Cùng Em Đánh Cắp Ánh Trăng

Chương 2: Chuyện xấu hổ năm xưa


1 năm

trướctiếp

Tiếp viên hàng không trêu chọc: “Muốn đi gặp không?”

Người đàn ông buông ly nước xuống, nhẹ nhàng phóng túng không kiềm chế được nói: “Nếu như hành khách toàn máy bay đều đồng ý cho tôi buông bỏ công việc đi bồi mỹ nữ nói chuyện phiếm, vậy tôi đây đành phải cung kính không bằng tuân mệnh.”

Tiếp viên hàng không tiếp tục đùa: “Vẫn không hiểu phong tình như vậy.”

Người đàn ông không tỏ ý kiến gì chỉ hừ một tiếng, một giây cũng không lưu lại lâu, trực tiếp trở về khoảng điều khiển.

**

Từ Bắc Kinh bay trở về Y thành mất ba giờ.

Tô Mính Hoàn vốn định ngủ một giấc trên máy bay, nhưng lại vì bức ảnh kia của bác dâu cả gửi đến khiến cho tâm trạng của cô bồn chồn, tuy rằng đã nỗ lực không chế bản thân nhưng mà cô làm thế nào cũng không có cách bình tĩnh lại.

Dù sao việc này cũng khiến người khác có chút không tưởng tượng được.

Cô nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, một ngày kia, cô lại có thể đi xem mắt với Diệp Sâm Nam.

Diệp Sâm Nam, một tên khốn chảnh muốn chết.

Khi còn nhỏ ỷ vào bản thân lớn lên đẹp trai, thành tích học tập tốt, gia thế lớn, vậy mà lại nổi tiếng cao ngạo, thậm chí lúc còn ở trong trường học thường xuyên giả vờ không quen biết cô.

Nhớ lại năm ấy, bởi vì anh, ba năm cấp ba của cô không thiếu người trào phúng, thậm chí trở thành trò cười của không ít người, chí ít cũng để lại cho cô một ít oán hận và bóng ma tâm lí.

Hiện giờ hồi ức cấp ba năm nào đã trở thành một chuyện ngu xuẩn, trong lòng ngoại trừ cảm thấy xấu hổ, còn dâng lên một loạt cảm xúc thương cảm.

Khi đó cô vừa mới bắt đầu tiến vào cấp ba, vừa vặn học cùng một trường với Diệp Sâm Nam.

Nhưng mà, lúc đó Diệp Sâm Nam đã là lớp mười hai, là đàn anh của cô và cũng là nhân vật phong vân tiếng tăm lừng lẫy trong trường học.

Anh không chỉ có diện mạo sáng sủa tinh xảo, mà còn là học sinh xuất sắc nhiều lần liên tục đứng đầu bảng, đi đến chỗ nào cũng đều có thể nghe được người khác bàn luận về anh.

Chỉ cần anh đi qua bất cứ chỗ nào trong sân trường, luôn có nữ sinh đến gần hành lang hoặc là trốn trong góc nào đó trộm nhìn anh, trong đó cũng bao gồm Tô Mính Hoàn.

Hơn nữa theo Tô Mính Hoàn biết, trường học nghệ thuật bên cạnh có một nữ sinh yêu thầm anh, thường xuyên chạy tới cổng trường trung học của bọn họ ngồi xổm nhìn anh.

Nhưng không thể không thừa nhận, khi đó anh thật sự quá chói mắt, giơ tay nhấc chân đều có một loại khí chất thanh cao không thể nói nên lời được, vô hình tạo nên sức hấp dẫn. Hoàn toàn phù hợp với hình tượng mối tình đầu là bạch mã hoàng tử ở trong lòng các thiếu nữ ảo tưởng, phảng phất giống như nam chính từ trong truyện tranh bước ra, khiến cho người ta có cảm giác cao quý thần bí nhìn thấy nhưng không với tới được.

Cho nên khi đó các bạn học nữ chỉ dám đứng nhìn anh từ xa, trộm yêu thầm, cũng ngầm cùng bạn thân lập nhóm bí mật thảo luận về anh, không có mấy người có lá gan lớn dám chủ động tiến lên đến gần anh chào hỏi.

Nhưng mà Tô Mính Hoàn lại cảm thấy, bản thân cô cùng những nữ sinh ngưỡng mộ anh không giống nhau.

Bởi vì, cô và anh trước khi lên cấp ba từng có hẹn ước, thậm chí còn từng ước hẹn tốt đẹp.

Quan hệ của bọn họ so sánh với người khác, chắc chắn là có khác nhau.

Năm ấy chín tuổi, ba cô ngoài ý muốn qua đời.

Chú Giang có quan hệ tốt nhất với ba lúc còn sống cũng lại tham gia lễ truy điệu, bên cạnh còn mang theo một đứa trẻ nhỏ, đứa trẻ nhỏ ấy chính là Diệp Sâm Nam.

Sau khi lễ truy điệu kết thúc, di hài của ba phải đưa đi hỏa táng.

Tô Mính Hoàn quỳ gối trước linh đường của ba khóc đến thở hổn hển, khó có thể tiếp nhận sự thật rằng ba đã qua đời.

Người lớn trong nhà không đành lòng để cô là một đứa trẻ chính mắt nhìn thấy ba mình hóa thành tro, đành bảo cho bảo mẫu đem cô và mấy đứa trẻ khác về xe nghỉ ngơi trước.

Tô Mính Hoàn quỳ gối trước linh đường không chịu đi, ai khuyên cũng không được.

Mãi đến khi có một anh trai nhỏ đột nhiên đi tới bên cạnh cô ngồi xổm xuống, dắt tay cô.

Tô Mính Hoàn ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn người bên cạnh.

Anh trai nhỏ nghiêm túc nhìn cô nói: “Anh trai anh năm ngoái cũng đi đến thiên đường, ba em ở thiên đường chắc chắn sẽ gặp được anh ấy.”

Tô Mính Hoàn hơi sửng sốt.

Anh trai nhỏ đem cô từ trên mặt đất kéo lên, lại nói: “Bọn họ chỉ là đi đến một thế giới song song khác, ở nơi đó tiếp tục sống. Chờ vài chục năm nữa, chúng ta cũng sẽ đi theo gặp lại bọn họ.”

Tô Mính Hoàn vì còn quá nhỏ nên đối với những lời này không có cách nào lý giải, hậm hực hỏi: “Thế giới song song là gì?”

Anh trai nhỏ nghiêm túc giải thích với cô: “Thế giới song song là một thế giới huyền ảo, đại khái cũng giống địa cầu của chúng ta, nhưng chúng lại không thuộc về cùng một không gian. Chờ khi em lớn lên đi học sẽ hiểu được.”

Chờ cô lớn lên, nỗi bi thương mất đi người thân cũng bị thời gian làm cho phai nhạt, đáp án cũng không còn quan trọng nữa.

Tô Mính Hoàn hít mũi, thân thể khập khiễng.

Anh trai nhỏ đưa tay lên nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Cho nên chúng ta chỉ là tạm thời rời khỏi bọn họ, về sau chắc chắn sẽ gặp lại. Có thể nhớ thương, nhưng mà không thể lúc nào cũng khóc có biết không?”

Lúc ấy Tô Mính Hoàn tuy nhỏ nhưng cũng đã bắt đầu hiểu chuyện.

Tuy rằng với lời nói này của anh trai nhỏ nửa tin nửa ngờ, nhưng tâm lý cũng hiểu được anh xuất phát từ một phần ý tốt nào đó.

Ngày hôm đó cả một buổi chiều, anh trai nhỏ ở cùng cô mặc sức tưởng tượng về tình cảnh gặp lại ba và anh trai anh ở thế giới song song.

Lúc chia tay buổi tối, Tô Mính Hoàn còn có chút không nỡ mà lôi kéo tay áo anh, uy khuất hỏi anh: “Anh Sâm Nam, chúng ta còn có thể gặp lại không?”

Anh trai nhỏ “ừm” một tiếng, giống như người lớn nói cho cô: “Có duyên chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại.”

Tô Mính Hoàn nâng đôi mắt to ngập nước lên, nhìn anh dùng sức gật đầu.

Anh giống như cầu vồng xuất hiện vào giai đoạn trống rỗng tuyệt vọng nhất của cô.

Cho nên cô mới nhỡ kỹ anh nhiều năm như vậy, mãi đến khi học cấp ba lại cùng anh gặp lại một lần nữa.

Biết được học cùng trường với anh, hơn nữa anh còn là đàn anh ưu tú được nhiều người trong trường chào đón, cô bỗng nhiên cảm thấy, đi học cũng không phải một chuyện quá chán ghét.

Mà lúc trước theo như lời anh nói có duyên gặp lại, đây chẳng phải là duyên phận cho phép cô và anh, để bọn họ một lần nữa gặp lại nhau trong trường học sao?

Cho nên cô thường xuyên mạnh dạn kéo bạn tốt của mình chạy thẳng đến lớp trọng điểm mười hai nhìn anh, chưa bao giờ kiêng dè trước mặt người khác biểu đạt thích anh, thậm chí còn chủ động theo đuổi.

Nhưng mà khiến cho cô không kịp đề phòng là, qua vài lần cố ý đi lại trước mặt anh xoát cảm giác tồn tại, cô phát hiện ra anh trai nhỏ lúc trước từng hẹn ước với cô có duyên gặp lại kia, dường như lại không quen biết mình.

Cô dựa vào cửa sổ nhìn về phía anh đang cười, ánh mắt anh liếc qua cô vài giây ngắn ngủi, rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Người chị em bên cạnh còn chê cười cô có phải tự mình đa tình hay không, nếu như quen biết từ nhỏ, anh làm sao lại có loại thái độ này?

Tô Mính Hoàn cũng không thể tin được mà vỗ vỗ trán mình, hoài nghi có phải mình nhận nhầm người hay không.

Vì thế cô lại chuyên tâm đi hỏi thăm bạn học, cuối cùng xác định bản thân không nhầm.

Cháu ngoại nhỏ của chú Giang, nhị công tử tập đoàn Diệp thị Diệp Sâm Nam.

Khi qua lễ truy điệu, cô còn từng có lòng đi tìm anh, chỉ là chú Giang lại bị ông nội điều đi khai thác thị trường nước ngoài, không có ai giúp cô dẫn đi nên mới cắt đứt quan hệ.

Sao lại thế này?

Tô Mính Hoàn vẫn luôn không nghĩ thông suốt, Diệp Sâm Nam lúc trước vì sao lại giả vờ không quen biết cô.

Hiện giờ nghĩ lại, bản thân lúc trước cũng thật là vô tâm vô phổi, bị sự tuấn tú bên ngoài của anh mê hoặc đến đầu óc choáng váng, mụ mị đầu óc, biết rõ anh giả vờ không quen mình, nhưng vẫn khăng khăng nhiệt huyết theo đuổi không từ bỏ.

Cho nên dần dần, dường như toàn thể giáo viên và học sinh đều biết lớp mười mới lên có một nữ sinh theo đuổi Diệp Sâm Nam.

Hơn nữa nghe nói nữ sinh kia vô cùng xinh đẹp, là thiên kim Tô gia, cùng Diệp gia cũng coi như môn đăng hộ đối.

Nhưng mà đáng tiếc, Diệp Sâm Nam có phúc không biết hưởng, lại cố tình chướng mắt người ta.

Bạn bè bên cạnh cũng đều nói cô hết thuốc chữa, một tay đem lá bài tốt đánh nát.

Rõ ràng có thể làm một tiểu công chúa cao quý được rất nhiều nam sinh điên cuồng theo đuổi nhưng lại cố tình đi vào con đường đen tối, trong quá trình theo đuổi Diệp Sâm Nam bị đâm cho vỡ đầu chảy máu.

Tô Mính Hoàn đối với những lời đồn đại vớ vẩn này cũng không để ý, dù sao cũng là mấy nữ sinh lần đầu tiên mê luyến tình đầu, hơn nữa lại chịu độc hại của đống tiểu thuyết ngôn tình mấy năm, đem tình yêu tôn sùng thành một loại chuyện thần thánh không thể xâm phạm. Kiên định cho rằng chỉ cần lấy được tâm đối đãi, vì tình yêu mà vượt qua hết mọi ngan nan nguy hiểm, chắc chắn sẽ cảm động được đối phương và đón nhận được một kết cục tốt đẹp.

Cho nên không bao lâu, khi nghe nói lớp mười một trọng điểm có một học bá nữ là con lai vừa mới chuyển đến cũng theo đuổi anh, hơn nữa Diệp Sâm Nam còn thường xuyên cùng nữ học bá đến thư viện, cô liền quyết định muốn hạ thủ vi cường.

Vì thế, vào một ngày thời tiết ảm đạm chạng vạng tối.

Tô Mính Hoàn ôm một hộp chocolate chạy tới hành lang lớp trọng điểm mười hai, chặn đường Diệp Sâm Nam vừa mới đánh bóng rổ trở về.

Cô cười hì hì đem chocolate đưa cho anh: “Về sau mang em cùng đi đến thư viện đi, anh dạy em học bài, em mỗi ngày đều mua chocolate cho anh!”

Thiếu niên một tay xỏ túi quần, một tay cầm bóng rổ, lạnh lùng nhìn cô, không chỉ không có ý định trả lời, lại còn muốn tránh đường.

Tô Mính Hoàn cố chấp duỗi tay đưa chocolate, thấy anh không nói lời nào, lại tươi cười không ngừng hỏi: “Được không, anh Sâm Nam?”

Thiếu niên nghe thấy gọi mình thân mật như vậy, hàn ý trong mắt biến mất, vẻ mặt dường như còn có chút ghét bỏ, bỗng nhiên quay đầu muốn rời đi.

Tô Mính Hoàn lập tức chạy tới ngăn cản anh, bá đạo ngang ngược nói: “Không đồng ý, không cho phép đi!”

Mấy bạn học đi ngang qua bên cạnh đối với một màn này sinh ra tia hứng thú, không ít nữ sinh còn khẽ nói nho nhỏ.

Mắt thấy không có thời gian giằng co, thiếu niên cuối cùng cũng không kiên nhẫn chịu đựng, lãnh đạm trả lời một câu: “Tôi không thích chocolate”

Tô Mính Hoàn chớp đôi mắt to của mình, tiếp tục cười tủm tỉm hỏi: “Vậy anh thích cái gì?”

Thiếu niên nhíu mày lại, giọng nói lạnh lẽo: “Đều không thích.”

Tô Mính Hoàn sửng sốt.

Thiếu niên nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt khinh bỉ.

Hai người lặng lẽ đối diện mấy giây, anh lại lần nữa lạnh nhạt mở miệng nói: “Về sau đừng làm mấy chuyện ấu trĩ như vậy nữa, tôi và cô tuyệt đối không có khả năng!”

“…” Tô Mính Hoàn giật mình ngây người.

Thiếu niên giống như một giây cũng không muốn ngừng lại nghĩ nhiều, trực tiếp xoay người rời đi theo phương hướng khác, chỉ chừa lại cho cô một bóng dáng lạnh lùng.

Không trung tối đen mờ mịt, áp lực làm người ta hô hấp có chút khó khăn.

Đỉnh đầu bỗng nhiên có sấm sét, mưa to gió lớn đột nhiên kéo đến.

Tô Mính Hoàn vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của Diệp Sâm Nam đến khi biến mất, mới yên lặng thu hồi tay mình duối trong không trung.

Cái bóng dáng kia, thành ký ức cuối cùng về anh của cô.

Có thể nghĩ, chuyện sau này, các bạn sẽ bàn luận sôi nổi về cô như thế nào.

Cô không giải thích, cũng không cãi cọ.

Vì để duy trì một chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, ngay cả khóc cũng chỉ là trộm trốn trong chăn phát tiết vào buổi tối.

Ngày hôm sau lại làm như không có chuyện gì, tiêu sái thản nhiên nói chẳng qua là thích sai người thôi, căn bản khinh thường những kẻ cười nhạo cô.

Chỉ là từ đó về sau, cô cuối cùng cũng không đi tìm anh, thậm chí ở trường học, cũng bắt đầu cố ý tránh mặt anh, so với anh còn lạnh nhạt hơn.

Nhưng ở cùng trường học, luôn không thể tránh khỏi còn nghe được một chút tin tức của anh.

Nghe đông, sau khi thi đại học xong, anh cùng nữ học bá kia cùng nhau đi du lịch Tây Tạng.

Thậm chí còn có người cố ý chạy tới nói cho cô biết Diệp Sâm Nam cùng nữ học bá kia quan hệ không bình thường.

Tô Mính Hoàn đột nhiên hiểu ra.

Hóa ra là anh thật sự thích nữ học bá kia, vì tránh nghi ngờ cho nên mới cố ý không quen biết cô, đối xử với cô lạnh lùng như vậy.

Cô vốn dĩ cho rằng chuyện này qua rồi thì qua đi, còn không phải là thời thiếu niên vô tri, lúc xúc động đã làm một ít chuyện mất mặt thôi sao.

Thanh xuân ai chưa từng trải qua chuyện hoang đường nào chứ?

Hơn nữa sau khi Diệp Sâm Nam tốt nghiệp đại học, bọn họ cũng không có bất kì liên hệ gì.

Chuyện lúc trước làm cô mất hết thể diện, cô cảm thấy cuối cùng sẽ trở thành một khoảng ký ức chua xót, sống một thời gian dài, có một chút quên đi, không còn bất kỳ gợn sóng nào.

Tính toán đến hiện giờ với khoảng cách lúc trước, cũng đã qua gần mười mấy năm.

Thật là ý trời trêu người, ai có thể đoán trước được, một ngày kia, Diệp Sâm Nam lại sẽ trở thành đối tượng xem mắt của cô, lại tiếp tục nghiệp duyên.

Hơn nữa càng khiến cô thấy kỳ quái chính là, nếu như lúc trước anh cùng nữ học bá con lai kia ở bên nhau, sau này làm sao lại tách ra?

Nếu không hiện tại, anh làm sao lại bị trưởng bối sắp xếp đi xem mắt cùng cô?

Ha ha.

Tô Mính Hoàn trợn trừng mắt.

**

Ba giờ sau, máy bay hạ cánh.

Vân Nghệ có việc đi đến phòng làm việc, hai người ở đại sảnh sân bay đường ai nấy đi.

Đám người nhộn nhạo trên đại sảnh sân bay.

Tô Mính Hoàn kéo rương hành lí đi nhanh ra ngoài, một bộ váy lụa dài màu xanh lam, tóc dài môi đỏ, mặt vô cảm, giày cao gót màu trắng đạp lên trên sàn nhà phát ra tiếng “lộc cộc” giòn vang, mười phần khí chất, dẫn đến không ít ánh nhìn khác phái bên cạnh.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, lo lắng một lúc rồi gọi điện kêu tài xế đến đây.

Kết quả vừa mới khởi động máy, WeChat liền nhảy lên máy tin nhắn và một cuộc gọi nhỡ.

Một cái đến từ tài xế, hỏi cô xuống máy bay khi nào.

Một cái của mẹ, gửi cho cô một thiệp mời.

Còn một cái, đến từ bác dâu cả, cô trực tiếp bỏ qua.

Mà một cuộc gọi nhỡ kia, hiện thị là nơi khác gọi, nhìn thời gian là lúc trước khi khởi động máy bay hai phút mới gửi đến.

Bây giờ gọi điện lừa đảo càng ngày càng nhiều, cô trực tiếp báo cáo, sau đó kéo vào danh sách đen, cuối cùng mở thông tin gửi cho tài xế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp