Sự Trở Lại Của Nhà Vua (E-sport)

Chương 39: Lời mời thứ ba


1 năm

trướctiếp

Trở lại tiểu khu, quả nhiên gọi điện thoại, hai người đi thang máy lên tầng mười bảy, vừa vào nhà thay dép lê, Tiếu Hàn liền mở miệng nói: "Tần Mạch, kỳ thật tôi cũng biết chơi đàn piano.”

Tần Mạch kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn: "Thật không? Sao tôi không nghe thấy cậu nói đến bao giờ?”

Tiếu Hàn dịu dàng nhìn chăm chú vào ánh mắt Tần Mạch: "Khi còn bé học qua một thời gian ở nước ngoài, chúng tôi cùng nhau chơi khúc đầu tiên đi.”

Hai người đi tới phòng đàn piano mà Tần Mạch tự mình sắp xếp, trước cây đàn piano màu trắng có một chiếc ghế dài có thể ngồi hai người cùng lúc, Tiếu Hàn kéo Tần Mạch đến chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, Tiếu Hàn ngồi bên trái, để Tần Mạch ngồi ở bên phải, sau đó, hắn lật xem bộ nhạc mà Tần Mạch đặt trên đó, tìm được một bản nhạc mà hắn đã luyện trước đó, rrps, Croatian Rhapsody.

Tần Mạch khó hiểu: "Cậu muốn chơi bản này à?"

Tiếu Hàn gật đầu: "Chúng ta hòa tấu thì thế nào? Cậu sử dụng tay phải để chơi giai điệu chính, tôi sử dụng tay trái để đệm cho cậu.”

Cho tới bây giờ Tần Mạch chưa từng thử chơi đàn piano với người khác, nên cảm thấy rất hứng thú với đề nghị của Tiếu Hàn, không khỏi cười nói: "Được, có thể thử xem.” Cậu đặt tay phải lên phím đàn đen trắng, Tiếu Hàn lập tức phối hợp đặt tay trái lên, Tần Mạch nhấn phím đàn đầu tiên thử âm thanh, bên tai truyền đến nốt nhạc du dương, Tiếu Hàn cũng thử âm, hỏi: "Bắt đầu nhé?”

Tần Mạch có chút buồn cười, quay đầu lại nhìn hắn: "Cậu có biết số phổ âm cao và số bass không?”

Trước kia Tiếu Hàn chưa từng nói hắn biết chơi đàn piano, lời đề nghị hợp tấu đột nhiên xuất hiện này luôn khiến Tần Mạch cảm thấy giống như hắn ,đang nói đùa. Tiếu Hàn không trả lời nghi vấn của Tần Mạch, mà là dùng hành động thực tế chứng minh hắn dựa theo khúc phổ trực tiếp đàn tấu một lần đoạn thứ nhất, ngón tay thon dài hữu lực ấn phím đàn, tiết tấu và âm chuẩn đều nắm chắc vô cùng đúng chỗ: "Thế nào?”

Tần Mạch nghe hắn đàn ra nhạc khúc lưu loát, không khỏi thập phần kinh ngạc: "Cậu thật sự là thâm tàng bất lộ.”

Tiếu Hàn mỉm cười nói: "Yên tâm, tôi có thể theo kịp cậu.”

Tần Mạch gật gật đầu: "Vậy bắt đầu đi.”

Theo tay phải Tần Mạch nhanh chóng nhấn các phím đàn piano đen trắng, tay trái Tiếu Hàn cũng chơi các nốt hòa tấu tương ứng theo tiết tấu, tuy rằng là lần đầu tiên phối hợp, nhưng bởi vì hai người đều rất quen thuộc với nhạc phổ, hơn nữa giữa hai người có một loại ăn ý kỳ quái, khúc phổ cũng không đơn giản thế mà được hai người đàn tấu vô cùng lưu loát.

Nghe nhạc khúc quen thuộc bên tai, trong lòng Tần Mạch vô cùng vui vẻ, cậu không ngờ, có một ngày cậu có thể cùng Tiếu Hàn hợp tấu một khúc nhạc.

Dưới sự phối hợp ăn ý của hai người, một trang nhạc phổ rất nhanh đã chơi đến cuối, Tiếu Hàn rất săn sóc hỗ trợ lật trang, Tần Mạch liền nhìn phổ tiếp tục đàn tấu.

Khi bản nhạc đến đoạn cao trào, số lượng nốt nhạc ngày càng nhiều, ngón tay của Tần Mạch cũng càng lúc càng nhanh, ngón tay trắng nõn thon dài dùng tốc độ làm cho người ta hoa cả mắt ấn phím đàn, giống như đang múa một điệu múa hoa mỹ trên đàn piano. Tiếu Hàn nhìn ngón tay linh hoạt như trước của cậu, nghĩ đến mấy năm qua vì khôi phục tốc độ tay, cậu phải ngày đêm ngồi trước đàn piano luyện tập, đáy lòng không khỏi dâng lên một tia thương tiếc, còn có càng thêm kính trọng.

Người đàn ông này thực sự làm cho hắn tôn trọng.

Đổi lại là mình, Tiếu Hàn không xác định mình có thể lấy hết dũng khí làm được tất cả hay không. Nhưng Tần Mạch làm được, sau khi hai tay trọng thương, cậu dựa vào ý chí kiên định, khôi phục tốc độ tay đến trạng thái hiện tại. Tuy rằng so ra kém thời trẻ, thế nhưng, ở chế độ màn hình cảm ứng R mới, tốc độ tay như vậy đã đủ để cho cậu thao tác lưu loát, biểu hiện cao cấp của cậu trong Độc bộ giang hồ chính là chứng minh rõ nhất.

Nhạc khúc rốt cục đàn đến hồi kết, khóe miệng Tần Mạch mang theo mỉm cười đàn xong đoạn cuối cùng, Tiếu Hàn cũng rất nghiêm túc đàn xong hợp âm.

Trong căn phòng trống trải, dư âm nhẹ nhàng vang vọng bên tai, trong giờ khắc đó, nhịp tim hai người tựa hồ cũng dung hợp thành tần suất giống nhau.

Tần Mạch muốn nói cái gì đó nhưng lại cảm thấy, bầu không khí ấm áp tốt đẹp như vậy không nên dùng ngôn ngữ để làm loạn.

Hai người quay đầu nhìn về phía đối phương, không khỏi nhìn nhau cười.

Ánh mắt Tiếu Hàn vô cùng dịu dàng, nhìn ánh mắt Tần Mạch, hỏi: "Cậu cảm thấy chúng ta hợp tác được không? Có phải ra bài hát sẽ rất dễ nghe không?”

Tần Mạch gật đầu: "Hợp tác không tệ, xem ra trình độ piano của cậu không thua gì tôi."

Tiếu Hàn nghiêm túc nói: "Trình độ chơi trò chơi của tôi cũng không tệ hơn cậu. Chúng ta hợp tác, cùng nhau thành lập chiến đội Mặc Quyết thì thế nào?”

Đề nghị đột ngột này làm cho Tần Mạch giật mình tại chỗ. Cậu không ngờ, Tiếu Hàn luôn đi thẳng vào vấn đề, thế mà cũng sẽ dùng phương thức biểu đạt uyển chuyển, thậm chí có chút lãng mạn, trước tiên cùng nhau chơi một khúc piano, sau đó lại chuyển đề tài đến hợp tác thành lập chiến đội. Tính kỹ, đây đã là lần thứ ba Tiếu Hàn mời cậu gia nhập chiến đội.

Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Tiếu Hàn, Tần Mạch nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

"Tôi biết cậu băn khoăn." Tiếu Hàn dịu dàng nói: “Chỉ có tự mình sáng lập một chiến đội, cậu mới có thể có được tiếng nói tuyệt đối đối với việc ở lại, an bài chiến thuật của đội viên. Cho nên, tôi không muốn mời cậu gia nhập chiến đội câu lạc bộ Long Ngâm nữa, mà là tôi cùng cậu hợp tác sáng lập một đội ngũ thuộc về chúng ta, tên chiến đội gọi là Mặc Quyết.”

Tần Mạch nghe hắn nói, trong lòng có chút cảm động: "Tự mình sáng lập chiến đội cũng không dễ dàng như vậy, Tiếu Hàn, cậu không cần phải vì tôi mà làm đến mức này.”

"Tôi không phải chỉ vì cậu, cũng vì chính tôi." Tiếu Hàn sửa sang lại suy nghĩ một chút, kiên nhẫn giải thích: “Giải đấu chuyên nghiệp ngày càng chính quy, liên minh eSports kiểm duyệt chiến đội cũng càng ngày càng nghiêm khắc, nếu muốn tự mình thành lập một chiến đội, đầu tiên, chỗ ở, phòng huấn luyện của các đội viên đều cần phải thuê lại nhà để trang trí. Hơn nữa kinh phí chiến đội, phát ngôn quảng cáo cũng phải tự mình liên lạc, tôi nói đúng không?”

Cách nói của Tiếu Hàn quả thật không sai, đội ngũ dân gian chỉ có thể tham gia "Cúp thi đấu" hoặc "Giải đấu trực tuyến" chính thức do các nhà tài trợ tổ chức, nếu muốn tham gia giải đấu chuyên nghiệp chính quy được liên minh chuyên nghiệp công nhận, nhất định phải đăng ký trở thành chiến đội chuyên nghiệp chính thức, tất cả tư liệu tuyển thủ cũng phải nộp cho liên minh thống nhất quản lý. Liên minh eSports có yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với các chiến đội chuyên nghiệp, ví dụ như điều kiện ăn ở của các đội viên không thể quá kém, thiết bị trong phòng huấn luyện phải chuyên nghiệp, chiến đội cần một trưởng đội để liên lạc với liên minh, còn phải có quản lý chiến đội phụ trách ngân sách kinh phí, hợp tác quảng cáo.

Cũng không thể tùy tiện kéo mấy người mở một phòng riêng, nói mình là một chiến đội chuyên nghiệp, như vậy cũng quá kéo thấp tiêu chuẩn liên minh.

Cũng bởi vì những yêu cầu này cũng không dễ dàng đạt được, phần lớn chiến đội dân gian muốn trở thành chiến đội chuyên nghiệp chính quy, phải tìm một nhà tài trợ mạnh mẽ, cung cấp cho bọn họ cơ sở vật chất phần cứng cơ bản.

Tổ chức lại đội đâu dễ dàng như vậy?

Nhưng Tần Mạch cũng không sợ những thứ này, mục tiêu của cậu vô cùng kiên định, cậu chỉ muốn trở lại thi đấu, dựa vào năng lực của mình cố gắng một lần. Cho dù không thể giành được quán quân, ít nhất cậu cũng đã cố gắng, sẽ không để bản thân lưu lại quá nhiều tiếc nuối.

Tần Mạch hiểu được Tiếu Hàn đang suy nghĩ cho cậu, cũng không giấu diếm nữa nói tình huống chuẩn: "Những lời cậu nói tôi đều biết. Chỗ ở, phòng đào tạo tôi đang nhờ công ty trung gian tìm giúp. Về phần kinh phí, bản thân tôi có không ít tiền tiết kiệm, đủ để đối phó với chi tiêu chiến đội năm đầu tiên, cho dù không tìm được nhà tài trợ cũng không có vấn đề gì.”

Tần Mạch dừng một chút, bổ sung: “Trước mắt, chuyện làm cho tôi đau đầu nhất vẫn là vấn đề thời gian. Độc bộ giang hồ năm sau sẽ bắt đầu giải đấu, tôi chỉ có nửa năm chuẩn bị những thứ này. Cho dù quá trình tìm đồng đội rất thuận lợi, thời gian tập huấn sau khi chiến đội thành lập cũng sẽ rất ngắn, không thể so sánh với câu lạc bộ tập huấn lâu dài. Nếu các tuyển thủ không được cọ xát đủ, giai đoạn đầu của giải đấu chắc chắn sẽ rất khó khăn. Nhưng tôi tin rằng vào cuối giải đấu, thành tích của đội sẽ dần dần tốt hơn.”

Khi còn trẻ, Tần Mạch ở chiến đội Phong Sắc có sư phụ che chở, là "tiểu thái tử" mọi người nâng trong lòng bàn tay, lúc mới ra mắt còn hơi yếu đuối, thậm chí bởi vì tự phụ nên đã thua không ít trận đấu. Nhưng mà, Tần Mạch hiện tại đã hoàn toàn lột xác. Hiện giờ, mặc kệ đối mặt với bất kỳ khó khăn gì, cậu đều bình tĩnh như vậy, trải qua ba năm mài giũa, cậu đã không còn sợ hãi trước bất cứ điều gì. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Một người dù sao cũng phải trải qua một số chuyện mới có thể chân chính lớn lên, nhưng mà, cái giá phải trả cho việc lớn lên của Tần Mạch cũng quá mức nặng nề.

Tiếu Hàn đau lòng cầm ngón tay cậu, hỏi: "Tất cả những chuyện này, cậu đều tính toán gánh vác một mình sao?”

Tần Mạch hơi mất tự nhiên rút ngón tay trở về, nói: "Tôi đã chuẩn bị tốt rồi.”

Tiếu Hàn nói: “Tôi muốn giúp cậu chia sẻ một ít.”

Tần Mạch tò mò hỏi: "Chia sẻ như thế nào?”

"Bảo chiến đội Mặc Quyết tìm một nhà tài trợ thực lực vô cùng mạnh, giúp cậu giải quyết những chuyện phiền toái này, cậu chỉ cần chuyên tâm chiêu mộ đội viên, nghiên cứu chiến thuật."

"Biện pháp này đương nhiên là tốt nhất, nhưng mà các nhà tài trợ lớn đều có câu lạc bộ eSports hợp tác cố định, rất ít người nguyện ý đặt cược vào một chiến đội mới." Tần Mạch bình tĩnh nói: “Muốn tìm một nhà tài trợ đáng tin cậy, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.”

"Nếu tôi tìm thấy nó thì sao?"

"Cậu tìm được?" Tần Mạch có chút kinh ngạc.

"Ừm, câu lạc bộ Long Ngâm nguyện ý làm nhà đầu tư cho chiến đội mới của chúng ta."

Tiếu Hàn nói thẳng: “Hôm nay tôi gặp mặt Lưu Xuyên chính là để nói chuyện này. Tôi đưa ra một điều kiện với ông ta, tôi muốn cùng cậu thành lập chiến đội Mặc Quyết hoàn toàn mới, cùng nắm giữ 51 % cổ phần của chiến đội mới, câu lạc bộ Long Ngâm chỉ là cổ đông lớn sau lưng cung cấp cho chúng ta những điều kiện cơ bản như ký túc xá, phòng huấn luyện. Chiến đội do chúng ta quản lý, lãnh đạo câu lạc bộ sẽ không tham gia nội vụ của chiến đội Mặc Quyết, bọn họ chỉ cần ngồi chờ chia cổ tức cuối năm. Chiều nay, sau khi thảo luận với một số cổ đông, Lưu Xuyên cuối cùng đã đồng ý với đề nghị của tôi.”

Tần Mạch quả thực không thể tin được, Tiếu Hàn cư nhiên chạy tới đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy với ông chủ. Hơn nữa, Long Ngâm bên kia cư nhiên còn đồng ý. Cách làm này tương đương với việc độc lập chiến đội Mặc Quyết, câu lạc bộ Long Ngâm chỉ tồn tại với tư cách là cổ đông, ở trong nước, chưa từng có tiền lệ chiến đội độc lập ra khỏi câu lạc bộ.

"Sao Lưu Xuyên lại đồng ý với đề nghị này?" Tần Mạch nghi ngờ hỏi.

"Bởi vì hợp đồng của tôi sắp hết hạn, nếu như ông ta không đồng ý, sau khi hợp đồng hết hạn, tôi chỉ có thể rời khỏi Long Ngâm, lại đến nương tựa chỗ cậu."

Tiếu Hàn mỉm cười nói: “Lưu Xuyên luôn rất có tầm nhìn xa rộng, đại khái là tin tưởng tôi sau khi liên thủ với cậu khẳng định có thể giành được quán quân, cho nên, ông ta không muốn để Song Tử Tinh trở thành đối thủ của Long Ngâm.”

Sắc mặt Tần Mạch có chút phức tạp. Không ngờ, Tiếu Hàn vì cậu làm nhiều chuyện như vậy.

"Tiểu Mạch, chúng ta cùng nhau thành lập chiến đội Mặc Quyết, được không?"

Tiếu Hàn nhìn Tần Mạch, nghiêm túc nói: “Tôi đến làm phó đội trưởng của cậu. Về phần đầu tư của câu lạc bộ Long Ngâm, coi như là lễ vật tôi mang đến cho cậu.”

Nhìn bộ dáng mỉm cười của hắn, Tần Mạch trầm mặc một lát sau, mới nhẹ giọng nói: “Tiếu Hàn, cậu đối với tôi quá tốt.”

Tiếu Hàn vì cậu mà mạo hiểm rất lớn đi đàm phán với ông chủ, khẳng định là đã chuẩn bị tốt trường hợp sau khi đề nghị bị cự tuyệt sẽ rời khỏi Long Ngâm. Tiếu Hàn vô cùng kiên định muốn giúp cậu xây dựng lại đội ngũ, nhất định là biết cái gì đó. Mặc kệ Tiếu Hàn biết bao nhiêu chuyện năm đó, nhưng ngoài miệng lại không đề cập tới bất cứ cái gì, đại khái là sợ nhắc tới những chuyện cũ kia sẽ làm cho cậu khổ sở phải không?

Người trước mặt săn sóc như vậy, lại trượng nghĩa như vậy, cũng giống như khi còn niên thiếu, mỗi lần phóng viên nói một ít lời nói bất lợi cho Tần Mạch, Tiếu Hàn luôn là người đầu tiên đứng ra giúp Tần Mạch nói lý lẽ, tuy rằng trình độ tiếng Trung của hắn càng nói càng tệ, nhưng loại tâm trạng bảo vệ bạn bè này lại là thuần túy nhất, cũng chân thành tha thiết nhất.

Suốt ba năm trôi qua, tình cảm của hắn đối với mình vẫn không thay đổi.

Tần Mạch thật sự nghĩ không ra bất cứ lý do gì để cự tuyệt đề nghị của Tiếu Hàn.

Khi cậu cần khuyến khích và giúp đỡ nhất, một câu nói của Tiếu Hàn đã cho cậu sự ủng hộ rất lớn.

Tiếu Hàn nói, tôi sẽ làm đội phó của cậu.

Không có gì làm cho Tần Mạch cảm động hơn quyết định này.

Hít sâu một hơi, cố nén nước mắt nóng chảy lên hốc mắt, Tần Mạch chủ động vươn tay với Tiếu Hàn: "Trước kia, chúng ta là đối thủ. Nhưng lần này, chúng ta làm việc cùng nhau để giành chức vô địch năm tới!”

Ánh mắt Tần Mạch nghiêm túc mà kiên định, còn mang theo một tia tín nhiệm cùng cảm kích: “Tiếu Hàn, cám ơn cậu nguyện ý giúp tôi, hoan nghênh cậu gia nhập chiến đội Mặc Quyết .”

"Đừng khách khí." Tiếu Hàn vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay Tần Mạch, mỉm cười nói: “Có thể làm đội phó của cậu là vinh hạnh của tôi.”

Bởi vì tôi biết, sau khi trải qua nhiều thử thách như vậy, cậu niết bàn trọng sinh, nhất định sẽ dùng lợi kiếm trong tay vẽ ra hào quang chói mắt nhất ở trên đấu trường giải đấu chuyên nghiệp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp