[Xuyên Thư] Phật Hệ Nữ Xứng Trở Lại Hắc Hóa Hơn Trước

Chương 16


1 năm

trướctiếp

Triệu Vệ Đông mặt mày đe dọa: “Nói nhảm cái gì đấy, một cái tát kia của cô ta có thể có bao nhiêu sức lực chứ, cho gọi các cậu tới đây là để họp, nói chuyện chính đi.”

Lúc trước Hoắc Sênh nhảy sông tự vẫn, Triệu Vệ Đông đem người kéo lên bờ, mà người ta còn không vui, không nói hai lời liền khóc sướt mướt tát anh một bạt tay rồi lại nhảy xuống, chờ đến lần thứ hai anh xuống kéo người lên lại, nắm lấy cổ tay cứng rắn kéo người lên trên, kết quả là xương cổ tay của người ta bị gãy, một đổi một, coi như là hòa nhau, một người đàn ông như anh làm sao có thể đi so đo với một người phụ nữ được! Quả thật là nói nhảm!

Từ Lực Tranh lẩm bẩm một câu: “Tâm nhãn còn nhỏ hơn cả mũi kim*.”

(Tâm nhãn còn nhỏ hơn cả mũi kim*: ý nói đến lòng dạ hẹp hòi.)

Triệu Vệ Đông híp mắt, giáo huấn anh vài cái, anh mới ổn định lại, vội vàng tỏ vẻ rằng mình không có nói cái gì hết.

“Tôi nói thì các cậu hiểu được cái gì chứ.” Triệu Vệ Đông uống một ngụm canh, nghiêm trang nói: “Phụ nữ có xinh đẹp đến đâu đi nữa cũng vô dụng, có biết không?”

Người lớn tuổi ở trong bàn không có đến mấy người, còn lại đều là những thanh niên tuổi còn trẻ, vừa nghe thấy anh Đông của bọn họ lên tiếng, một bộ dạng vẻ mặt liền khiêm tốn tiếp thu.

“Muốn có thể lo được việc nhà, thì mông phải đủ to, mới sinh con dưỡng cái được.” Triệu Vệ Đông cười đến bỉ ổi, một đám đàn ông ở trên bàn nhất thời liền sáng suốt, thi nhau cười to ha ha, mấy người tuổi còn nhỏ thì đỏ hết cả tai lẫn cổ.

Lúc Chu Bình kéo lấy Hoắc Sênh vừa ăn cơm xong từ nhà ăn bước ra bên ngoài, đúng lúc một câu này bị hai người nghe thấy rõ ràng.

Tầm mắt của Hoắc Sênh va vào Triệu Vệ Đông, biểu tình của Hoắc Sênh một lời khó nói, nụ cười trên mặt của Triệu Vệ Đông ngay lập tức liền không còn, liền nghiêm túc ngoảnh đầu đi nói với mọi người ở trên bàn: “Mông lợn mẹ ở trên đội phải đủ to, thì mới tốt cho lợn con được, các cậu chăm chú kỹ càng trong lúc cho ăn thêm cỏ khô nhiều một chút.”

Mọi người ở trên bàn: “......”

Hoắc Sênh: “......”

Hoắc Sênh và Chu Bình bước ra khỏi nhà ăn, trên đường về đến ký túc xá của thanh niên trí thức hai người thì thầm với nhau.

“Đồng chí nam ở trên đội tụ tập lại với nhau không phải là điều tốt lành gì, tôi phải về nói lại với Từ Lực Tranh mới được.” Những lời vừa rồi cô cũng có nghe thấy, còn nói cái gì mà lợn mẹ, đại đội trưởng trợn mắt nói dối thật sự.

“Rất bình thường, chỉ là sở thích cá nhân thôi, tôi cũng thích eo nhỏ chân dài mông to mà, không phải nhìn rất xinh đẹp gợi cảm hay sao?” Hoắc Sênh đơn thuần đứng ở dưới góc độ thưởng thức nói ra.

Cổ Chu Bình đỏ bừng lên, giậm chân, cô không ngờ tới những lời này lại có thể được nói ra từ miệng của Hoắc Sênh nhìn dịu dàng như vậy, cô nhìn trái nhìn phải thấy không có người nào mới thấp giọng nói: “Không biết xấu hổ, nói cái gì vậy chứ.”

Hoắc Sênh: “......” Cô liền nhớ đến cuốn sách này lấy bối cảnh vào những năm 1970, quan hệ nam nữ bị quản lý rất chặt chẽ, là một thanh niên trí thức nữ như cô quả thật không nên nói vậy: “Lúc nãy tôi chưa nói gì cả.”

Hoắc Sênh tranh thủ thời gian đi đến công xã ở trong huyện một chuyến, rẽ trái vài vòng rồi rẽ vào tứ hợp viện*, mới gõ cửa được hai lần, thoáng cái cửa liền mở ra.

(tứ hợp viện*: là sân nhà truyền thống bên Trung Quốc, ngôi nhà được xây ở trong sân, và sân được bao bọc ở bốn phía.)

“Con, con tới rồi… Có muốn đi vào không?” Thắt lưng của Vương Tứ Bảo vẫn đeo tạp dề giống như trước, ông lau bàn tay to dính đầy dầu mỡ của mình, cẩn thận di chuyển thân hình của mình, ra tiếp đón Hoắc Sênh bước vào.

Hôm nay Hoắc Sênh đến thăm ông, gật đầu đi vào trong tứ hợp viện.

Trong tận cùng của tứ hợp viện có thể mơ hồ nghe thấy tiếng đàn ông thét to làm việc, Vương Tứ Bảo khẩn trương đẩy cửa phòng ra, bảo Hoắc Sênh đi vào trong ngồi, sau đó lại đi đến chỗ một cái bếp nhỏ đơn sơ được dựng lên ở cách vách lấy ra một nắm đậu phộng chín đặt vào trong chén, đem đến cho Hoắc Sênh.

Vương Tứ Bảo, là cha ruột của Hoắc Sênh trong nguyên tác, còn mẹ ruột của Hoắc Sênh đã qua đời ở những năm tháng thập niên 60 bấp bênh. Vương Tứ Bảo đã đi tìm Hoắc Sênh rất lâu, thật vất vả mới tìm lại được con gái của mình, Hoắc Sênh đã quen với cuộc sống tốt đẹp nên không muốn nhận ông, không nói đến cái khác, với tính cách của Hoắc Sênh trong nguyên tác, một người nhà quê như vậy liền bị cô khinh thường, làm sao có thể nhận được.

Lúc trước Hoắc Sênh còn chưa có về nông thôn, Hoắc Sênh nói với Vương Tứ Bảo đã tìm được cô một câu rằng: Tôi họ Hoắc, là con gái của Hoắc gia, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi, đừng nghĩ sẽ lừa được tôi, một xu tôi cũng sẽ không cho ông đâu.

Vương Tứ Bảo là một người làm việc tạp nham, biết Hoắc Sênh không nhận ông, ông cũng không có tư cách oán hận, nhiều năm như vậy không có chăm sóc được cho con gái, đối với Hoắc Sênh ngoại trừ thua thiệt ra thì cũng chính là thua thiệt, thật vất vả mới biết được Hoắc Sênh về nông thôn là ở xã Chính Hồng, liền trông mong đi theo đến đây định cư sinh hoạt, giúp một số người đầu cơ mổ lợn, kiếm thêm chút tiền. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Muốn được gần với con gái một chút, có cái gì thì mình cũng có thể chăm sóc được.

Không ngờ đến rằng, mới sắp xếp chưa được hai ngày, thì Hoắc Sênh liền tìm tới, Vương Tứ Bảo vừa sợ vừa mừng.

“Đói bụng rồi sao? —— trước tiên ăn một chút đậu phộng đi đã, mới vừa nấu xong đấy, không có để qua đêm đâu, ta, ta đi chuẩn bị cho con một miếng thịt, một hồi nấu thịt kho tàu cho con.” Vương Tứ Bảo đem đậu phộng chín đặt ở trên bàn, nói xong liền muốn đi làm ngay, hiện tại ông mổ lợn có thể lấy được thịt, có thể để cho Hoắc Sênh ăn ngon hơn một chút.

Hoắc Sênh vôi vàng gọi ông lại: “Con không có đói, không cần bận việc như vậy đâu.” Lúc cô đến huyện đã ăn trước đó rồi.

Vương Tứ Bảo cười nhạt một chút, hai người nhất thời không nói gì, Vương Tứ Bảo nhìn thấy Hoắc Sênh ngoại trừ vui mừng ra, còn có một tia khẩn trương, tạp dề trên người ông nhìn thảm thương vô cùng, còn có dính một ít máu bắn ra khi mổ lợn.

Sợ Hoắc Sênh ghét bỏ ông, liền đem một cái ghế nhỏ ra, ngồi ở ngay cửa.

Con gái trưởng thành rồi, mặt mày ngày càng giống mẹ, làm ông nhớ đến người vợ đã qua đời, liền không khỏi thở dài.

Một lúc lâu sau, Hoắc Sênh mở miệng nói: “Người, hiện tại làm cái này có an toàn không? Cách hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ gần như vậy.” Hành vi mua bán ở thập niên 70 là không được cho phép, trên thị trường muốn mua thịt ngoại trừ hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ ra, thì chính là đến chợ đen, giá lưu động trên thị trường chợ đen sẽ cao hơn một chút, nhưng thịt ăn rất khan hiếm, không có bán, nhưng bị bắt được, thì không cần thương lượng gì nữa, đều phải đi ngồi tù hết.

Vương Tứ Bảo sờ sờ cái đầu trọc của mình, cười nói: “Không có việc gì, có người theo dõi, làm thêm vài ngày nữa, liền đổi chỗ, sao rồi, con rắn lục lần trước con kêu ta bắt cho con không có cắn con đi.” Tuy rằng ông đã nhổ hết răng độc, nhưng sau khi Hoắc Sênh đem năm con rắn lục kia rời đi, mấy ngày nay ông đều ngủ không có ngon, liền nhờ người đi đến thôn Hà Câu hỏi thăm tình huống, biết được họ Tôn kia bị cắn, đưa đi cải tạo lao động thì mới yên lòng.”

Con rắn lục là do Hoắc Sênh nhờ Vương Tứ Bảo bắt giúp cho, đã nhổ hết răng độc trước đó, cắn không chết người được, cô mang về thôn Hà Câu chính là vì muốn cho Tôn Kính Văn nếm mùi đau khổ, hiện tại Tôn Kính Văn bị bắt đưa đi cải tạo lao động, nửa thân dưới cũng không dùng được nữa, ngoài dự liệu nhưng cũng nằm trong dự kiến của Hoắc Sênh.

Hoắc Sênh hỏi: “Người tìm mấy người khác đến đánh bí thư chi bộ xã và Tôn Kính Văn một trận ư?”

Bộ dạng mỉm cười tủm tỉm của Vương Tứ Bảo liền không còn, mà là một bộ dáng giúp con gái trút giận: “Bọn họ khi dễ con, bị đánh là đáng đời.” Người đàn ông trung niên lớn tuổi này đang dùng phương thức của mình để đối xử tốt với cô, chỉ là Hoắc Sênh trong nguyên tác vẫn ghét bỏ ông, không quá mấy năm nữa Vương Tứ Bảo liền qua đời, ngoại trừ Lưu Thừa ra thì cũng không còn ai để Hoắc Sênh ở trong lòng.

Cha con hai người an tĩnh ngồi một hồi, phòng của Vương Tứ Bảo là tứ hợp viện phân ra thành một gian phòng nhỏ, giống như phòng bình thường, nhưng được quét dọn sạch sẽ gọn gàng, Hoắc Sênh từ trong túi xách của mình lấy ra chiếc áo choàng da màu đen vừa mới mua ở hợp tác xã đưa cho Vương Tứ Bảo.

“Mặc vào lúc làm việc đi ạ.”

Vương Tứ Bảo ngây người ra, ông nhìn chiếc áo choàng mới tinh tỏa sáng này một hồi lâu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, nửa ngày sau, đưa tay lau vào trên tạp dề, mới vươn tay thật cẩn thận nhận lấy, hốc mắt mơ hồ phiếm hồng: “Cho, cho ta ư?”

Hoắc Sênh gật đầu: “Chờ thêm hai ngày nữa hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ mới về hàng giày đi mưa, con mua cho người một đôi.” Mổ lợn cũng không chỉ có mổ lợn thôi, mà còn phải giải quyết cạo lông, xử lý nội tạng đại tràng các thứ, áo choàng da dễ tẩy rửa, cũng thuận tiện hơn.

“Không cần mua, không cần mua đâu, chính con giữ lại tiền để mua đồ ăn đi.” Vừa nghe Hoắc Sênh nói mua thêm cho ông đôi giày đi mưa thì Vương Tứ Bảo liền xoay người đi vào phòng, đem tiền giấu ở dưới gối ra nhét vào trong tay Hoắc Sênh: “Về sau đừng mua nữa, cuộc sống của con ở thôn Hà Câu đã cực khổ rồi, con cầm tiền đi, mua đồ ăn ngon mà ăn.”

“Không sao đâu, con ở trong đội làm việc, kiếm công điểm, có tiền mà, những thứ này người giữ lại đi không cần đưa cho con đâu.”

Hai người đẩy qua đẩy lại nửa ngày, rốt cuộc thì Vương Tứ Bảo cũng không đẩy qua con gái nhà mình nữa, cuối cùng nấu một bữa thịt kho tàu cho Hoắc Sênh ăn, sau khi ăn xong lại lấy một cái vại mới có nắp đậy từ trong phòng ra, đem tất cả thịt còn lại rửa sạch sẽ rồi đóng gói lại mang đi cho Hoắc Sênh, từ đầu đến cuối bản thân cũng không ăn một miếng.

Ông ngồi bên cạnh lò sưởi, cẩn thận dùng khăn mặt lau sạch nước thịt tràn ra khỏi vại, tạo thành sự khác biệt với chiếc tạp dề bẩn thỉu trên người ông, tình cảnh này khiến cho ánh mắt của Hoắc Sênh chua xót.

Lúc trở về, Vương Tứ Bảo vẫn đưa Hoắc Sênh lên xe, nhìn xe chạy xa không còn nhìn thấy được, mới quay trở về.

Ngồi trên xe ô tô khác với ngồi xe bò, đợi đến gần chiều tàn Hoắc Sênh mới về đến thôn Hà Câu, một tay của cô cầm theo cái vại được lau sáng bóng, tay kia thì xách hai túi bột xây dựng cùng với một ít đồ lặt vặt, vốn định mua một túi bột Phú Cường cùng với bột xây dựng, nhưng bột Phú Cường của hợp tác xã tạm thời đã hết hàng, phải đến thời điểm quyết định mới có hàng mới, Hoắc Sênh liền mua hai túi bột xây dựng, tóm lại so với nguyên liệu dùng trong nhà ăn còn tốt hơn nhiều.

“Cô rốt cuộc cũng quay trở về, tôi chờ cô được một lúc rồi, đi lên nhà ăn thôi.”

Mới vừa vào ký túc xá, chờ một hồi lâu sau Chu Bình kéo Hoắc Sênh rời đi, Hoắc Sênh buông cái vại cùng với những thứ khác ở trong tay xuống rồi mới đi theo cô ra cửa.

“Trời sắp tối rồi, lên nhà ăn làm gì nữa, cô đói bụng hay sao?” Hoắc Sênh vừa định nói là cô có đồ ăn đây, không cần phải chạy lên nhà ăn, hơn nữa vào giờ này, sợ là nhà ăn đã đóng cửa từ sớm rồi.

Chu Bình ngắt lời: “Cô quên mất rồi hả, trước đó có nói với cô là phải đem mấy con ếch đồng phơi nắng xuống nấu mà, đêm nay chúng ta ăn một bữa thật ngon mới được.”

Trong nhà ăn mơ hồ lộ ra chút ánh sáng, bên trong có hơn mười người ngồi, có một bộ phận là xã viên một phận là thanh niên trí thức, hương vị mê người tỏa ra thơm đến mức khiến cho tất cả người ngồi trong nhà ăn đều đứng ngồi không yên, tiếp đó mong chờ nhìn về phía sau bếp, đợi món ăn được dọn lên.

Mọi người thấy Chu Bình kéo theo Hoắc Sênh tới, một đồng chí nam cùng với người ở bên cạnh ngồi vây quanh nhìn nhau một chút, không khỏi hiểu ý nhau mà đứng lên, chừa ra một vị trí.

Vị trí ở bên cạnh Từ Lực Tranh để lại cho Chu Bình, chuyện tình cảm của hai người thì mọi người đều biết, Chu Bình đi tới bên cạnh Từ Lực Tranh ngồi xuống, mà Hoắc Sênh thì ngồi ở vị trí đồng chí nam đã dời đi trước đó.

Sau khi hai người ngồi xuống, cùng với mọi người xung quanh nói chuyện một hồi, Chu Bình ngoảnh đầu nhìn về phía sau bếp: “Thơm quá, hôm nay ai cầm muôi nấu đấy?” Bình thường mở một cái bếp nhỏ đều là do bọn họ tự mình động thủ, trễ như vậy đầu bếp cũng sẽ không ở nhà ăn mà nấu ăn cho bọn họ.

“Tôi cầm muôi.” Tại vị trí phòng bếp, Triệu Vệ Đông bưng ra một cái tô sứ bên trong là thịt ếch đồng tỏa ra mùi thơm nóng hổi đi tới, màu xanh đỏ của ớt làm cho thịt có vẻ tươi mới ngon miệng hơn.

《 Phật Hệ Nữ Phụ - Calantha》


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp