Muốn Cùng Học Bá Yêu Đương

Chương 1: Trọng sinh


1 năm

trướctiếp

Thời tiết vào cuối tháng 10 đã rất lạnh, đặc biệt là ở phía Nam, không khí lạnh đến thấu xương. Đứng trước cổng trường, Tô Nguyễn vẫn không thể nào tin được, cô đã trọng sinh. Sau khi nhà họ Tô phá sản, cô cũng biết được rằng chính vị hôn phu kia của mình - Tống Phỉ là người hại gia đình mình, hiện giờ cô đã trọng sinh quay về năm lớp 11.

Lúc này, nhìn bốn chữ "Trung Học Phổ Thông An Thành" to đùng trước mặt, trong lòng cô cảm thấy khá khó chịu. Tại sao cô phải quay lại trường cấp 3 học cơ chứ? Cô thực sự rất không muốn quay lại cái thời cấp ba này một chút nào! Bởi vì thành tích hồi cấp ba của cô đặc biệt rất kém.

Kém tới trình độ nào ư? Tổng điểm là 750, cùng lắm là cô đạt được 200 điểm thôi, mà 200 điểm này còn là có phần ăn may.

Tô Nguyễn thở dài, sờ sờ mặt mình, trẻ lại vài tuổi da dẻ thật tốt quá đi. Đang nghĩ linh tinh, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Tô Nguyễn, em còn đứng sững ra đấy làm gì? Em lại muốn đi trễ nữa à?"

Tô Nguyễn quay người lại, nhìn thấy một gương mặt thiếu niên tuấn tú, khuôn mặt kia còn có vài phần giống cô.

Đột nhiên, khóe miệng cô cong lên một nụ cười lạnh: "Liên quan gì đến anh chứ?"

Nếu Tô Kỳ không xuất hiện vào lúc này, cô sẽ không nghĩ đến việc tính sổ với anh nhanh như thế.

Tô Kỳ là anh trai của cô, trước kia chính là một học bá, nhưng giờ lại là một tên cặn bã không làm được trò trống gì trong tương lai. Sau này người làm nhà họ Tô bị phá sản một cách không thể hiểu được cũng là anh.

Cô nghiến răng, cảm thấy bản thân trọng sinh trở về có thể đạt được một mục tiêu thật lớn, đó là giám sát Tô Kỳ học tập thật tốt. Sau này thành công rồi, anh sẽ làm một tổng tài bá đạo, như vậy còn ai có thể lật đổ nhà họ Tô?

Nghĩ đến đây, cô lớn tiếng dọa người, uy hiếp Tô Kỳ: "Còn không mau chạy vào trường đi, anh mà còn dám trốn học, em sẽ về mách mẹ."

Tô Kỳ nghe xong có chút bối rối, anh biết em gái mình thực sự sẽ nói lại với ba mẹ, chỉ có thể uất ức nói: "Em cũng chạy nhanh lên, vào lớp cho kịp giờ."

Bây giờ đã gần 8 giờ, Trường cấp ba An Thành là trường trung học nổi tiếng toàn quốc về học tập, hiện giờ sân trường đã không còn bóng người. Tô Kỳ học hơn cô một lớp, ở một dãy nhà học khác.

Tô Kỳ đi rồi, Tô Nguyễn chậm rãi đi lại trong trường học, nhớ lại những chuyện thời cấp ba của cô.

Cô và Tô Kỳ thời cấp ba đều ở một tiểu khu bên ngoài trường học. Vì nhà họ Tô cách trường An Thành khá xa, hai anh em lại không muốn ở ký túc xá trong trường nên đành lấy lí do kí túc xá quá ồn ào, ảnh hưởng đến việc học tập của hai người. Bà Tô nghe vậy lập tức mua cho họ một căn nhà trong tiểu khu nhỏ bên ngoài trường An Thành. Tô Nguyễn và Tô Kỳ bắt đầu một cuộc sống "học tập và sinh hoạt" trong thoải mái. Tô Nguyễn thường xuyên đi trễ, Tô Kỳ còn quá đáng hơn, thậm chí còn trốn học.

Điều này trực tiếp dẫn đến việc Tô Kỳ không tham dự kì thi tuyển sinh đại học, cuối cùng bị ông Tô bắt ép học lại, học cùng một lớp với Tô Nguyễn.

Nhưng mà thành tích học tập của hai người cũng không khá hơn là bao. Tô Kỳ hầu như không tham gia lớp ôn thi đại học nào, còn Tô Nguyễn cũng chỉ đạt 210 điểm trong kì thi. Cuối cùng, ông Tô chỉ có thể dùng tiền để nhét hai người vào một trường cao đẳng.

Hai người chính là điển hình của loại phá gia chi tử, Tô Nguyễn chưa bao giờ phải lo lắng bất kì vấn đề gì về cuộc sống của cô. Nhưng cho đến khi nhà họ Tô phá sản, cô gọi điện cho ai trong hội bạn thân của cô thì người nào người nấy cũng đều không bắt máy, đám bạn nhậu của Tô Kỳ cũng làm ngơ, không một ai chìa tay ra giúp đỡ họ.

Tô Nguyễn cảm thấy đúng là chỉ có thể tin tưởng chính bản thân mình.

Cô đã trọng sinh quay trở về, nhất định cô sẽ không để cho nhà họ Tô phá sản!

Đi đến dãy nhà dạy học cho học sinh lớp 11 cách đó không xa, Tô Nguyễn nhìn thấy một bài đăng, mặt trên dán tờ giấy đỏ bắt mắt, cô tiến lại gần nhìn xem.

"Danh sách 100 người đứng đầu Kì thi Khảo sát chất lượng dành cho học sinh lớp 11 Trường An Thành năm 2011."

Với sự ngưỡng mộ to lớn dành cho học bá, Tô Nguyễn dí sát mắt vào nhìn, chậm rãi nhìn những cái tên trong danh sách đó.

"Xếp thứ nhất, Tạ Trì Yến, 732 điểm."

Đầu óc cô đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trước khi trọng sinh. Tiệc rượu hoa lệ, người đàn ông phong lưu tuyệt mĩ, mọi người đều muốn tiếp cận anh, gọi anh là "Tổng giám đốc Tạ".

Cô từng hỏi Tống Phỉ, tên đầy đủ của Tổng giám đốc Tạ là gì, Tống Phỉ đáp "Tạ Trì Yến".

Chẳng trách lúc đó cô thấy cái tên này nghe rất quen tai, hóa ra hồi cấp 3 hai người học chung một trường, hơn nữa Tạ Trì Yến còn là học bá đệ nhất của khóa bọn họ.

Cô khẽ cau mày, cố gắng nhớ lại, tìm kiếm trong đầu mình ấn tượng về ba chữ "Tạ Trì Yến", nhưng không thể nhớ ra bất cứ điều gì.

"Chị Nguyễn."

Tô Nguyễn theo phản xạ quay đầu lại, người gọi cô là một nam sinh để tóc húi cua, làn da ngăm đen, lúc này cậu ta đang mỉm cười với cô, lộ ra một lúm đồng tiền mờ mờ bên má phải.

Có chút quen thuộc, Tô Nguyễn nhìn nam sinh, ánh mắt đột nhiên lóe lên, gọi tên cậu: "Liêu Thành Hạo!"

Liêu Thành Hạo gãi gãi đầu, không hiểu sao hôm nay chị Nguyễn đối với cậu có hơi nhiệt tình, khiến cậu có chút ngượng ngùng. Tiếc là da cậu quá đen, mặt có đỏ nhìn cũng không ai nhận ra.

Làm thế nào cô có thể quên được Liêu Thành Hạo đây! Thời cấp ba, cô chính là một đứa con gái hư hỏng, ngày ngày kéo bè kéo cánh, chính là chị đại trong trường học, Liêu Thành Hạo chính là đàn em số một của cô.

Thật đáng tiếc, chỉ vì cô quá kiêu ngạo, bị người ta tính toán. Khi đó cô đang đi cùng Liêu Thành Hạo, một con dao thọc về phía cô, Liêu thành Hạo giúp cô chặn lại.

Lúc ấy cô rất sợ, mặc dù luôn nói rằng mình là chị Nguyễn trong giới xã hội, nhưng cô lại chưa bao giờ thấy máu. Người thọc bọn họ còn là một tên lưu manh học sinh lớp 12, vừa thấy máu chảy ra từ con dao, cô đã sợ tới mức bỏ chạy.

Đôi tay cô run rẩy gọi điện thoại cầu cứu ông Tô. Sau khi ông Tô tới đã mắng cô một trận xối xả, nhưng vẫn giúp cô dùng tiền giải quyết chuyện này. Khi đó đã sắp đến kỳ thi đại học, vì vậy Liêu Thành Hạo đã bỏ lỡ kỳ thi năm đó. Cô vừa áy náy vừa nhát gan, đến bệnh viện thăm cậu một lần, nhìn thấy cậu suy yếu nằm trên giường bệnh, cô không dám hỏi thăm tình hình của cậu.

Chỉ nghe người ta nói lại, đám lưu manh kia đã đủ tuổi, bị kết án. Liêu Thành Hạo sau phẫu thuật cũng không còn gì trở ngại. Chỉ tiếc là sau này hai người không còn liên lạc, trong tiềm thức của cô cũng muốn quên chuyện này đi.

Nhìn thấy Liêu Thành Hạo khỏe mạnh đứng trước mặt, Tô nguyễn kích động, cả người run lên. Nhưng mà thời trung học, kết quả học tập của Liêu Thành Hạo cũng không tốt, cô lần này cũng không muốn đảm đương chức lão đại, muốn bình ổn làm một học bá là tốt rồi. Vì vậy nói với Liêu Thành Hạo: "Tại sao em còn ở đây, lại đi trễ à? Em không để tâm tới chuyện học hành gì cả."

Liên tiếp bị chất vấn làm sắc mặt Liêu Thành Hạo thay đổi liên tục trong khoảng thời gian ngắn. Hôm nay chị Nguyễn không được bình thường, còn đột nhiên nhắc tới học tập.

Tô Nguyễn cũng không quan tâm nhiều như vậy, từ giờ phút này trở đi, cô đã coi Liêu Thành Hạo là người một nhà, quyết định kéo cậu đi vào con đường tốt đẹp: "Chăm chỉ học tập, mỗi ngày sẽ tiến bộ. Từ nay trở đi nên yêu thích học tập, rồi đi đến đỉnh cao của cuộc đời."

Cho đến khi đã ngồi vào trong lớp học, tâm trạng Liêu Thành Hạo vẫn chưa thể khôi phục lại. Lần đầu tiên chị Nguyễn nói với cậu nhiều như thế, hơn nữa mỗi câu đều không rời chữ học tập, cuối cùng còn nói một câu rất nghiêm túc: "Tiểu Hạo à, từ nay về sau chúng ta cùng nhau chăm chỉ học tập nha."

Liêu Thành Hạo cảm thấy hoặc là cậu chưa tỉnh ngủ mà sinh ra ảo giác, hoặc là Tô Nguyễn chưa tỉnh ngủ, còn đang còn mộng du.

Vừa vào chỗ ngồi, Tô Nguyễn ngay lập tức nhìn thấy Uý Thanh Tử, bạn ngồi cùng bàn với cô.

Đối với Úy Thanh Tử, cảm xúc của Tô Nguyễn có vài phần phức tạp. Ban đầu, cô cảm thấy Uý Thanh Tử cùng Tô Kỳ ở bên nhau thật đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu. Sau này khi Nhà họ Tô phá sản, Uý Thanh Tử giải trừ hôn ước với Tô Kỳ, cô lại cảm thấy anh mình mới là người không xứng đáng.

Tô Kỳ thích Úy Thanh Tử, thực sự rất thích. Vậy nên sau khi bị từ hôn, Tô Kỳ luôn buồn bực không vui, cả người suy sụp không ít, cô nhìn anh mình như vậy vừa đau lòng vừa tức giận. Nhưng cô cũng không có cách, cô biết Úy Thanh Tử cũng thích Tô Kỳ, nhưng chính là không thể không nghe lời người lớn trong nhà.

"Nguyễn Nguyễn, cậu đã làm bài tập chưa? Lát nữa giáo viên muốn thu bài tập của cậu đấy." Úy Thanh Tử từ trước đến nay luôn là học sinh giỏi, bộ dáng ngoan ngoãn.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, buồn bực trong lòng Tô Nguyễn một chút cũng không còn. Chỉ cần nhà họ Tô không phá sản, Úy Thanh Tử và anh trai cô vẫn có thể ở bên nhau, sẽ không còn tồn tại chuyện đứt gánh tương tư.

Nói ngắn gọn, Tô Nguyễn muốn nỗ lực hết sức giám sát Tô Kỳ, bắt anh chăm chỉ học tập, cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài, bảo vệ nhà họ Tô vững chắc trăm năm.

Cô mỉm cười với Úy Thanh Tử: "Mình lập tức làm đây, Thanh Tử, cho mình mượn bài của cậu xem qua một chút đi." Cô tự biết bản thân mình, hiện tại chắc chắn cô chưa làm bài tập, chi bằng bây giờ hoàn thành bài tập trước, coi như một khởi đầu tốt.

"Chị Nguyễn, đưa bài tập của chị cho em, em viết giúp chị." Giọng Liêu Thành Hạo vô cùng hào hứng.

Tô Nguyễn cười một cách cứng ngắc. Dm, cô vừa mới nói với cậu ta nghiêm túc học tập mà cậu ta không nghe sao? "Bốp" một tiếng, cô đánh vào bàn tay đang giơ ra của Liêu Thành Hạo: "Để chị tự làm, chị đã nói nghiêm túc học tập, không phải nói suông." Cô nở một nụ cười cứng đờ.

Liêu Thành Hạo: QAQ , rõ ràng trước kia đánh chết cũng không chịu làm bài tập cơ mà?

*QAQ: là một biểu cảm thường được sử dụng trong các mạng xã hội, có nghĩa là khóc.

Tô Nguyễn còn cảm thấy không yên tâm lắm về Tô Kỳ, lập tức gọi điện thoại cho anh trai. Tiếng chuông vừa vang lên một hai giây đã bị ngắt, ngay sau đó cô nhận được tin nhắn từ Tô Kỳ: "Đang trong giờ học, đừng gọi cho anh."

"Anh còn chơi điện thoại, em vẫn sẽ gọi."

"Rảnh hơi kiếm chuyện à?"

Tô Nguyễn hừ một tiếng, tiếp tục gọi điện thoại. Tiếng chuông vẫn như cũ vang lên một hai giây liền bị ngắt. Tô Nguyễn cười lạnh, tiếp tục gọi, cô vui mừng hết sức khi nghe được âm thanh từ điện thoại truyền đến: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."

Tô Nguyễn mỉm cười hài lòng, đối với Tô Kỳ, chỉ có biện pháp đặc thù này mới dùng được.

Tiếng chuông vang lên, giáo viên bước vào phòng học.

Đang vùi đầu chép bài tập, Tô Nguyễn nghe thấy xung quanh có học sinh nhỏ giọng trò chuyện: "Thầy Phạm tới."

Trong đầu Tô Nguyễn xuất hiện hình ảnh của một giáo viên chủ nhiệm cấp ba, nhìn qua thì hung dữ nhưng thật ra lại rất hiền. Năm đầu tiên của cấp ba, ông còn nghĩ có thể giúp đỡ cô, nhưng sau đó biểu hiện của cô quá sa sút làm ông thất vọng, sau đó cũng không thèm quan tâm đến cô nữa.

Phạm Thế Vinh đi vào phòng học, ánh mắt đầu tiên theo thói quen nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Tô Nguyễn, lại theo thói quen mà thu hồi tầm mắt. Khoan đã, có cái gì đó không đúng, ông nhìn lại lần nữa về vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên, thấy Tô Nguyễn đang dựa bên cửa sổ: "Hôm nay thời tiết quả thực rất tốt, bạn Tô Nguyễn đến thật đúng giờ."

Vừa nghe đến tên của mình, Tô Nguyễn có chút bối rối ngẩng đầu, cô cho rằng Phạm Thế Vinh đang nói chuyện với mình: "Hôm nay thời tiết không tốt, quá lạnh."

Cả lớp yên tĩnh một lát, tiếp theo có người đầu tiên phát ra tiếng cười nhỏ, ngay sau đó là người thứ hai, thứ ba,...

Liêu Thành Hạo nhịn cười chọc chọc lưng Tô Nguyễn: "Chị Nguyễn, chị thật lợi hại."

Đúng như cậu nghĩ, làm sao mà chị Nguyễn trong một đêm có thể biến thành một học trò ngoan được.

Tô Nguyễn ngây người, khụ khụ, lớp học liền im ắng lại. Cô đứng lên, hướng về phía Phạm Thế Vinh, cúi đầu xuống: "Thầy Phạm, em xin lỗi, em hiểu nhầm ý của thầy."

Lớp học lập tức yên tĩnh như chết lặng.

Cuốn sách toán trong tay Phạm thế Vinh thiếu chút nữa là rơi xuống.

Liêu Thành Hạo há hốc miệng.

Đôi mắt của Úy Thanh Tử mở to nhìn cô.

......

Phạm Thế Vinh là một giáo viên già dặn, ông là người phản ứng lại đầu tiên, ho khan: "Mời bạn Tô Nguyễn ngồi xuống, chúng ta bắt đầu bài học hôm nay, ngày hôm qua chúng ta đã học qua..."

Tô Nguyễn hài lòng ngồi xuống, cô cảm thấy tiết học này mình thu hoạch được rất nhiều thứ, mặc dù cô nghe chẳng cái gì hết.

Sau khi tan học, Phạm Thế Vinh do dự một hồi lâu mới nói: "Tô Nguyễn, em tới văn phòng của thầy một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp