[Xuyên Thư] Phật Hệ Nữ Xứng Trở Lại Hắc Hóa Hơn Trước

Chương 24


1 năm

trướctiếp

Do sáu nữ thanh niên tri thức bị mất tiền nên họ được sáu người trong đội cung cấp bữa ăn một tháng, Chu Bình tất nhiên là phân tới nhà Từ Lực Tranh, còn Hoắc Sênh đi theo Triệu Vệ Đông.

Triệu Vệ Đông trù tính ngoại trừ cố gắng hết sức trợ cấp bữa ăn trong một tháng để phần nào giảm bớt hoàn cảnh khó khăn của thanh niên tri thức, còn lại những mặt khác thì anh không giúp được gì, không thể nào phùng má giả làm người mập*.

*Phùng má giả làm người mập: chỉ làm những việc vượt quá khả năng của bạn.Truyenfull.

Hoắc Sênh nghe vậy, uyển chuyển từ chối: “Đội trưởng Triệu, đây là chuyện của mình tôi, không thể gây thêm gánh nặng cho đội, tôi có tư tưởng giác ngộ, không cần đội trưởng Triệu phải —“

"Vậy cảm ơn đội trưởng Triệu." Chu Bình bên cạnh đột nhiên cắt ngang lời Hoắc Sênh, lôi kéo Hoắc Sênh nói cảm ơn Triệu Vệ Đông.

Triệu Vệ Đông nhìn ra ý tứ của Hoắc Sênh, anh dùng giọng nửa đùa nửa thật: “Sao, sợ tôi ăn thịt cô hay sợ tôi cắt xén lương thực của cô, nhà của người trong đội có thể thu nhận đều đã chọn xong hết rồi, chỉ thừa lại mỗi cô không ai muốn, tôi làm đội trưởng đội sản xuất, cũng không còn cách nào.”

Hoắc Sênh: "..." Thừa lại mỗi cô không ai muốn? Cô không cần ai trợ cấp thức ăn cho cô, sắp tới Đoan Ngọ rồi, cô đã định đi bán lá sậy kiếm một số tiền, Triệu Vệ Đông nói như vậy, Hoắc Sênh thật muốn xông lên đá anh hai cú.

"Tôi làm xấu mặt cả đội, đã làm khó đội trưởng Triệu rồi." Hoắc Sênh xách theo túi lương thực, trừng mắt trâu nhìn Triệu Vệ Đông.

Triệu Vệ Đông thuận miệng nói tiếp, giọng nói công bằng liêm chính, mang theo uy nghiêm của đại đội trưởng: “Không làm khó, không làm khó, tôi là đội trưởng, trong đội xảy ra chuyện gì tôi đều sẽ đứng ra giải quyết."

Chu Bình sợ Hoắc Sênh nói gì nữa, nửa kéo nửa lôi Hoắc Sênh đi: “Cô ngốc à, cho ăn cơm cũng không cần, Hoắc Sênh, đừng làm cái gì nổi bật, lần này cô mất nhiều tiền như vậy, mọi người đều nói tiền của cô là… cha cô có được bằng cách đi theo con đường chủ nghĩa tư bản." Hoắc Sênh mất rất nhiều tiền, không tính những phiếu gạo vụn vặt đó, năm tờ Đại đoàn kết chính là một khoản tiền lớn.

Quả thực là một búp bê vàng, một số người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Hoắc Sênh, lén nói tiền trong tay Hoắc Sênh không đàng hoàng, lại còn có một cô em gái thỉnh thoảng gửi đồ tốt cho cô nữa.

Chu Bình kể tốt cho nhà của Triệu Vệ Đông: "Nhà của đội trưởng Triệu gồm có A Bà và Hổ Tử, Hổ Tử thì cô gặp rồi đấy, cung cấp cơm ăn một tháng cho cô chắc chắn sẽ không tệ, nói không chừng còn có thịt để ăn.” Chu Bình và Hoắc Sênh bây giờ xem như là bạn tốt, đến nhà đội trưởng Triệu ăn cơm để tiết kiệm lương thực của nhà ăn, hơn nữa còn giải thích rõ ràng lợi hại trong đó, Hoắc Sênh hẳn có thể hiểu được.

Nhớ đến đứa trẻ nghiêm túc đào khoai trong ruộng khoai lang, Hoắc Sênh gật đầu, nhưng vẫn lưỡng lự: “…Tôi chỉ nghĩ nhà ai cũng chả dễ dàng, lại còn phải gánh thêm một miệng ăn.”

Chu Bình nắm lấy cánh tay cô: "Biết cô tư tưởng giác ngộ cao, nhưng đây là chính sách của đội trưởng Triệu, nếu ở đội khác, chúng ta mất tiền, đừng nói là cung một tháng thức ăn, bây giờ ngay cả lương thực phân đến tay chúng ta một miếng cũng không có.” Dù sao tiền cũng là của mình thì tự mình cất giữ, để bọn trộm lợi dụng sơ hở, mất cũng không thể trách người khác, được lương thực, còn được cung một tháng thức ăn, trong lòng ắt nên vụng trộm vui vẻ.

“Xác thật anh ta làm việc không hề mắc sai lầm, nhưng cô nghe khẩu khí vừa nãy của anh ta xem, nói không ai muốn tôi, miệng độc địa như vậy, tôi thấy anh ta đối xử với các người đều khá tốt mà, sao cứ tới tôi là y như rằng nhìn không ưa mắt, tôi, tôi lớn lên khó coi lắm à? Chướng mắt anh ta? Hay không tích cực làm việc?” Hoắc Sênh thực sự không hiểu nổi, càng nghĩ càng thấy giận, Triệu Vệ Đông đúng thật là biết cách khiến chọc cô tức đến dậm chân mà.

Chu Bình cười vài tiếng: “Nếu cô khó coi, thế chúng tôi đây không lẽ không biết xấu hổ? Tính đội trưởng Triệu là vậy, quen rồi là ổn, đây cũng không phải ngày đầu tiên cô vào đội.” Cô ấy vỗ vỗ túi lương thực trong tay Hoắc Sênh: “Lại không thiếu chút lương thực này của cô.”

*

Những gia đình trong đội sản xuất cung thức ăn một tháng cho các thanh niên tri thức bị trộm tiền không mấy hài lòng, thanh niên tri thức không được lòng người trong thôn, nhưng đội trưởng đã nói vậy thì vẫn phải nghe, hơn nữa nhà đại đội trưởng cũng đi đầu cung cấp lương thực khoảng chừng một tháng, nhà có cái gì thì thanh niên tri thức ăn cái nấy, mỗi nhà phụ trách một người, miễn cưỡng vẫn có thể, về phần thanh niên tri thức có ăn được thức ăn của họ không thì họ cũng mặc kệ.

Hoàng hôn buông xuống, nhóm xã viên hoàn thành công việc, đến nhà kho để trả lại nông cụ, Triệu Vệ Đông đang ngồi tại cái bàn bị hỏng, lật lật sổ chấm chấm công kiểm tra đối chiếu tần suất làm việc của xã viên, đến lúc làm xong thì ngay cả bóng dáng Hoắc Sênh cũng không gặp được, chưa gì đã chuồn lẹ rồi.

Anh giao nốt công việc khóa kho còn lại cho người ghi công điểm, sau đó thu dọn đồ đạc về nhà nấu cơm.

Lúc ngang qua ruộng lúa nước, Triệu Vệ Đông nhìn bông lúa chín vàng, cởi giày ra rồi nhảy xuống, mò mẫm trong bùn một lúc lâu mới bắt được hai con lươn thu trơn, mùa này món dân dã như ếch lươn không dễ bắt, muốn bắt phải tốn không ít thời gian, anh cố sức hồi lâu mới bắt được hai con từ hố bùn, nhưng cũng may chúng đủ béo để nấu một bữa.

Anh bò lên khỏi ruộng lúa, ngồi ngay dưới đất, lươn rất khỏe nên không dễ bắt, cầm lấy một cọng rơm buộc hai con lươn béo mập trơn trượt lại rồi xách về nhà.

Triệu Vệ Đông về nhà liền bắt tay xử lý lươn, mổ lươn rửa sạch sẽ đem ướp xong mới bắt đầu nấu cơm, đợi cơm chín tới, mùi thơm thức ăn đổ ra dĩa hấp dẫn đến mức hàng xóm bên cạnh lẩm bẩm sinh hoạt của mẹ góa con côi giờ đây tốt hơn trước kia rất nhiều, mỗi ngày trong nhà thoang thoảng hương thơm, tay nghề Triệu Vệ Đông không tệ, nhưng chỉ xào rau xanh rau dại linh tinh cũng có thể thơm vậy sao? Đúng là người so với người tức chết, cũng không biết Triệu Vệ Đông tuổi còn trẻ bằng cách nào đã có thể leo lên làm đội trưởng đội sản xuất.

Triệu Vệ Đông đậy lồng bàn lên đồ ăn đang bốc hơi, sau đó đi đổ nước vào nồi chà rửa sạch sẽ, nhìn sắc trời dần tối đen, quăng xẻng nấu ăn rồi đi ra ngoài.

Hôm nay anh trai làm thịt, cả miếng cả miếng to thơm phức, Hổ Tử ghé vào cạnh bếp háo hức trông mong, kết quả thức ăn đã chín mà anh trai lại đi đâu.

Hoắc Sênh trở về ký túc xá giặt quần áo sau một ngày làm việc, hầu như tất cả người trong ký túc xá thanh niên trí thức đều đã đến từng nhà cung cấp thức ăn ăn cơm, Hoắc Sênh chưa lần nào đến nhà Triệu Vệ Đông nên không biết đường, nhưng Chu Bình thì biết, hơn nữa nhà Từ Lực Tranh cách nhà Triệu Vệ Đông không xa, cô định dọn dẹp xong liền đi cùng Chu Bình.

A Bà Triệu gia biết có một thanh niên tri thức được phân đến nhà bà cung thức ăn trong một tháng, khi bà đang cầm chổi quét chuồng gà thì nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhỏ, biết là người kia tới, vì trên tay bà đều là phân gà nên không rảnh tay, kêu Hổ Tử ra mở cửa.

Hổ Tử đang ngồi xổm bên giếng cẩn thận rửa khoai lang, nghe thấy A Bà kêu vội vàng chạy ra mở cửa.

Cửa mở ra, Hoắc Sênh nhìn *Tiểu Đậu Đinh thò đầu ra ngoài, cười nói: "Anh em có ở đây không?" Vừa nói, cô vừa lấy trong túi ra hai viên kẹo, Hổ Tử lắc đầu, lần trước cậu đã nhận bánh bao đường của chị gái trước mặt, không thể lấy nữa, vì thế quy quy củ củ lắc đầu, mở rộng cửa ra: “Anh ấy ra ngoài rồi ạ, chị ơi, chị tới nhà em làm khách sao?”

(*) Tiểu Đậu Đinh (小豆丁): là chỉ thằng nhóc này, trong phim hoạt hình “Đồ Đồ tai to” (大耳朵图图), chuyên gây ra chuyện xong giả ngây thơ để Đồ Đồ gánh tội thay.

Làm khách... Đến cửa ăn chực chắc không tính là khách đi, Hoắc Sênh có hơi xấu hổ, hôm nay lần đầu tiên cô tới đây, Triệu Vệ Đông không có ở nhà, chẳng lẽ cô muốn đợi ở đây chờ ăn?

Nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, A Bà đi tới, nhìn tiểu cô nương trắng nõn trước cửa, đôi mắt thanh tú sáng ngời, dung mạo thật xinh đẹp.

“Là Hoắc thanh niên sao?” A Bà hiền lành tiếp đón Hoắc Sênh đi vào: “Mau vào đi.”

Hoắc Sênh ngượng ngùng gật đầu, đi theo vào cửa.

Sân nhà Triệu gia rất rộng rãi, Hổ Tử mang cái ghế mình tự làm cho chị gái xinh đẹp này ngồi, cậu bé cười thẹn thùng: “Chị ơi, ngồi đi, anh em ra ngoài rồi, lát nữa sẽ trở lại.”

A Bà bảo Hoắc Sênh cứ tự nhiên, thì thầm: "Đông Tử cũng thật là, cơm nước nấu xong liền chạy mất dạng, chờ chút nữa nó chưa về thì cháu cứ ăn trước đi.”

Gia chủ vẫn chưa trở lại, một người như cô còn không được tính là khách, nào không biết xấu hổ ăn trước, Hoắc Sênh nói cô chưa đói bụng, xắn tay áo đi tới giếng giúp Hổ Tử rửa khoai lang.

Triệu Vệ Đông ra ngoài là để bắt người, kết quả người lại không bắt được, lúc hấp tấp đến ký túc xá thanh niên thì bên ngoài đã khóa cửa, từ lần trước sự việc bị trộm xảy ra, ký túc xá đã thay một ổ khóa chắc chắn hơn, còn cài xích, sợ phát sinh giống chuyện lần trước.

Không bắt được người, anh nhíu chặt mày rậm, đôi mắt nặng trĩu về nhà, Hoắc Sênh chưa từng đến nhà anh, giờ không biết lại chạy đi đâu, đã nói nhà anh sẽ cung thức ăn một tháng cho cô, chạy gì mà chạy, bóng người cũng không thấy được.

Ai ngờ về đến nhà, vừa đá cửa ra, trước tiên nghe được tiếng cười dịu dàng của một cô gái, anh khựng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một dáng người mảnh khảnh đang ngồi bên giếng, xắn tay áo rửa khoai lang, cổ tay trắng nõn, còn lộ nhàn nhạt ửng hồng, hình như đang nói gì với Hổ Tử, tươi cười rạng rỡ.

Anh đứng ở cửa nhìn một hồi.

A Bà làm xong việc, thấy anh đứng tồng ngồng ở cửa, giật mình: "Cháu đứng ngây đó làm gì, Hoắc thanh niên tới đây lâu lắm rồi, ăn cơm thôi.”

Hoắc Sênh nghe tiếng, quay đầu kêu: "Đội trưởng Triệu."

Triệu Vệ Đông điềm tĩnh nói với Hoắc Sênh: "Đến rồi à."

"Vâng, tôi đến cùng Chu Bình." Hoắc Sênh có chút thận trọng đứng lên khỏi ghế.

Triệu Vệ Đông quên mất việc này, nhà của Từ Lực Tranh ở gần đây, Hoắc Sênh chưa bao giờ đến nhà anh nên không biết đường, chắc có lẽ nhờ Chu Bình chỉ đường cho, anh đem cửa đóng lại, rửa tay sạch, mở lồng bàn ra, tìm một cái chén và đôi đũa sạch sẽ, nói: "Lau tay khô hẵng ăn."

Bốn người ngồi quây quần bên bàn bếp ăn cơm, Hoắc Sênh bưng chén ngồi xuống, thường chén nông dân sử dụng đều rất lớn, lúc ăn cô chỉ có thể cúi đầu xuống, một miếng một miếng lùa gạo lứt trong chén, gạo lứt khó nấu nên ăn sẽ dễ mắc nghẹn, nhưng gạo lứt ở Triệu gia nấu rất mềm, còn không bị nhão, món ăn cũng rất ngon, có canh bí đỏ, thịt heo xào ớt cay, trong đó có thêm món lươn xào tỏi, ăn cực kỳ ngon, mùi vị thơm phức, càng ăn càng thấy ngon.

A Bà quan sát cô gái ngồi đối diện, thân người hơi gầy nên bảo Hoắc Sênh ăn nhiều vào, đừng ngại mà nhịn đói.

"Vâng, cháu cảm ơn bà." Hoắc Sênh vội vàng gật đầu, A Bà rất nhiệt tình làm cô không thể nào chống đỡ, dù cô chỉ là một người ăn chực nhưng lại được đối xử như một vị khách.

Triệu Vệ Đông cầm chén ăn ngấu nghiến, chờ đến lúc anh múc chén thứ ba, nhìn sang thì thấy chén của Hoắc Sênh chỉ mới vơi một nửa, liền xoay muỗng múc một thìa gạo lứt vào chén Hoắc Sênh, sau đó lại múc thịt heo xào ớt mà anh cho là ngon lên trên ụ cơm vừa múc.

"Ăn no đi, đừng để lúc về còn đến nhà ăn kiếm đồ ăn.”

Hoắc Sênh ngơ ngác nhìn cái chén nhô cao, thịt heo vàng óng xào chung với ớt xanh, chảy ra một tầng mỡ dầu, cô ăn được sao? Cô đúng là ăn không nổi thịt mỡ như vậy, người ở thập niên 70 đều cho rằng thịt mỡ ăn ngon hơn thịt nạc, nhưng cô là người xuyên sách, ở thế kỷ 21 đã quen ăn thịt nạc, một miếng thịt đầy mỡ dù ngon cỡ nào cô cũng nuốt không trôi được.

"Cảm ơn đội trưởng Triệu, anh cứ để tôi tự ăn được rồi." Hoắc Sênh khách khí nói một câu, sợ Triệu Vệ Đông lại múc thêm một muỗng bự khác, sau đó không nói gì nữa mà vùi đầu vào ăn.

“Ngấy?” Một lúc sau, Triệu Vệ Đông ở bên cạnh có lẽ thấy cô ăn vất vả quá, nhả ra một chữ, sau đó không đợi Hoắc Sênh trả lời, bưng một cái chén không đi đến một cái lọ lớn ở góc sân gắp một cây dưa chua đen lên, dùng dao cắt thành từng miếng, đặt trước mặt Hoắc Sênh: “Một miếng thịt một miếng dưa, nhai vài cái là xong, ngày mai tôi còn muốn cô đi đào đất, ăn hết đi.”

Hoắc Sênh: “.....”

《 Phật Hệ Nữ Phụ - Calantha》

Editor: Ông nụi này ít có ác ghê ヾ( ̄◇ ̄)ノ〃


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp