Sai Lầm Anh Phạm Phải

Chương 1


1 năm

trướctiếp

*Ở đây đều đang tái hiện lại quá khứ nữ chính trọng sinh, quay về lúc nữ chính 12 tuổi và nam chính 6 tuổi. Mình sẽ không dùng xưng hô ‘cậu’ cho nam chính. Mặc dù xưng hô ‘cậu’ phù hợp hơn cả. Nhưng trong tiềm thức của nữ chính Trình Cẩn Ngôn vẫn là người đàn ông lạnh lùng xa cách và luôn tìm cách dày vò cô. Nên trong suốt bộ truyện mình sẽ dùng xưng hô ‘anh’ ngay từ đầu cho nam chính.

Đại lộ Cảnh Quan đã xảy ra một vụ tai nạn liên tiếp nghiêm trọng, chủ sở hữu xe Audi là một phụ nữ trẻ, khi đưa đến bệnh viện hơi thở đã không còn cầm cự nổi.

Có rất nhiều người chờ đợi ở cửa phòng phẫu thuật.

Trình Cẩn Ngôn mặc âu phục giày da ngồi ở hành lang, anh nhìn qua rất bình tĩnh, đường cong ôn nhu trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa.

Hà Nhuận Chi tiến lại gần an ủi: "Cẩn Ngôn..."

"!"

"..." Hà Nhuận Chi khuất nhục cúi đầu, biểu tình khó chịu lại vặn vẹo, tay gắt gao cầm túi xách, cuối cùng dường như nghĩ thông suốt cái gì lạnh lùng quay đầu lại.

Cánh cửa phòng mổ mở ra một giờ sau đó và các bác sĩ mặc quần áo màu xanh lá cây bước ra.

Ông mở miệng câu đầu tiên nói: "Xin lỗi, mọi người hãy nén đau buồn.”

Trình Cẩn Ngôn phảng phất như bị người ta gõ mạnh một cái, đầu váng mắt hoa một hồi sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên dữ tợn lại khủng bố, một giây sau như mũi tên bay qua trực tiếp xông vào trong phòng phẫu thuật.

Trợ lý bác sĩ đang sửa sang lại dụng cụ, người nằm trên bàn mổ bị một tấm vải trắng che kín mít, giống như một khối 'đậu phụ'.

Anh giơ tay lên liền đem vải bay bay, lộ ra bên trong "khối đậu hũ" thảm không đành lòng nhìn.

Không còn hào quang sáng ngời ngày xưa, tất cả đều là sưng đỏ cùng máu bầm, biểu tình trên mặt vẫn coi như bình thản, nhưng chính là bộ dáng dĩ nhiên an tâm không nỡ này mới càng đâm mù hai mắt Trình Cẩn Ngôn.

Trình Cẩn Ngôn cả người kịch liệt run rẩy, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác âm u.

- Không có khả năng, chuyện này không có khả năng!

Anh tiến lên một bước hung hăng tát một cái trên mặt cứng ngắc của cô: "Triển Ngưng, em dám chết!"

Trợ lý đang làm việc ở bên cạnh bị tiếng tát tay này càng làm cho hoảng sợ, vội vàng hét lên: “Ai, anh đang làm cái gì vậy?”

Trình Cẩn Ngôn điên cuồng bắt đầu lay động thi thể: "Không phải em hận anh sao, không phải em muốn báo thù sao?!"

"Đứng dậy! Em có bản lĩnh đứng lên tiếp tục đối nghịch với anh đi!”

“Em không phải muốn anh sống không bằng chết sao? Em có muốn anh hối hận cả đời không? Em đứng dậy!”

Người bên ngoài nghe tiếng vọt vào, nhao nhao tới ngăn anh lại.

Trình Cẩn Ngôn điên cuồng giãy dụa, nhấc chân đạp về phía bàn giải phẫu, rống đến hai mắt đỏ bừng tê tâm liệt phế: "Triển Ngưng!”

Mấy người hợp tác cố sức kéo người anh ra ngoài, Trình Cẩn Ngôn gân xanh nổi lên nhìn chằm chằm vào bàn giải phẫu thủy chung lạnh như băng không có phản ứng.

Không thể, anh không tin, điều này là không thể!

Người con gái vài tiếng trước vẫn còn sinh long hoạt hổ cãi lộn cùng anh làm sao mới chớp mắt một cái lại chết? Chuyện này không thể nào!

Bác sĩ hét lên: "Thuốc an thần, nhanh lên!”

Trợ lý luống cuống tay chân cầm kim tiêm tới, thuốc lạnh lẽo rót vào tĩnh mạch, người phát cuồng như người điên rốt cục chậm rãi an tĩnh lại.

Anh thủy chung nhìn chằm chằm hai tròng mắt hướng phòng phẫu thuật bỗng nhiên biến thành đỏ, lộ ra rõ ràng yếu ớt cùng sợ hãi, đôi môi mỏng không ngừng nhúc nhích.

"Anh... Sai..."

-

Ngày 27 tháng 8, buổi tối.

Triển Hoài Nam dắt một cậu bé đi vào nhà.

Lý Tri Tâm đang nấu ăn trong phòng bếp, nghe thấy thanh âm đi ra, vớt tạp dề treo trước lau tay, vừa cười nhìn cậu bé không nói một tiếng bên cạnh.

Trên người cậu bé là chiếc quần yếm ngắn màu đen áo tay ngắn màu trắng, quần áo giống y như một tiểu thân sĩ người Anh.

- Đây là Cẩn Ngôn đi!

- Đúng vậy! Triển Hoài Nam tiện tay đặt áo khoác sang bên cạnh, vỗ vỗ lưng Trình Cẩn Ngôn, cười nói: "Cẩn Ngôn sau này sẽ ở nhà chúng ta rồi, mau gọi dì.”

Trình Cẩn Ngôn mím môi, không có biểu tình gì nhìn chằm chằm người phụ nữ xa lạ trước mắt.

Lý Tri Tâm cười xua tay, ném bậc thang cho một đứa trẻ không hiểu gì: "Không có việc gì, còn không biết đâu, chúng ta chậm rãi quen thuộc, chậm rãi.”

Triển Hoài Nam hỏi: "Hai đứa nhỏ đâu?"

“Đang làm bài tập về nhà trong phòng."

"Trong nhà có khách nhỏ, em nhanh chóng gọi hai đứa nhỏ ra, cùng nhau làm quen một chút.”

Lý Tri Tâm: "Anh gọi đi, em xách hành lý vào trước, đợi lát nữa đi ra vừa vặn ăn cơm.”

Bên cạnh đặt hai vali hành lý, đều là đồ của Trình Cẩn Ngôn, đã sớm được thu xếp gọn gàng.

Chờ Lý Tri Tâm vừa đi, Triển Hoài Nam hô một tiếng: "Triển Minh Dương, Triển Ngưng, mau đi ra, trong nhà có thêm một bạn nhỏ!”

Trong phòng ngủ, Triển Minh Dương đang gấp gáp làm bài tập về nhà trong kỳ nghỉ hè, Triển Ngưng ở bên cạnh đốc thúc.

Triển Minh Dương nhìn chằm chằm Triển Ngưng: "Chị, ba gọi chúng ta rồi. "

“Ừm."

Cậu thì thầm hỏi ý kiến Triển Ngưng: "Đi ra ngoài không?"

Hôm nay Triển Ngưng có điểm không giống với ngày thường, tuy không lộ ra ngoài, nhưng Triển Minh Dương vẫn có thể cảm giác được chị gái đang không vui, cụ thể không vui vì cái gì thì cậu không biết rõ.

Triển Hoài Nam ở bên ngoài lại hô một tiếng.

Triển Ngưng đem sách trên tay khép lại: "Đi ra ngoài xem một chút.”

Triển Minh Dương vội vàng đứng lên, đi theo Triển Ngưng ra ngoài.

Đây là một ngôi nhà ba phòng ngủ một phòng khách, không lớn không nhỏ, một nhà bốn người sống vừa vặn.

Hôm nay bắt đầu nhiều thêm một người, mặc dù chỉ là một đứa bé 7 tuổi, nhưng vẫn có cảm giác chen chúc. Nhất là đối với Triển Ngưng mà nói, cuộc sống của cô hoàn toàn không muốn có dấu vết của người này, mặc dù bây giờ Trình Cẩn Ngôn còn chưa trưởng thành.

Trình Cẩn Ngôn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trong tay vuốt ve một khối rubik đặc chế từ kim loại có hình vẽ thần bí.

"Đến đây, tới!” Triển Hoài Nam ngoắc ngoắc tay: “Tranh thủ thời gian làm quen, đây là thành viên mới của gia đình chúng ta. Từ say về sau liền sống cùng một chỗ với chúng ta. Hiện tại Tiểu Ngưng lớn tuổi nhất, bình thường phải chăm sóc em trai nhiều một chút.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Trình Cẩn Ngôn nghe vậy nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt to tròn chiếm hơn phân nửa.

Chống lại đôi mắt này, trái tim Triển Ngưng liền bị hung hăng đâm một cái, giống như gặp lại người đàn ông cao cao tại thượng, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn kia.

Không cần so đo với một đứa bé 7 tuổi, Triển Ngưng tự ám chỉ bản thân.

Trình Cẩn Ngôn cùng Triển Minh Dương sinh cùng năm, vóc người lại cao hơn vài cm. Cậu không nói nhiều lắm, cũng rất ít nhìn người khác. Triển Minh Dương cũng không phải là người có tính tình hướng ngoại, nhưng lại tốt hơn so với Trình Cẩn Ngôn một chút, liền gom góp từ ngữ nói vài câu.

Hai người ngồi song song, đầu đối với đầu gần như là cùng chạm vào một chỗ.

"Cẩn Ngôn vừa tới còn xa lạ, con làm chị phải quan tâm nhiều hơn.” Triển Hoài Nam kéo Triển Ngưng qua, thấp giọng dặn dò: “Thằng bé có điểm quái gở, bình thường cũng không thích nói chuyện, các con có thời gian thì tìm thằng bé cùng chơi, hoặc là đưa thằng bé cùng ra ngoài chơi, vẫn phải có chút bộ dáng của độ tuổi này mới đúng.”

Triển Ngưng năm nay 12 tuổi, so với hai cậu nhóc kia lớn hơn 5 tuổi.

Cô nửa chết nửa sống gật đầu.

Triển Hoài Nam còn nói: “Đứa nhỏ này sống cũng không dễ dàng, chúng ta không thể lạnh nhạt.”

Triển Ngưng rủ xuống đôi bàn tay mới vừa buông lỏng bên người, rất có loại kích động muốn đi bóp nát gói mì ăn liền.

Trên khay trà để một quyển lịch bàn, ngày tháng phía trên có lẽ là trước đó đã bị Triển Ngưng xé vứt đi.

Ngày 27 tháng 8, Trình Cẩn Ngôn rõ ràng thật sự xuất hiện, cùng thời gian đời trước hoàn toàn phù hợp.

Quả thực là muốn chết!

Mở đầu giống nhau làm cho tâm lý Triển Ngưng vô cùng bất an, đối với việc có thể triệt để thay đổi toàn cục cô cũng không có vạn phần nắm chắc, chỉ là. . . . . .

Triển Ngưng quay đầu nhìn về phía hai bé trai, lúc này tóm lại là không giống với đời trước, cho dù cô không thể ngăn cản bất cứ việc gì phát triển, cô cũng có thể ngăn lại sự ngu ngốc si tâm vọng tưởng của bản thân.

Cô tuyệt đối không có khả năng lại để cho người đàn ông này phá hủy tất cả của cô.

Trình Cẩn Ngôn đột nhiên ngẩng đầu: “Em muốn uống nước."

Triển Ngưng: ". . ."

Triển Ngưng lành lạnh thu hồi tầm mắt, xoay người đi rót nước.

Trong đôi mắt trong suốt của Trình Cẩn Ngôn lộ ra tia nghi hoặc. Đứa trẻ 7 tuổi tại rất nhiều chỗ không hiểu thấu, đồng thời trên mặt tình cảm lại dị thường mẫn cảm. Cậu đơn giản cảm giác được Triển Ngưng có địch ý với mình.

Điều này làm cho cậu vô cùng không thể lý giải, bởi vì trước ngày hôm nay anh chưa từng gặp qua Triển Ngưng, muốn xảy ra đụng chạm là phần kỹ thuật sống có độ khó cao.

Như vậy địch ý của đối phương là từ đâu tới?

Nhẹ chuyển hai lần khối rubik, sáu mặt màu sắc đồng loạt thống nhất, anh giương mắt, trông mong nhìn Triển Minh Dương: “Cậu tới làm loạn nó.”

Triển Minh Dương nhận lấy: "Không ngừng chuyển phải không?”

"Ừ."

Triển Ngưng vừa trở về liền nhìn thấy em trai nhà mình đang ở đằng kia hết sức chuyên chú vặn chuyển khối rubik. Cô đặt ly nước trong tay xuống: "Tiểu Dương."

Triển Minh Dương nhìn sang.

"Trả đồ cho người ta, rửa tay ăn cơm."

Bé trai 7 tuổi vốn còn là con nít ham chơi. Nhưng Triển Minh Dương cũng rất nghe lời, lập tức trả đồ lại cho Trình Cẩn Ngôn, từ trên ghế sô pha nhảy xuống đi đến bên cạnh Triển Ngưng.

Trình Cẩn Ngôn trầm mặc nhìn hai chị em nắm tay đi, giống như phần cuối trầm lặng kết thúc sân khấu kịch, vứt bỏ một mình anh ở lại.

Loại cảm giác bị bài xích này cực kỳ làm cho người ta không thoải mái, Trình Cẩn Ngôn xoay chuyển khối rubik trong tay, trên khuôn mặt non nớt ẩn ẩn lộ ra chút buồn tủi.

Cũng may hai vợ chồng Triển Hoài Nam cùng Lý Tri Tâm đối với Trình Cẩn Ngôn vô cùng nhiệt tình. Ăn xong một bữa cơm, trên khuôn mặt từ ái của hai người không hề tắt nụ cười, lời nói ngọt ngào trêu chọc đứa nhỏ không ngừng thoát ra bên ngoài, Triển Ngưng nghe thấy đến đau răng.

Trong nhà có ba phòng, Triển Minh Dương nhát gan, từ khi còn nhỏ vẫn luôn cùng một phòng với Triển Ngưng. Hôm nay có bạn mới đến, lo lắng đến Trình Cẩn Ngôn vẫn còn nhỏ tuổi, lại thêm hoàn cảnh lạ lẫm, một người ngủ có lẽ cũng không thích ứng, liền sắp xếp cho hai bé trai cùng một chỗ.

Hai bên Đông Tây đặt một cái giường lớn, còn có một cái tủ quần áo nhỏ, gian phòng vốn cũng không lớn mấy được sắp xếp đầy ắp.

Trình Cẩn Ngôn mặc bộ đồ ngủ màu xám tro ngồi trên giường, cũng không nhìn ra là thỏa mãn hay không hài lòng.

Thật ra thì trong lòng Triển Ngưng rất đồng tình với anh. Tiểu thiếu gia Trình thị đã quen cuộc sống cẩm y ngọc thực, hiện tại bởi vì mâu thuẫn gia tộc ngày càng nghiêm trọng liền bị ném tới trong nhà nhân viên trong công ty tránh tai nạn, nghĩ như thế nào cũng rất nghẹn.

Bởi vậy năm đó Triển Ngưng đối với anh săn sóc thân mật, thực sự chăm sóc giống như em trai độc nhất vô nhị nhà mình. Hiển nhiên cuối cùng chăm sóc ra một Bạch Nhãn Lang cũng là điều cả gia đình không hề nghĩ tới.

Bây giờ Triển Ngưng đang là thân thể bé gái 12 tuổi, nhưng linh hồn lại là Triển Ngưng gần 30 tuổi. Nếu như lại bị thằng nhãi con như vậy đùa giỡn liền thực sự không thể nào nói nổi.

"Con bưng sữa vào cho hai thằng bé đi, từ nay về sau mỗi đêm trước khi đi ngủ mỗi người đều phải uống một ly. Hiện tại là thời điểm phát triển, nếu chiều cao không tăng lên thì thật sự khó coi.”

Hai ly thủy tinh trong suốt, bên trong là chất lỏng màu trắng ấm nóng.

Triển Ngưng muốn bưng đi, Lý Tri Tâm chợt nhớ tới cái gì: “Đợi lát nữa con cũng phải uống một ly, đối với quá trình phát dục của con gái cũng rất quan trọng.”

". . . . . ."

Triển Ngưng đi đến phòng ngủ, hai bé trai còn chưa ngủ. Trình Cẩn Ngôn tiếp tục xoay chuyển khối rubik, Triển Minh Dương thì ngồi ở trên giường xem sách thiếu nhi.

Triển Ngưng đặt hai ly sữa trên tủ đầu giường.

"Hai đứa trước uống hết cái này, ly không ngày mai đem xuống phòng bếp."

Triển Minh Dương vươn tay cầm lấy ly sữa “ừng ực ừng ực” một hơi uống xong, trên môi còn lưu lại một vòng tròn trắng, nháy mắt nhìn Triển Ngưng: “Chị, em muốn sang chị chơi.”

Triển Ngưng nhìn thời gian còn sớm, liền nói: “Chơi cái gì? Lo làm bài tập, rất nhanh liền đi học.”

"Hôm nay đã làm không ít."

"So với phần còn dư lại, chút đó không đáng kể gì.:

Triển Minh Dương mang dép lê “lạch bạch” chạy đến bên người Triển Ngưng, má phải lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ, nịnh nọt nói: “Ngày mai em sẽ làm nhiều hơn, đêm nay em muốn cùng chị chơi cờ.”

Mùa hè này bọn họ vẫn ở tại nhà bà ngoại ở nông thôn, ban ngày lòng bàn chân không chút ngơi nghỉ chạy đi chơi, buổi tối liền cùng ông ngoại chơi cờ vui. Tuổi Triển Minh Dương không lớn lắm, lại có thể ngồi yên một chỗ, đối với quân cờ rất si mê, sau khi trở về thường lôi kéo Triển Ngưng cùng chơi.

Triển Ngưng nhớ tới kiếp trước Triển Minh Dương cũng bị Trình Cẩn Ngôn hại nửa sống nửa chết, lập tức cũng không muốn để hai đứa ở cùng một chỗ.

"Nhiều nhất chơi hai ván.”

"Được."

Hai người không coi ai ra gì nói chuyện, Trình Cẩn Ngôn mặc dù không có nhìn sang, lỗ tai lại nghe được không sót một lời.

Anh mím môi, mắt nhìn chằm chằm khối rubik, một lúc lâu không chuyển động.

Ý thức được hai người kia bắt đầu đi tới cửa, anh quay đầu nhìn về phía ly thủy tinh chứa sữa, đưa tay ra.

Bốp ——!

Triển Ngưng vội vàng nghiêng đầu.

Trình Cẩn Ngôn giơ bàn tay bé nhỏ của mình lên: “Trượt tay rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp