữa nàng và Lục Minh Châu hình như chưa xảy ra chuyện gì khó miêu tả mà. Giang Thanh Ba nhướng mày. Nàng nhớ rằng lần trước, sau khi Lục Minh Châu rời đi, mặt của Lục Y dài ra, nhìn nàng bằng ánh mắt tiếc hận không thể rèn sắt thành thép.

"Tiểu thư, tối hôm qua nô tỳ nghe được một tin tức tốt." Ánh mắt của Lục Y sáng ngời, giống như mèo cướp được cá khô.

"Ồ?"

"Tối hôm qua phu thê Nhị phu nhân cãi nhau, nghe nói là còn đánh nhau nữa, lão gia Nhị phòng bị cào xước hết mặt.”

"Kích thích vậy sao? Sao ta lại không nghe thấy bất kỳ tin đồn nào." Không nên như vậy chứ?

Lục Y nhàn nhạt nhìn chằm chằm Giang Thanh Ba: "Tối hôm qua cô gia ở đây, cho dù có động tĩnh thì cũng không ai dám vào phòng nói cho người biết." - ủng hộ truyện trên app t y t

"Cũng đúng, mà nhị phòng vì chuyện gì mà đánh nhau vậy?"

Cho dù Đan Tuệ Quân hay giở trò với người khác, nhưng hai người họ nổi tiếng là phu thê đằm thắm có tiếng ở kinh đô, hậu viện cũng chỉ có hai người tiểu thiếp, là nha hoàn thông phòng đã đi theo Lục Minh Quân trước khi ông ta thành thân. Đôi phu thê đằm thắm như vậy mà cũng cãi vã đến đánh nhau, khẳng định vì một chuyện lớn nào đó! Đôi mắt của Giang Thanh ba tỏa sáng, tâm hồn buôn chuyện đang bùng cháy.

"Nô tỳ cũng không biết. Nhị phòng quản lý rất nghiêm ngặt."

"???"

Ta đến ghế cũng mang cả ra rồi, mà ngươi chỉ cho ta xem lá cây? Thậm chí đến cái bóng quả dưa cũng không thấy.

Lục Y rất hiểu nàng, tiếp tục nói: “Hay là nô tỳ đi hỏi xem thế nào?"

"Quên đi. Bây giờ đang là lúc đầu sóng ngọn gió, chúng ta không nên đâm đầu vào đó là gì." Giang Thanh Ba nhẹ, thì thầm: "Chúng qua cơn sóng dữ rồi hẵng hỏi sau."

Lục Mai: “...”

Ngay đêm hôm đó, đôi phu thê Nhị phòng lại đánh nhau, nghe nói Lục Minh Quân đã bị Đan Tuệ Quân đánh vỡ đầu, ngay đến Lục Tử Ninh vì cố gắng khuyên ngăn cũng bị mẫu thân cho mấy cái bạt tai.

Nhị phòng náo nhiệt cực kỳ. Giang Thanh Ba rất khó chịu, nàng muốn đích thân đến hiện trường để ăn dưa, nhưng thân phận của nàng lại xấu hổ, một khi xuất hiện dễ bị lửa lan tới thân. Nàng chỉ có thể nghe ngóng chuyện của Nhị phòng qua các bữa ăn. Không ngờ đến ngày thứ ba, khi chuyện đã lắng xuống, nàng ra ngoài tản bộ lại gặp ngay nhân vật chính trong chuyện bát quái.

Bà bà và nàng dâu đang ở trong đình nghỉ mát, Đan Tuệ Quân ngồi ăn cam, Lương Nghi Tĩnh thì đứng phía sau bóp vai cho bà ta. Thật biết hưởng thụ mà, Giang Thanh Ba nhìn thôi cũng thấy hâm mộ.

"Đệ muội đang đi bộ sao? Không bằng vào trong này nghỉ ngơi một lúc?"

Mấy ngày này, Đan Tuệ Quân luôn ở trạng thái tức giận, nhưng bà ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh khi gặp nàng. Nữ tử ở thời cổ đại không dễ dàng gì, Giang Thanh Ba cảm thấy rằng nàng không nên để cho đối phương mất mặt. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng bước vào đình nghỉ mát, ngồi đối diện với Đan Tuệ Quân.

Đan Tuệ Quân: “...”

Người này không biết đọc sắc mặt người khác hay sao?

Hay là muốn lại đây để xem chuyện cười?

Tam phòng này quả nhiên chẳng hề dễ đối phó. Nhưng giao tiếp ngoài mặt dù sao vẫn phải chu toàn.

"Pha cho Tam thẩm của con tách trà đi."

Lương Nghi Tĩnh ngừng bóp vai cho bà ta, ngoan ngoãn pha trà rồi đẩy tách trà đến trước mặt Giang Thanh Ba, sau đó im lặng tiếp tục bóp vai Đan Tuệ Quân.

Khói trắng bốc lên từ tách trà. Nữ chính tự rót trà cho nàng. Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm vào tách trà một lúc, sau đó bình tĩnh nhấp một ngụm.

“Trà ngon!” Giang Thanh Ba cười với Lương Nghệ Kinh: "Ta rất thích đôi giày mà con đã tặng cho ta trước đó."

Lương Nghi Tĩnh sụp mí mắt xuống. "Chỉ cần Tam thẩm thích là tốt rồi."

Giang Thanh Ba ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Đan Tuệ Quân, nhưng cả hai đều không nói gì. Có một sự im lặng kỳ lạ trong đình nghỉ mát.

Giang Thanh Ba lo lắng, cau mày, nàng đến đây ngồi, nhưng hình như nàng không tìm được chủ đề để nói chuyện.

Nếu nói về phu quân, nàng và người phu quân lao động gương mẫu của nàng thành thân ba tháng mới gặp nhau được ba lần, không biết rõ về nhau. Còn phu quân của Đan Tuệ Quân thì bị đánh đến mức bệnh nặng nằm giường.

Nếu nói về con trai, nàng không có, còn con trai của Đan Tuệ Quân thì bị đánh sưng mặt, xin phép nghỉ ở nhà.

Nếu nói về trang điểm, gương mặt của nàng bây giờ còn không cần hóa trang, còn về Đan Tuệ Quân… dưới mắt bà ta có hai quầng thâm mà lớp phấn dày cũng không thể che được.

Đôi môi của Giang Thanh Ba mở ra, rồi lại đóng lại, nhưng nàng vẫn nói được lời nào.

Nàng bối rối quá!

Trong cái khó ló cái khôn, nàng cầm quả cam tươi trong đĩa trái cây lên.

“Hoa quả hôm nay khá đấy.” Xì, bà mẹ nó chua quá!

"..."

Thê tử của lão tam cố tình chế giễu bà ta bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lại chua ngoa. Sắc mặt Đan Tuệ Quân trầm xuống, ném nửa qua cam trong tay xuống, đứng dậy bỏ đi.

Lương Nghi Tĩnh sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng đuổi kịp. Những nô tỳ đang đứng đợi ở một bên cũng vội vàng chạy theo.

Giang Thanh Ba ngây người, nhìn chằm chằm vào tấm lưng đang đi xa dần của Đan Tuệ Quân, chớp chớp mắt, nhìn Lục Y: "Sao bà ta lại đột ngột bỏ đi rồi?"

Lục Y cũng có vẻ bối rối: "Nô tỳ cũng đang thắc mắc."

"Tính khí của bà ta thật khó lường, may mà cọc hôn sự ban đầu không thành."

Giang Thanh Ba thấy may mắn trong lòng, bằng không nàng sẽ giống như Lương Nghi Tĩnh, bà bà tức giận phải đứng bên cạnh dỗ dành, phục vụ hết mình, những nô tỳ bên cạnh thì như vật trưng bày vậy.

Nàng còn nhớ sau lễ kính trà lần trước, mọi người cùng nhau ăn bữa sáng, Lương Nghi Tĩnh với tư cách là dâu mới, phải đứng bên cạnh công công, bà bà để phục vụ, không được phép ngồi ăn cho đến khi mọi người ăn xong. Lục Tử Ninh ở bên cạnh lại không nói lời nào. Đây thật sự là nam chính nữ chính đằm thắm trong sách sao?

Nam chính này còn không so nổi với cả cọng lông chân của Giang Thanh Trạch, ca ca của nàng. Một cuộc sống như vậy mà nữ chính còn khiến tất cả các nữ diễn viên phụ và phụ nhân đều phải hâm mộ, ghen tị không thôi.

Nhưng dù sao nàng cũng không hâm mộ.

Phụ thân và kế mẫu của Lục Minh Châu đều rất tốt, ít nhất bọn họ không giày vò nàng, cũng không có quá nhiều quy tắc như vậy.

Sau đó Giang Thanh Ba ở trong đình nghỉ mát để nghỉ ngơi cũng thấy Đan Tuệ Quân mấy lần, mỗi lần đều có Lương Nghi Tĩnh đi theo sau.

Để duy trì mối quan hệ chị em dâu plastic hài hòa, Giang Thanh Ba mỉm cười mời đối phương vào trong đình nghỉ mát nghỉ ngơi.

"Không cần đâu, ta còn có việc phải làm."

Đan Tuệ Quân dẫn một đám người rời đi, bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Giang Thanh Ba chớp mắt không nói nên lời. Chẳng lẽ nàng rất đáng sợ hay sao?

Giang Thanh Ba nhận lấy bát thuốc từ Lục Y, nhấp một ngụm, cau mày, mặt phình ra giống hệt chiếc bánh bao. Thuốc do Tả đại phu kê đúng là càng ngày càng đắng, uống được mấy ngày rồi, mặt nàng cũng càng ngày càng sưng tấy. Nếu Lục Minh Châu quay lại vào lúc này, chắc sẽ sợ hãi đến mức tạo thành ảnh hưởng tâm lý mất.

Nàng đưa chiếc bát rỗng cho Lục Y, nhắm mắt lại, nằm xuống chiếc ghế quý phi. Ngọn gió ấm áp thổi bên ngoài đỉnh nghỉ mát làm nàng buồn ngủ. Những chuyện phiếm sau bữa cơm trong phủ đã không còn làm nàng cảm thấy có chút nhàm chán. Nàng nhớ phụ thân và tẩu tẩu rồi, còn cả đám cháu trai cháu gái nghịch ngợm ở nhà nữa. Nàng thực sự muốn quay về rồi sống ở đấy một thời gian nhưng tiếc là không tìm được lý do chính đáng.

Giang Thanh Ba thở dài. Thành thân cũng có những điểm tốt, điểm xấu riêng. Ví dụ như không thể về nhà thường xuyên, nếu không người nhà sẽ nghĩ nàng sống không tốt. Đây không phải là tát vào mặt Thái Thượng Hoàng hay sao?

"Phu nhân, xin hỏi muốn đến Như Ý Uyển thì đi đường nào vậy?"

Giang Thanh Ba nghe tiếng thì quay đầu lại. Sau đó có một tiếng hét chói tai vang lên, nữ tử xa lạ đứng trong đỉnh nghỉ mát lộ ra vẻ hoảng sợ, quay người bỏ chạy, sợ hãi đến nỗi không chú ý đâm vào một cây cột bên cạnh, ngã phịch xuống đất.

"… Chuyện này không liên quan gì đến ta đúng không?" Giang Thanh Ba chớp mắt, nhìn Lục Y đầy mong đợi.

"Có lẽ…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp