Cùng Em Đánh Cắp Ánh Trăng

Chương 1: Đối tượng xem mắt


1 năm

trướctiếp

Trên đường đến sân bay, Tô Mính Hoàn nhận được tin nhắn WeChat từ bác dâu cả của cô.

Click mở khung thoại, cô nhìn chằm chằm màn hình di động, đột nhiên sửng sốt.

Trên màn hình là ảnh chụp của một người đàn ông trẻ, ảnh chụp chứng minh thư chỉ có nửa người trên.

Người đàn ông này có khuôn mặt rất đẹp trai, rất dễ nhận ra.

Mái tóc ngắn, lông mày đẹp, mũi thẳng và đôi môi mỏng, và đường nét khuôn mặt mịn màng như được nghệ nhân trau chuốt cẩn thận.

Đôi mắt đen trong veo sâu thẳm của hắn lộ ra vẻ lãnh đạm thường ngày, khiến người ta cảm thấy vừa lạ vừa quen.

Tô Mính Hoàn nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai này, sững người trong nửa ngày, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cô là ông trời thật hài hước, ngay cả trò đùa cũng độc đáo như vậy, thật không thể tin được.

Một tin nhắn khác từ bác dâu cả xuất hiện trên giao diện WeChat, và Tô Mính Hoàn cuối cùng đã tỉnh táo lại.

【 Mính Hoàn, bác không lừa cháu chứ, đây là cháu trai nhỏ bên ngoại của chú Giang cháu đó, có phải là rất đẹp trai không? 】

【Hơn nữa là nó cao 1,85 mét lận! Hoàn toàn phù hợp các tiêu chuẩn tìm bạn đời của cháu đó.】

Tô Mính Hoàn khẽ cau mày, vẻ mặt có chút phức tạp.

Cô thừa nhận người đàn ông trong ảnh quả thực rất đẹp trai, thậm chí đẹp đến mức khiến cô hoa mắt, hô hấp không ổn định.

Vì vậy, cô lại nhấp vào bức ảnh để xem lại, hơi nín thở và xem xét cẩn thận một lần nữa.

Vân Nghệ nói chuyện với cô một lúc lâu, thấy không ai trả lời cô, tò mò cô đang xem cái gì mà mê mẩn vậy, cô nghiêng người nhìn một chút, lập tức hai mắt sáng lên: “Oa, anh chàng đẹp trai này là ai vậy?”

Tô Mính Hoàn không trả lời.

Vân Nghệ trực tiếp cầm lấy điện thoại từ trong tay cô, khi nhìn thấy nội dung trò chuyện trong hộp thoại, cô chợt hiểu ra: “Đây là đối tượng kết hôn do gia đình chị giới thiệu sao??”

Vài sợi tóc lòa xòa trên má, Tô Mính Hoàn dựa vào lưng ghế giơ tay vén sợi tóc ra sau tai, nhàn nhạt “ừm” một tiếng, suy nghĩ có chút phiêu diêu.

Đúng vậy, chính là đối tượng kết hôn mà gia đình cô giới thiệu cho cô.

Một người bạn đời mà cô chưa bao giờ dám mơ tới.

Cũng thật lạ, thành phố Y này có mấy vạn đàn ông, tại sao lại là anh?

Vân Nghệ lại click mở ảnh chụp lần nữa và nhìn vào khuôn mặt đẹp trai kia, hài lòng nói: “Trông anh ta không tệ, hơn nữa anh ta còn có khuôn mặt của minh tinh.”

Trước kia cô nghe nói Tô Mính Hoàn đồng ý với sự sắp xếp của trưởng bối trong nhà, chuẩn bị cho buổi xem mắt và hôn lễ, cô thực sự lo lắng một phen, sợ đối tượng kết hôn mà Tô gia tìm cho cô sẽ là một tên công tử ăn chơi trác táng, hoặc là ông chú mập mạp, lại hoặc là lão già béo phì.

Xét cho cùng, Tô Mính Hoàn vẫn luôn chưa bao giờ được coi trọng ở Tô gia, hơn nữa cô lại là con gái, Tô lão gia trọng nam khinh nữ thường ít quan tâm đến cô, chỉ muốn lợi dụng cuộc hôn nhân của cô để củng cố ích lợi của tập đoàn.

Nghĩ đến chị họ nhỏ xinh đẹp như vậy, sao có thể để mấy tên đàn ông thô tục kia được hưởng lợi chứ?

Nhưng bây giờ nhìn thấy chàng trai trẻ trong bức ảnh, Vân Nghệ cảm thấy trái tim mình cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Ít nhất về ngoại hình, người này trông rất sạch sẽ và cao quý, và anh ta xứng đáng với chị họ nhỏ xinh đẹp của cô.

Nhưng mà cô không biết chính là bởi vì gương mặt tuấn tú đó mà Tô Mính Hoàn đột nhiên cảm thấy trong lòng nghẹn cảm giác hờn dỗi, lên chẳng thế lên mà xuống cũng chẳng thể xuống, rầu rĩ buông một tiếng thở dài.

“Làm sao vậy?” Vân Nghệ kỳ quái mà xem cô, thấy cô hình như có chút thấp thỏm, tựa hồ có vẻ không hài lòng với cuộc hôn nhân này, liền đoán mò hỏi: “Chẳng lẽ gia cảnh anh ta không tốt sao?”

Cho dù gia cảnh không tốt, thì ngoại hình đẹp đến mấy cũng khó có thể bù đắp cho việc thiếu thốn tài chính.

Hơn nữa, người mà Tô gia muốn lấy nhất định phải có gia cảnh tốt đúng không?

“Không phải.” Tô Mính Hoàn nhìn hư không, ánh mắt rung động: “Là bởi vì anh ta là nhị thiếu gia tập đoàn Diệp Thị, Diệp Sâm Nam.”

Tập đoàn Diệp Thị?

Vân Nghệ sửng sốt một lúc, sợ rằng mình đã nhầm lẫn nên xác nhận lại: “Có phải là tập đoàn Diệp Thị nổi tiếng không?”

Mọi người đều biết, có hai xí nghiệp hàng đầu tại Y thành, trong đó một là tập đoàn Đỉnh Thần, còn lại chính là tập đoàn Diệp Thị.

Tập đoàn Diệp Thị tuy rằng là một xí nghiệp gia đình, nhưng qua ba thế hệ liên tục phát triển, đây là tập đoàn niêm yết sớm nhất của tỉnh, được niêm yết tại Hoa Kỳ, hiện tại tập đoàn còn phát triển sang nhiều ngành công nghiệp khác, ngoài lĩnh vực xây dựng và quản lý tài chính thì còn có hai hoạt động kinh doanh cốt lõi khác là hàng không và nghiên cứu sản phẩm y dược cũng được chú trọng về sau này.

Mà tập đoàn Công nghệ sinh học Tô gia Trường Thuận bắt đầu từ việc nghiên cứu và phát triển các loại thuốc, luôn có mối quan hệ hợp tác lâu dài với Diệp gia ở hạng mục sản phẩm y dược.

Cho nên, vài vị trưởng bối của Tô gia, muốn lợi dụng hôn sự của Tô Mính Hoàn để lấy lòng tập đoàn Diệp Thị, cũng là điều hợp lý.

Tô Mính Hoàn gật đầu chắc chắn.

Vân Nghệ không hiểu, click mở ảnh chụp và giơ điện thoại ra trước mặt cô, mở to đôi mắt nghi hoặc hỏi cô: “Vậy chị còn than gì nữa? Thiếu gia của tập đoàn Diệp Thị, trông thật đẹp trai thật đó, đây chính là chiếm được của hời đấy!”

Tô Mính Hoàn nhìn người đàn ông trên màn hình, lông mày vẫn nhíu lại.

Trước câu hỏi của Vân Nghệ, còn chưa kịp giải thích thế nào thì ảnh chụp trên màn hình đã biến mất ngay lập tức vì cuộc gọi điện của bác dâu cả.

Tô Mính Hoàn nghe điện thoại, bác dâu hỏi cô khi nào về nhà?

Ngoài cửa sổ xe, những hàng cây xanh mướt bên đường cao tốc sân bay thành bóng râm dưới ánh nắng chói chang đón gió.

Tô Mính Hoàn liếc nhìn khung cảnh bao la ngoài cửa sổ, đáp: “Buổi chiều.”

Năm nay nghỉ hè, cô vừa xong việc học, hạ quyết tâm từ Bắc Kinh trở về tỉnh thành để hoàn thành mục tiêu của mình.

Hai ngày trước Vân Nghệ đến đây giúp cô đóng gói đồ đạc và gửi qua bưu điện về nhà, hôm nay hai người bắt đầu lên đường về nhà, buổi sáng 10 giờ rưỡi lên máy bay.

Bác dâu cả nghe cô nói hôm nay sẽ về nhà, liền đề nghị: “Vậy lúc cháu về, chúng ta sắp xếp gặp mặt trước, được không?”

Tô Mính Hoàn lập tức phủ quyết: “Không được.”

Bác dâu rõ ràng là sửng sốt, một lúc sau mới hỏi cô: “Tại sao?”

Tô Mính Hoàn suy nghĩ một chút, sau đó nói ra một cái lý do khiến mọi người đều không thể tin được: “Không hợp mắt.”

**

Vân Nghệ ép hỏi Tô Mính Hoàn trên đường suốt, rốt cuộc cô thích kiểu đàn ông nào mà ngay cả đối tượng kết hôn chất lượng cao có một không hai như thế cũng xem thường như vậy?

Nếu là vì nguyên nhân khác thì thôi, nhưng cô cố tình nói là người ta nhìn không hợp mắt, điều này rất lạ: “Chị thậm chí còn không thích một người đẹp trai như vậy, thế chị còn muốn gì nữa?”

Tô Mính Hoàn nghe Vân Nghệ nhỏ giọng hỏi, đầu óc rối bời, nói lung tung: “Ảnh chụp cũng có thể là ảo.”

Vân Nghệ nhàn nhạt nhắc nhở: “Đây là ảnh chứng minh thư của người ta đó.”

“...........” Tô Mính Hoàn không nói nên lời.

“Chị yêu à, trừ phi là nhị thiếu gia Diệp gia lãnh cảm về tình dục hoặc không có khả năng về tình dục. Nếu không, em thật sự là nghĩ không ra được lý do gì khiến chị không vui.”

Nếu có thể, Vân Nghệ cảm thấy mình đều nguyện ý thay thế chị họ đi liên hôn. Ít nhất, người đẹp trai như thế đi gặp mặt tìm hiểu vài lần cũng tốt.

Phải biết rằng, muốn tìm được một người bạn đời đẹp trai và giàu có trong xã hội này quả thực khó như lên trời.

Đặc biệt là cô ấy đã từng trải qua một mối quan hệ đau khổ trước đây, và hiện tại cô đã hiểu sâu sắc, tốt hơn hết là nên làm một cô gái thực tế, nếu không cuối cùng sẽ thua thất bại thảm hại.

Tô Mính Hoàn không muốn nói thêm về vấn đề này với cô, nên đã chuyển đổi đề tài khác: “Trước khi chị bắt máy, em đang nói cái gì vậy?”

Nói cái gì?

Vân Nghệ suy nghĩ một chút: “À, em đã nói rằng chút nữa khi đến sân bay, em muốn chụp ảnh, chị cho em xin mượn hai chiếc váy đẹp kia của chị mặc một chút nhé."

Vân Nghệ là người có tầm ảnh hưởng trên mạng, tự mình mở một phòng làm việc nhỏ.

Lúc đầu một nhóm chụp ảnh đường phố bỗng nổi đình nổi đám trên mạng xã hội, sau khi tốt nghiệp đại học cô vẫn làm công việc này toàn thời gian, giờ có chút danh tiếng trong ngành.

Gần đây, ngoại hình trên sân bay của các minh tinh nổi tiếng thu hút rất nhiều sự chú ý của dư luận, để duy trì mức độ nổi tiếng như hiện tại thì phải bắt kịp xu hướng.

Để chụp ảnh hôm nay, hai người đã cố ý xuất phát sớm hơn hai giờ.

Nửa giờ sau, sau khi đến phòng chờ của sân bay, Vân Nghệ mở vali ra và bắt đầu chuẩn bị.

Vì Tô Mính Hoàn dậy sớm quá nên buồn ngủ, liền nằm ở ghế mát xa nhắm mắt dưỡng thần, nhân tiện trong lòng cô đang tính toán xem mình nên làm thế nào để hoãn cuộc gặp mặt với Diệp thiếu gia cùng với các trưởng bối sau khi trở về nhà.

Tuy đã từ chối bác dâu, nhưng cô biết, sau khi trở về, họ nhất định sẽ lại thay phiên nhau làm công tác tư tưởng cho cô.

Dù sao cũng đó là Diệp gia, các trưởng bối Tô gia nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua một cơ hội trèo cao tốt như vậy.

Nhưng đối với cô mà nói, cuộc hẹn hò mù quáng này tuyệt đối không được phép!

So với việc sau khi gặp mặt bị đối phương chủ động từ hôn khiến mặt mũi mình ném vào sọt rác.

Chi bằng để bản thân đánh đòn phủ đầu, phản đối mãnh liệt với cuộc hôn nhân này còn có thể giữ lại một chút tôn nghiêm.

Chỉ là, nên tìm lý do gì đây?

Trong lòng đang buồn rầu, đúng lúc này ——

“Hôm nay chúng ta thật may mắn!” Vân Nghệ đang trang điểm ở một bên, đột nhiên chạy tới và kéo cánh tay của cô: “Chị mau xem!”

Tô Mính Hoàn mở mắt ra, nhìn theo tầm mắt của cô, đảo đôi mắt to của mình để nhìn lên.

Hóa ra có một đội ngũ phi công oai phong lẫm liệt đang đi qua lối đi xuyên qua một bức tường kính.

Tô Mính Hoàn cùng Vân Nghệ đều không phải người chưa từng trải qua các sự kiện lớn, ngày thường cũng thường xuyên tiếp xúc với nhiều soái ca.

Nhưng này là không thể không thừa nhận rằng khung cảnh hoành tráng này vẫn rất bắt mắt.

3 người đàn ông cầm đầu đều cao ráo thẳng tắp, mặc đồng phục âu phục màu xanh nước biển và đồng phục lót màu trắng, khí chất ngời ngời, giỏi giang, đẹp trai lạ thường khiến lòng người sục sôi.

Tiếp viên hàng không kéo chiếc vali nhỏ phía sau họ đều đẹp trai, xinh đẹp và lịch lãm, và trông vô cùng bắt mắt.

Hiếm khi gặp được cảnh tượng như vậy ở sân bay, nếu không phải hôm nay bọn họ đến đây sớm, có lẽ đã không tình cờ gặp được.

Vân Nghệ chạy nhanh giơ máy ảnh lên và chụp vài bức ảnh của những người bên ngoài bức tường kính.

Nghe đồn không bằng tận mắt trông thấy, hóa ra các cơ trưởng cao cấp lái máy bay thực sự không khác gì các ngôi sao hạng A trên TV.

Tô Mính Hoàn dựa vào ghế sô pha, lười biếng mà xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn chăm chú vào mấy đôi chân dài miên man kia.

Đặc biệt là người đàn ông ở gần phía ngoài cùng bên phải của hành lang thủy tinh, ánh mắt cô bất giác dán vào anh ta một lúc lâu.

Bộ đồng phục đó càng hợp với đôi chân dài miên man của anh ta, các góc cạnh và góc nghiêng của anh ta rõ ràng và mịn màng như chạm khắc, nhưng thật tiếc anh ta đeo khẩu trang nên không thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt.

Nhưng không sao cả, dáng dấp này cũng đủ mãn nhãn rồi.

Hai cái giờ sau, một máy bay chở hành khách lớn lướt trên bầu trời trong xanh với luồng không khí gợn sóng.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rất gắt nên Tô Mính Hoàn kéo xuống ván cửa sổ, tìm tiếp viên hàng không để xin cái bịt mắt để ngủ bù.

Trong khi tiếp viên hàng không đưa bịt mắt cho Tô Mính Hoàn, Vân Nghệ lấy ảnh trong máy ảnh ra, nhân tiện hỏi: “Xin hỏi, anh ấy có phải là cơ trưởng chuyến bay của chúng tôi không?”

“Đúng vậy.” Nữ tiếp viên hàng không cất giọng ngọt ngào nói: “Anh ấy là FL có triển vọng nhất trong công ty chúng tôi, sắp tới anh ấy sẽ được thăng chức thành cơ trưởng trẻ tuổi nhất của hãng hàng không chúng tôi. Yên tâm, cơ trưởng của chúng tôi nhất định sẽ đưa bạn về nhà an toàn.”

Vân Nghệ lại hỏi: “Vậy lúc xuống máy bay chúng tôi có thể gặp cơ trưởng không?”

Nữ tiếp viên hàng không khó xử mà cười: “Cái này tôi không thể đảm bảo, vì sau khi hạ cánh, cơ trưởng còn có rất nhiều việc cần xử lý ở buồng lái, có thể bọn họ sẽ trực tiếp đi ra ngoài bằng lối đi chuyên dụng.”

Vân Nghệ tiếc nuối cảm ơn cô, nữ tiếp viên hàng không mỉm cười rời đi.

Sẽ rất tuyệt nếu được gặp trực tiếp người thật một lần để xem anh ấy như thế nào.

Cầm chiếc máy ảnh trên tay, cô ấy tiếp tục hồi tưởng về những bức ảnh vừa chụp, dù chỉ là góc nghiêng nhưng cũng đủ choáng ngợp.

Cô ấy thậm chí còn đưa máy ảnh cho Tô Mính Hoàn xem: “Chị xem cái dáng người này, thật sự tuyệt vời!”

Tô Mính Hoàn từ khi nhận được cuộc gọi điện kia của bác dâu cả , cô chưa bao giờ có tâm trạng để ngắm trai đẹp.

“Cứ giữ cho riêng mình đi, từ từ xem.” Cô đẩy chiếc máy ảnh mà Vân Nghệ đưa ra, đứng dậy từ chỗ ngồi, định đi vệ sinh trước khi đi ngủ.

Sau khi qua khỏi cửa khẩu, cô tình cờ nghe thấy tiếp viên hàng không nói đùa với ai đó: “Vừa rồi có một cô gái trẻ hỏi thăm anh ở khoang hạng nhất đó.”

Tô Mính Hoàn hơi dừng lại một chút, suy nghĩ phản xạ có điều kiện rồi hiện lên trong đầu cô là hình bóng cao lớn và thẳng tắp trong phòng chờ.

Khi cô mở bức rèm ra, cô vẫn còn nghĩ về việc liệu cô có nên gọi Vân Nghệ đến xem một chút không.

Kết quả là sau khi ngước mắt lên, nhìn thấy bóng người trước mặt, cô ngẩn người một lúc.

Người đàn ông mặc đồng phục cơ trưởng màu xanh đen, vai rộng eo hẹp, cấm dục lại nghiêm cẩn.

Huy hiệu ba sọc trên vai thể hiện thân phận cùng với chức trách của anh.

Anh một tay đút túi, quay lưng về phía Tô Mính Hoàn, trong thanh âm lười biếng mang theo vài phần xa cách, không chút để ý mà trả lời: “Thật sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp