Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Từ trong ra ngoài Giang phủ treo đầy dải lụa hồng, dưới khuôn mặt chúng hạ nhân đều lộ một nụ cười cứng nhắc. Còn các chủ nhân thì ai ai cũng xụ mặt, không có một chút vẻ vui mừng nào.

Giang Thanh Uyển không kiềm chế được tiếng thở dài, nàng ấy cầm bàn tay trắng nõn không xương của Giang Thanh Ba lên, khóe môi cong lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Thái thượng hoàng quyết định ngày cưới sớm quá, các tỷ muội cũng không kịp thời gian để trở về, chỉ kịp chuẩn bị lễ vật. Chắc mấy ngày nữa sẽ đến."

"Không sao đâu, có lễ vật đến là được rồi." Giang Thanh Ba không hề gì khoát tay, sau đó cắn một miếng điểm tâm.

Nụ cười Giang Thanh Uyển hơi khựng lại rồi khôi phục về như cũ. "Thành thân với người ta thì không thể giống như ở nhà mình, mọi việc đều phải thận trọng. Tình cảnh của muội và người ta khác nhau, trước khi khuôn mặt của muội tốt hơn thì nhất thiết đừng đến gần Lục Minh Châu."

"Tam đường tỷ, chúng ta là tứ hôn đó. Cho dù Lục Minh Châu không thích cũng phải ra vẻ, bảo muội trốn đi thì không thực tế đâu."

"... Muội còn phải trải qua một đời với Lục Minh Châu, xử xự mọi chuyện phải nhu hòa một chút, đừng cứng nhắc quá. Chuyện động phòng cũng đừng vội."

"Chuyện động phòng muội chắc chắn không vội, muội tin chắc Lục Minh Châu nhìn thấy khuôn mặt của muội cũng sẽ không sốt ruột đâu, chỉ cần không doạ người ta bỏ chạy ngay tại chỗ, muội đã mừng đi thắp hương rồi." Bây giờ nàng mới xem như khai thông đầu óc.

Giang Thanh Uyển bị nghẹn họng tới ba lần, nàng ấy hít sâu một hơi rồi nén xúc động muốn đánh người xuống. Nàng ấy quan sát khuôn mặt sưng tấy của Giang Thanh Ba rồi lại thở dài: "Hôn kỳ gấp quá. Nếu như chờ khuôn mặt muội tốt hơn rồi mới thành thân thì đã vẹn toàn đôi bên."

"Cũng không tính là gấp." Miệng Giang Thanh Ba cắn điểm tâm, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào hư không. "Muội nghe nói trong phủ Võ An hầu có một vị đầu bếp sắp về quê dưỡng lão, muội đây gả tới đó cũng phải bắt được phần đuôi, nếm thử tay nghề của vị đầu bếp ấy mới được."

Giang Thanh Uyển hít sâu một hơi, rồi lại một hơi nữa. Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nàng ấy cũng không nhịn nổi nữa, vỗ một cái lên vai trái Giang Thanh Ba: "Ăn ăn ăn, trong đầu chỉ có ăn, lửa cháy đến nơi rồi mà vẫn nghĩ đến chuyện ăn thôi."

"Thái thượng hoàng bảo muội phải xuất giá bây giờ, ai dám khước từ chứ? Chuyện đã vậy rồi, không ai thay đổi được đâu. Chẳng bằng nghĩ ra chuyện có thể làm bản thân vui vẻ." Dứt lời, trong miệng Giang Thanh Ba lại ăn thêm một miếng điểm tâm, ánh mắt hiện lên sự thoả mãn. Trời chưa sáng đã bị kéo đi trang điểm, trong lúc trang điểm cũng chỉ cho nàng một bát cháo. Quả thực khiến người ta giận sôi.

Giang Thanh Uyển nghe vậy thì trong lòng khó chịu, nàng ấy nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Giang Thanh Ba, cộng thêm sự tức giận mà ngũ quan xinh đẹp nhăn nhó. Nàng ấy chợt hừ lạnh một tiếng.

"Nha đầu không có đầu óc này."

Hai người, một người mặc hỉ phục đỏ vừa người ngồi trên giường ăn, còn một người thì ngồi bên cạnh trên ghế nhỏ nhìn chằm chằm. Ở bên ngoài vô cùng náo nhiệt, tiếng người huyên náo. Trong khuê phòng thì lại vô cùng im lặng, chỉ có âm thanh nhai nuốt nhỏ nhẹ.

Giang Thanh Uyển: ...

Nha đầu làm người ta phải bận tâm này nữa!

Giờ lành đến, tân nương tử xuất giá.

Thẩm Kỳ Vân vội vàng chạy đến, nắm lấy bàn tay của Giang Thanh Ba, đôi mắt bỗng đỏ hoe.

"Phu nhân, ngày vui mà rơi lệ là điềm xấu đó." Bên cạnh có nha hoàn nhỏ giọng nhắc nhở.

Thẩm Kỳ Vân vội vàng lau đi giọt nước mắt trên khoé mắt, nặn ra một nụ cười: "Người Lục gia phức tạp, gặp phải chuyện gì thì đừng có tranh cãi làm mất hòa khí."

Nàng thật sự không hề thấy bài xích với hôn sự này, dù sao gả cho ai mà không là gả? Nhưng hình như người trong nhà lại không nghĩ như vậy. Một đám người xếp hàng chia tay nàng. Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay của Thẩm Kỳ Vân, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc mở miệng: "Tẩu tẩu đừng lo lắng. Thái thượng hoàng đích thân tứ hôn, Lục Minh Châu không dám làm gì muội đâu."

Đôi mắt ứa nước của Thẩm Kỳ Vân chợt trào ra nước mắt. Hai mắt của Giang Thanh Uyển ở bên cạnh cũng đã đỏ hoe.

Giang Thanh Ba: “...”

Tại sao lại khóc chứ?

Nàng nói sai chỗ nào hả?

Nàng định an ủi tiếp nhưng lại sợ nói gì khiến họ bật khóc. Được Thái thượng hoàng tứ hôn vốn nên vui vẻ, không nên khóc chứ. Giang Thanh Ba im lặng thở dài nhưng khi nàng nhìn thấy bóng dáng đang đến gần thì đôi mắt sáng ngời.

"Sắp đến giờ lành rồi, ca ca, chúng ta đi nhanh thôi."

Giang Thanh Trạch đang định an ủi muội muội: “...”

Giang Thanh Ba giữ chặt chiếc khăn voan bị gió vén lên, nàng ghé lên lưng ca ca, nhân lúc không ai chú ý tới thì ném vào miệng một viên mứt hoa quả. Vị chua chua ngọt ngọt dần tan ra, nàng thỏa mãn mà nheo mắt.

Giang Thanh Trạch đang định mở miệng an ủi muội muội lần hai: “...”

Muội muội đần này!

Giang Thanh Trạch đi rất chậm, bà mối ở sau lưng còn giục vài lần nhưng y cứ như không nghe thấy, bước chân trước sau như một. Nhưng dù tốc độ có chậm đi chăng nữa thì cuối cùng cũng vẫn đi tới đích.

Hai người huynh muội đi tới cửa phủ, tiếng động huyên náo xung quanh lại càng lớn hơn nữa. Giang Thanh Ba thấy một đôi giày đỏ đang tới gần, tay trái nàng vô thức nắm lấy quần lụa mỏng màu xanh biếc, tay kia của nàng thì được người nắm, lòng bàn tay ấm áp có vết chai dày, mang theo cảm giác thô ráp.

Sau lễ bái biệt, nàng được Lục Minh Châu nắm tay dắt xuống bậc thềm. Một làn gió thổi qua, chiếc khăn voan màu đỏ bị vén lên. Giang Thanh Ba bị gió thổi nên nhắm mắt lại, nàng liên tục nghe thấy tiếng hít sâu vang lên quanh mình.

"Ôi vãi, tiểu thư Giang gia xấu thật đấy!"

"Thảo nào Lục Tử Ninh từ hôn, nếu đổi thành ta cũng không muốn lấy nàng ta."

"Đâu phải xấu thôi. Nhìn gương mặt này, ta đây đến cơm nước cũng ăn không vào nữa."

"Nếu như nửa đêm ta thức dậy mà thấy gương mặt này thì thà xuống điện Diêm Vương đầu thai lần hai."

"Xấu quá..."

"Quá... quá xấu...."

Giang Thanh Ba: ???

Thằng đần nào mời thuỷ quân đến đấy?

Giang Thanh Ba mở mắt ra, nàng vô thức tìm Lục Minh Châu. Lục Minh Châu thấy dung nhan của nàng rồi không biết có bị hù hay không. Khăn voan màu đỏ vừa được hạ xuống, ngăn cản ánh mắt tìm kiếm của nàng. Nàng giơ tay lên vô thức muốn vén khăn voan nhưng lại bị một bàn tay giữ lại.

"Đừng nóng vội."

Giang Thanh Ba: “...”

Suýt chút nữa thì nàng đã quên mất đây là hôn lễ cổ đại, khăn voan không thể tùy tiện vén lên.

Lục Y và Lục Mai ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, nhịn tức giận rồi một trái một phải đỡ người bước nhanh tới kiệu hoa.

Tiếng pháo đùng đùng vang dội xen lẫn với những lời đồn đại xôn xao. Giang Thanh Ba được đưa vào động phòng. Hỉ bà và những người khác đều rời đi. Cửa phòng cọt kẹt một tiếng rồi khép lại.

Giang Thanh Ba vén khăn voan lên, yếu ớt vẫy tay với Lục Y đứng bên cạnh: "Đói quá đi, mau lấy cho ta chút thức ăn."

Lục Y đỡ người ngồi xuống bên cạnh bàn, gương mặt tỏ vẻ nghi ngờ. "Không phải trước khi lên kiệu người đã mang theo đồ ăn rồi sao?" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

"Ngươi chuẩn bị mứt hoa quả thì cứ càng ăn càng đói, ta đói đến mức mắt nổ đom đóm rồi." Giang Thanh Ba uống mấy ngụm cháo nóng lớn, cuối cùng cũng bình thường trở lại: "Thành thân quá mệt mỏi, may là đời này chỉ có một lần."

Giang Thanh Ba ăn uống no nê rồi nằm dài trên giường hỷ màu đỏ thẫm như không có xương cốt. Nàng hơi híp mắt lại, dường như ngay giây tiếp theo sẽ lập tức đi vào mộng đẹp.

"Tiểu thư, cô gia tới." Lục Y đóng cửa lại, chạy chậm đến bên giường rồi đỡ Giang Thanh Ba dậy.

Giang Thanh Ba trùm lại khăn voan rồi ngồi ngay ngắn trên giường hỉ. Không biết tính cách Lục Minh Châu có được hay không, có muốn nói chút chuyện liên quan đến khuôn mặt này không? Hai tay đặt cùng một chỗ, đôi môi mím thành một đường thẳng. Hay là cứ nhìn kỹ hẵn nói, nhỡ đâu đối phương không cho nàng cơ hội giải thích thì sao!

"Cô gia... đi rồi!" Lục Y chạy đến cửa mà mắt đã choáng váng: "Giờ… giờ… giờ nên làm gì đây?"

"Liệu có phải bây giờ chàng đổi ý, muốn đào hôn không?"

Giang Thanh Ba dí dỏm nói. Lục Y nghiêm nghị: "Trò đùa này không buồn cười một chút nào đâu tiểu thư."

"... Cũng không phải là không có khả năng này."

"Tiểu thư đáng thương của nô tỳ..." Viền mắt Lục Y đỏ lên.

Giang Thanh Ba: “...”

Thật ra cũng không cần đau khổ như thế đâu!

Lục Y ở bên cạnh nàng nhiều năm như vậy mà vẫn chẳng biết đùa gì cả. Giang Thanh Ba không hề dọa nàng ấy nữa, nàng vén khăn voan rồi nằm lại trên giường, nhắm mặt lại tiếp tục chợp mắt.

"Chờ chàng trở về thì đánh thức ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp