Cùng Em Đánh Cắp Ánh Trăng

Chương 4: Anh hùng cứu mỹ nhân


1 năm

trướctiếp

Trước khi sự việc xảy ra, sau khi Vân Nghệ tới du thuyền không biết Tô Mính Hoàn đang ở đâu trên tòa du thuyền, liền gọi điện thoại cho cô.

Tô Mính Hoàn đi đến đầu thuyền phất tay với cô ấy chỉ dẫn phương hướng, treo điện thoại chuẩn bị quay về khoang thuyền, nghe thấy mấy chị gái trên lầu đang ghé vào lan can cười hì hì nói chuyện về đàn ông.

“Người có vóc dáng cao cao, mang kính râm kia sao?”

“Chính là anh ấy, tôi có người chị em bay cùng một chuyến với anh ta, tuổi còn trẻ đã được lên làm cơ trưởng rồi đấy.”

“Tìm chị em của cô xin phương thức liên hệ đi, lớn lên đẹp trai như vậy, dáng người lại tốt, mấy người không muốn tìm hiểu kỹ hơn sao hả”

“Phốc ~ nói nhỏ một chút đi, sợ anh ấy không nghe thấy chắc?”

“Cách xa như vậy, không có việc gì đâu.”

Tô Mính Hoàn cũng nhất thời tò mò, theo tầm mắt bọn họ hướng đến đối diện nhìn thử.

Một đám con trai đứng ở tầng thượng lộ thiên, hút thuốc, nói chuyện phiếm.

Người đàn ông mà các cô ấy đang thảo luận có vóc dáng cao cao kia đang thanh thản dựa ở bên lan can, gió biển thổi, góc áo sơmi màu trắng khẽ bay bay.

Người bên cạnh đang nói với anh cái gì đó, một tay khác của anh không để ý nghịch nghịch mẩu thuốc lá, ngẫu nhiên gật đầu một cái, lộ ra một cỗ lười biếng từ trong xương cốt.

Đúng lúc này, trên mái du thuyền lại truyền đến một trận tiếng cười mịt mờ lại cổ quái của đám con gái, theo gió biển lan xa.

Cũng không biết mấy người họ nói cái gì mà hưng phấn như thế, tiếng cười có chút quá rêu rao, quấy rầy lực chú ý của người nói chuyện phiếm phía đối diện.

Nam nhân bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn lại, vài khoảnh khắc đối diện với hắn kia, Tô Mính Hoàn có chút chột dạ khó hiểu.

Rõ ràng cách kính râm nhưng cô vẫn cảm thấy, cặp mắt kính râm sau kia, giờ phút này đang sắc bén nhìn chằm chằm mình đánh giá.

Đáy lòng cô dâng lên một trận bất an, phảng phất như sợ anh hiểu lầm điều gì, theo bản năng duỗi tay đỡ lan can bên cạnh chuẩn bị xuống lầu né tránh, lại đã quên mất trong tay còn cầm di động.

Ngón tay buông lỏng, di động rơi xuống.

Mắt thấy di động từ trong tay sắp rơi xuống biển, cô cả kinh, dưới tình thế cấp bách theo bản năng nhào qua đoạt lấy, kết quả dưới chân vướng thứ gì đó, cả người cũng ngã theo.

**

Gió biển thổi từng trận, Tô Mính Hoàn bọc khăn tắm lớn ngồi ở đầu thuyền phơi nắng, người còn có chút phát ngốc.

Vân Nghệ ngồi xếp bằng bên cạnh cô, một bên giúp cô lau tóc, một bên nhìn Tô Mính Hoàn bằng ánh mắt ý vị thâm trầm, vừa rồi cô ấy tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Diệp Sâm Nam phi thân từ trên du thuyền nhảy vào trong nước cứu cô, quả thực là vô cùng kích động!

“Lần đầu tiên gặp mặt đã anh hùng cứu mỹ nhân, xem ra đây là ý trời nha.”

Tô Mính Hoàn đột nhiên hắt xì, rút tờ giấy khăn, một bên lau mũi một bên khàn giọng nói: “Đổi lại là người khác thì anh ta cũng sẽ cứu thôi, trơ mắt nhìn một người chết đuối trước mặt mình, anh ta cũng sợ mình gặp phải ác mộng.”

Lại nói, vừa rồi cô không cẩn thận rơi vào trong nước vốn dĩ là bởi vì phát hiện anh đang ở đối diện trên thuyền nhìn chằm chằm mình làm mình hoảng sợ, bằng không cũng sẽ không không chú ý tới bậc thang dưới chân.

May mắn hắn nhảy xuống cứu cô, bằng không, hôm nay nếu cô rơi xuống biển chết đuối, hắn cũng có trách nhiệm liên quan!

“Chị được tiện nghi mà còn khoe mẽ.” Vân Nghệ cười xấu xa liếc mắt mập mờ nhìn cô: “Vừa rồi ở trong nước, cũng không biết là ai ôm người ta chặt như vậy, em nhìn thấy rõ ràng đấy nhé, lúc lên bờ còn đỏ mặt cơ.”

“.............” Thân thể Tô Mính Hoàn thẳng tắp, nghiêm trang phản bác, nói: “Lcú đó là do chị bị dọa thôi!”

Không chỉ khi ngã xuống thuyền bị dọa sợ mà khi nhìn thấy người cứu cô là Diệp Sâm Nam lại càng sợ đến ngây người.

Cô vốn cho rằng người không màng nguy hiểm thấy việc nghĩa hăng hái làm nhảy xuống biển cứu cô trừ bỏ nhân viên tuần tra trực ban, cũng chỉ có thể là những người quen của anh trai và bạn mình trên du thuyền kia, cho dù ra sao thì cô cũng chưa từng nghĩ đến người đó sẽ là Diệp Sâm Nam.

Cho nên vào giây phút nhận ra anh, cô cơ hồ lập tức câm miệng, khiếp sợ quay đầu lại, nhìn chằm chằm mặt biển, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Hiện tại giả bộ bất tỉnh có phải có có chút giả tạo quá hay không?

Trực tiếp đẩy anh ra thì mình có vào được bờ không?

Không được, cô không biết bơi, buông lỏng ra khả năng sẽ chết đuối.

Thẻ ngân hàng còn có tiền tiết kiệm bảy con số, chưa tiêu hết chưa yên tâm.

Căn chung cư giá trị ngàn vạn mà ba cô để lại cho cô kia, nếu cô ngoài ý muốn bỏ mình, Tô gia cùng Trần Thanh Như khẳng định sẽ tranh đến vỡ đầu chảy máu.

Lúc ấy cô cả người đều đã thạch hóa, nội tâm sợ hãi lại bị kinh hoảng thất thố chiếm cứ.

Chỉ là bản năng cầu sinh làm đôi tay cô không thể không cứng đờ đặt trên cổ anh.

Nhưng trái lại Diệp Sâm Nam lại bình tĩnh hơn nhiều so với cô.

Anh ôm cô bơi lên bờ, toàn bộ hành trình đều không cùng cô nói một lời.

Mặc dù lúc ấy Tô Mính Hoàn nhận sai người chân thành nói lời cảm ơn anh, anh cũng không nói tiếng nào, không biết là vì tiết kiệm sức lực, hay là cố tình không phản ứng.

Tô Mính Hoàn không rảnh đi nghiền ngẫm điều này bởi vì cô đã bị một loại cảm thụ khác nhiễu loạn tâm thần.

Nhiệt độ cơ thể của đàn ông dưới nước biển lạnh lẽo hoàn toàn tương phản.

Mái tóc ngắn ướt nước như có như không nhẹ cọ qua gương mặt cô, vừa ngứa vừa tê.

Cô thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch và tiếng hít thở trầm ổn của anh gần ngay bên tai.

Lực tác dụng lẫn nhau.

Tô Mính Hoàn cảm thấy tim mình sắp không ổn rồi, đệp càng lúc càng hỗn loạn.

Cô lỗi thời nghĩ, mình kề sát anh như vậy, vậy chẳng phải là anh cũng có thể cảm nhận được ngực cô........

Nước biển cuộn sóng đập vào mặt cô, sặc đến mũi, cô lại đột nhiên ho khan lên, ho đến mặt đỏ tai hồng.

Cho dù giờ phút này cô ý thức được sự tình xấu hổ quẫn bách cỡ nào, lại khó xử ra sao thì cũng không dám dễ dàng buông anh ra, cho dù có bị anh chiếm hết tiện nghi.

Mãi cho đén khi đến bên bờ, Diệp Sâm Nam vừa buông tay, cô tựa như mèo nhỏ bị kinh hách, phản xạ có điều kiện cảnh giác quơ hai tay, nhanh chóng xoay người lăn lên bờ, được Vân Nghệ cầm khăn tắm lớn bọc lại.

Cô ngồi tại chỗ lạnh đến phát run, dư quang thoáng nhìn đôi tay Diệp Sâm Nam chống mạn thuyền, động tác nhanh nhẹn nhảy lên.

Người xem náo nhiệt bên cạnh sôi nổi thò qua xem xét tình huống.

Có người ân cần quan tâm nói: “Anh Sâm Nam, anh không sao chứ?”

Ngay cả anh cả Tô Trạch diệp cũng cảm ơn anh trước tiên: “Cảm ơn em nha Sâm Nam, nếu không em qua chỗ bên kia của anh đổi bộ quần áo khác?”

Vân Nghệ đỡ Tô Mính Hoàn đứng lên từ trên mặt đất, nghe được tên Diệp Sâm Nam, đột nhiên giống như tiêm máu gà tiến đến bên tai Tô Mính Hoàn phấn khởi nói: “Chính là anh ta sao? Ai ai ai, hình như so với ảnh chụp còn nhìn đẹp mắt hơn đấy.”

“.........” Tô Mính Hoàn hắt xì một cái, nắm khăn tắm lau nước chảy từ trên trán đến mặt.

Vân Nghệ hiếu kỳ hỏi cô: “Hôm nay hai người xem mắt à?”

Tô Mính Hoàn chém đinh chặt sắt đáp lại cô ấy một câu: “NO! Chỉ là trùng hợp gặp thôi!”

Vân Nghệ thất vọng, sau đó lại che miệng tỏ vẻ bất ngờ lại cười nói: “Hóa ra là ngẫu nhiên gặp mặt? Em xem, duyên phận của hai người cũng thật tốt đấy ha ha ha ha ha!”

Bộ dáng Tô Mính Hoàn chật vật làm cô không rảnh cảnh cáo cô áy, chạy nhanh vọt vào phòng tắm tắm nước ấm.

Chờ khi cô lại lần nữa từ trong phòng tắm đi ra ngoài, đi lên đài lộ thiên, Vân Nghệ nhịn không được lại tiếp tục đề tài vừa rồi, trêu ghẹo cô.

Cô ấy vứt cho Tô Mính Hoàn cái nhìn ái muội: “Lần đầu tiên hai ngươi gặp mặt đã thiếu anh ta một phần ân cứu mạng. Theo lời người ta nói thì đây chính là thiên định, về sau chị đã được chú định là phải lấy thân báo đáp anh ta rồi.”

“...........” Tô Mính Hoàn trầm mặc, khuôn mặt căng chặt, nỗ lực bày ra thái độ cao lãnh, muốn phản bác gì đó.

Nhưng mà không đợi cô mở miệng, anh cả Tô Trạch diệp cùng An Trì từ khoang thuyền đi lên: “Anh cảm thấy vẫn nên đến bệnh viện xem thử thì hơn.”

Tô Mính Hoàn quay đầu lại, liếc mắt nhìn An Trì một cái.

Lúc này An Trì đã đổi một bộ áo tắm dài, thân áo tắm dài, kỳ thật vừa rồi khi anh ta nghe thấy động tĩnh biết cô rơi xuống nước, theo phản xạ có điều kiện cũng nhảy xuống cứu cô, chỉ là so với Diệp Sâm Nam thì chậm hơn một bước.

Bọn họ ngồi xuống sô pha đối diện các cô, anh cả Tô Trạch Diệp đem một ly nước ấm đưa tới trước mặt Tô Mính Hoàn: “Tuy rằng trời nóng nhưng ngâm dưới nước lạnh lâu như vậy anh sợ là em sẽ bị cảm.”

Tô Mính Hoàn nhận lấy ly nước mà anh cả đưa qua, trước quan tâm An Trì: “Anh không sao chứ?”

“Anh thì có thể thế nào?” An Trì nắm tay đấm đấm ngực, cười nói: “Thân thể cường tráng, còn tốt lắm!”

Tô Mính Hoàn cười một cái, lại nhìn về phía anh cả.

Tô Trạch Diệp còn chưa biết kế hoạch của mình đã bị phát giác, dựa theo kế hoạch cũ, nói với cô: “Buổi tối anh hẹn Sâm Nam ăn cơm, tốt xấu gì thì hôm nay người ta cũng đã cứu em, em cũng nên nói lời cảm ơn với người ta.”

Tô Mính Hoàn im lặng ba giây, nhìn chằm chằm anh cả.

Tô Trạch Diệp có chút kỳ quái, hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Thanh âm Tô Mính Hoàn nhàn nhàn hỏi: “Chuyện hôm nay là do anh cố ý sắp xếp à?”

Tô Trạch Diệp sửng sốt.

Hai người đối mắt nhìn nhau hai giây, đều là người khôn khéo, chỉ cần nhìn ánh mắt đối phương là hiểu, không cần nói cũng biết.

Tiếp tục che giấu, giảo biện cũng chẳng có mấy tác dụng nữa.

Tô Trạch Diệp cười khẽ ra tiếng, chột dạ sờ soạng lông mày, chỉ bất ngờ không biết làm sao cô nhóc này lại nhìn ra được?

Ngày hôm qua mẹ gọi điện thoại cho hắn nói Mính Hoàn rất kỳ lạ, còn chưa gặp mặt đã nói không có cảm giác với Diệp Sâm Nam.

Rõ ràng Diệp Sâm Nam so với tên Triệu Dịch Minh kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần, vì sao cô lại vừa ý Triệu Dịch Minh?

Tô Mính Hoàn lại là người rất có chủ ý, chỉ sợ ép cô đi xem mắt với Diệp Sâm Nam sẽ bị phản tác dụng.

Ngày thường Tô Trạch Diệp xã giao rộng, quen biết nhiều, mẹ bảo hắn nghĩ cách, tìm cơ hội để Mính Hoàn gặp Diệp Sâm Nam.

Chỉ bằng giá trị nhan sắc trên ảnh chụp của tên nhóc đó cùng với việc Mính Hoàn nhà bọn họ lớn lên cũng xinh đẹp, Liễu Ngọc Hoa cảm thấy không chừng hai người họ sẽ nhất kiến chung tình.

Vì vậy, dưới sự phó thác của mẹ, Tô Trạch Diệp mới hao tổn hết tâm tư thiết kế buổi gặp “ngẫu nhiên” ngày hôm nay.

Chẳng qua hắn cũng không dự đoán được hôm nay sẽ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn này, trực tiếp để hai người họ chạm mặt, gần gũi nhau, so với dự đoán còn tiến triển hơn nhiều.

Tô Trạch Diệp xin lỗi cô: “Anh cũng không ý xấu, chỉ là muốn cho em xem thử xem thế nào, sợ em bỏ lỡ một lựa chọn tốt.”

Tô Mính Hoàn thật thấy “biết ơn”, cô còn có thể không biết mục đích của mấy vị trưởng bối của Tô gia đang hao hết tâm tư muốn tác hợp cho cô cùng vị nhị thiếu gia Diệp gia kia là gì sao.

Cô ngả vào sô pha, uống chút nước ấm.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô so đo hay không so đo cũng không có ý nghĩa gì.

Nghĩ tới ngày thường bác trai và bác dâu đối xử với mình cũng còn tốt, cô cũng không thể thể hiện tính khí không biết tốt xấu ra được.

“Thế nào?” An Trì thấy cô không nói lời nào, cười hỏi: “Ấn tượng hẳn là cũng không tệ lắm đi?”

Tô Mính Hoàn bị câu hỏi không rõ ràng này của hắn làm cho khó hiểu: “Cái gì cũng không tệ lắm?”

“Diệp Sâm Nam ấy.” An Trì nói: “Người ta phấn đấu quên mình nhảy xuống cứu em, em có thể không cảm động chút nào sao?”

Trong đầu Tô Mính Hoàn bỗng nhiên hiện lên hình ảnh sườn mặt trong nước vừa rồi, góc cằm rõ ràng, láng mịn, bọt nước từ ngọn tóc anh lăn xuống, dọc theo phần cổ thon dài, lướt qua hầu kết ẩn hiện gợi cảm.........

Nghĩ đến đây, yết hầu cô đột nhiên có chút phát ngứa.

Tô Mính Hoàn không quá thoải mái cầm ly nước lên uống, thuận miệng đáp: “Chẳng ra gì.”

An Trì phảng phất như thấy rõ hết thảy, ý cười không rõ hừ một tiếng: “Anh lại cảm thấy em đang khẩu thị tâm phi.”

Tô Mính Hoàn cảm thấy có đôi khi An Trì rất không hiểu lòng người, luôn cố chọc thủng phần tâm tư mà người khác muốn che đậy.

Cô thừa nhận, vào khoảnh khắc cô được cứu lên khỏi mặt biển kia cô thật sự vừa cảm động lại vừa thấy may mắn.

Bằng không lúc ấy cũng sẽ không kìm lòng không đậu mà cùng người lôi kéo làm quen, còn khen anh là người tốt.

Chỉ là sau khi nhìn thấy người cứu mình là Diệp Sâm Nam, bằng một cách khó hiểu nào đó, loại cảm giác này giống như bị hòa tan đi không ít.

Cho nên cô không thể nào trả lời vấn đề này của An Trì, dứt khoát lựa chọn trốn tránh lần nữa, buông ly nước đứng lên khỏi trên sô pha, nói vu vơ: “Anh cảm thấy vậy thì là vậy đi. Em đi xem thử xem di động được vớt lên có còn hoạt động được không.”

Cô mặc áo tắm dài trực tiếp lên bờ, nếu sớm biết hôm nay không nên ra cửa, cô sẽ không tò mò tới xem cái du thuyền bỏ đi này.

Giờ thì hay rồi, du thuyền còn chưa bắt đầu mà mặt mũi đã ném hết sạch.

Nghĩ như vậy, vừa nhấc đầu, cô trùng hợp nhìn thấy một người đàn ông mặc áo tắm dài giống mình đang đứng phía trước cách chỗ cô không xa.

Bước chân Tô Mính Hoàn khựng lại, cô đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng ấy lẳng lặng đánh giá trong một cái chớp mắt.

Đột nhiên có chút không phục.

Dựa vào cái gì mà anh ta mặc với mình mặc áo tắm dài lại khác biệt đến thế chứ.

Cùng là áo tắm mà sao mặc trên người anh lại có cảm giác khiến lòng người sục sôi, mang một loại khí chất gợi cảm lại phong tình?

Diệp Sâm Nam thuần túy là bị liên lụy.

Lúc ấy khi anh nhảy xuống cứu người cũng không suy nghĩ gì nhiều lắm.

Mắt nhìn thấy một cô gái ngã khỏi thuyền, lại còn không biết bơi, vùng vẫy y như vịt cạn nghịch nước, anh theo bản năng liền nhảy xuống cứu người.

Kết quả kính râm cùng điện thoại, ví tiền trong túi toàn bộ đều lọt vào trong nước trong quá trình cứu người.

Mắt kính cùng di động thì không quan trọng, mấu chốt là trong bóp tiền có một ít giấy chứng nhận, lỡ như vị mất đi thì bị phạt có chút phiền phức.

Sau khi quay về du thuyền tắm rửa xong, lúc này anh đang cùng bạn đứng trên bờ chờ tin tức của nhân viên đi lặn tìm đồ.

Tô Mính Hoàn cách họ khoảng cách không xa không gần, nghe thấy người con trai trẻ tuổi bên cạnh hỏi anh: “Cô gái lúc nãy tớ nhìn thấy rất quen mắt, đột nhiên nghĩ tới cô ấy không lại là em gái khóa dưới từng theo đuổi cậu khi chúng ta còn học cấp ba sao?”

“...................” Tô Mính Hoàn đứng ở tại chỗ, mặt không biểu tình nhìn bọn họ.

“Tô Mính Hoàn.” Người đàn ông nói thẳng ra tên cô: “Lúc ấy ở trường học còn rất nổi danh đấy, cậu có còn nhớ không?”

Diệp Sâm Nam không đổi sắc mặt, ngẩng đầu, không có cảm xúc gì nói: “Vậy thì soa?”

Người kia cao giọng cười: “Không sao cả, tớ chỉ cảm thấy thật trùng hợp thôi. Cậu nói xem hôm nay cô gái ấy còn có thể châm lại tình xưa với cậu không, giống như năm đó vậy, mãnh liệt theo đuổi cậu?”

“............” Tô Mính Hoàn lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người phía trước, khóe miệng bắt đầu có chút run rẩy.

Kết quả lại nghe người phía trước nói: “Tớ đoán, trong chốc lát cô ấy hẳn sẽ tới nói lời cảm ơn với cậu, lại mời cậu ăn một bữa tối ôn lại chuyện xưa, vậy không phải là thuận lý thành chương rồi hay sao?”

Tô Mính Hoàn tức giận đến nhắm mắt, cực lực khuyên giải mình phải bình tĩnh, không cần bị tên nhóc thôi kia kích thích đến mất đi phong độ và giáo dưỡng.

Mà bên kia, Diệp Sâm Nam không tỏ ý kiến mà cười một cái, đang muốn mở miệng nói tiếp.

Không ngờ, phía sau truyền đến động tĩnh đột nhiên cắt ngang bọn họ.

Hắn hơi hơi nhăn mi lại, chậm rãi quay đầu đi, chỉ thấy Tô Mính Hoàn đang cùng một người đàn ông ôm nhau, tư thế vô cùng thân mật.

Tô Mính Hoàn cũng đột nhiên không kịp phòng ngừa, mới vừa định trực tiếp xoay người rời đi, lại không cẩn thận đâm sầm vào người An Trì đang tới tìm cô, cô sợ tới mức thấp thấp kinh hô một tiếng.

Cũng may An Trì phản ứng mau, sợ cô té ngã, cho nên lanh lẹ duỗi tay đem cô kéo vào ôm lấy.

Sau khi Tô Mính Hoàn đứng vững còn chưa kịp thu hồi tay, trước tiên giống như bình thường nhìn hai người đàn ông cách đó không xa.

Trong gió biển có vị nước muối nhàn nhạt, không khí cũng hơi có chút ẩm ướt.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Người đàn ông có đôi mắt rất đẹp, mắt hai mí, trong đôi mắt đen nhanh lọ ra vài phần bất ngờ cùng không chút để ý nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp