Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 3: Giáo sư lạnh lùng biến thái và tên cặn bã thích trêu chọc cô


1 năm

trướctiếp

Chương 3: Giáo sư lạnh lùng biến thái và tên cặn bã thích trêu chọc cô

"Chúng ta chia tay đi." Cô dùng một tay chống cằm nhìn về phía dòng xe cộ ngoài cửa sổ thủy tinh, tay kia thờ ơ khuấy cà phê trên bàn, giọng điệu nói chuyện giống như là nói thời tiết hôm nay thật đẹp, tựa như nói: "Tôi chán rồi, anh quá nhàm chán."

Bóng dáng cao ngạo lạnh lùng đối diện dừng một chút, sau đó dùng cổ tay với những khớp xương rõ ràng bưng ly cà phê trước mặt nhấp một ngụm.

"Em đã có người khác?" Giọng nói của giáo sư cũng lạnh nhạt như cách làm người của anh, nhưng thanh âm quả thật rất dễ nghe, giống như những viên ngọc thạch va chạm với nhau. Đáng tiếc, cô không có tâm tình thưởng thức mà nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ vẩn vơ.

Nhưng mà, cô vừa nghĩ đến cậu em trai mới quen biết gần đây thì trong nháy mắt liền đè xuống chút do dự trong lòng. Đây là bạn trai của cô, ồ, bây giờ là bạn trai cũ. Vô tình quen biết ở trường, em trai kia là sinh viên năm hai, còn trẻ lại chịu chơi, có chút dính người nhưng không khiến người ta cảm thấy phiền phức. Mấu chốt là còn bộ dáng tương đối đáng yêu, thật khiến cho người ta nhịn không được muốn cưng chiều cậu.

Về phần bạn trai cũ, đó là giáo sư trẻ nhất của đại học S, là một bông hoa cao lãnh, bộ dáng vô cùng đẹp mắt và cao ngạo. Nhưng Cao Lãnh cũng quá xa cách rồi, lúc ấy cô theo đuổi anh cũng hao phí không ít tinh lực. Nhưng kết quả tương đối hài lòng, bông tuyết liên hoa chưa từng được ai hái, chỉ có thể nhìn từ xa đó cuối cùng cũng nở trong bàn tay của cô.

Thật không may, đối với cô, tình yêu có hạn sử dụng. Cho dù đóa hoa này lúc ấy có làm cô say đắm bao nhiêu nhưng thời gian dần trôi qua, bây giờ nhìn thấy cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy phiền lòng. Thời gian này, cô cần phải tìm một tình yêu làm cho trái tim của cô đập nhanh hơn.

Sau khi anh gật gật đầu không thèm để ý chút nào, anh vô cùng có phong thái lịch sự đi thanh toán, sau đó lấy ra khí chất cấm dục lạnh lùng khiến cô từng mê mẩn nhất trước kiaL "Tôi đưa em về phòng khám trước, chuyện này sau này nói sau."

"Không có gì để nói cả, dứt khoát như vậy đối với ai cũng tốt." Cô là một bác sĩ, mở một phòng khám tư nhân cách trường Đại Học không xa, cô chỉ nhận những người thuộc tầng lớp thượng lưu nên thời gian khá linh hoạt và phong phú.

Anh không đáp lời, cô trợn trắng đôi mắt đào hoa, ngược lại cũng không cự tuyệt đề nghị anh đưa cô về. Dù sao là anh chở đưa ra ngoài, tất nhiên phải có nghĩa vụ đưa cô bình an về nhà.

Lúc ngồi trên xe, cậu em trai dính người kia không ngừng nhắn tin quấy rối cô, cô ngồi ở ghế phụ không hề cố kỵ trò chuyện với cậu.

Khi cô đang trò chuyện vui vẻ với cậu, anh cắt đứt tâm trạng tốt của cô: "Cậu ta là ai vậy? Tôi có quen biết không?"

Cô không kiên nhẫn tắt điện thoại di động, tức giận nói với anh: "Liên quan gì đến anh?"

Cô yêu ghét rõ ràng, đối với người mình thích thì tốt đến mức hận không thể dâng trái tim của mình, nhưng nếu không thích thì ngay cả bạch nguyệt quang ngày xưa cũng sẽ chỉ là một hạt gạo dính vào cơ thể của cô, thật khó chịu.

"Không có gì, chỉ là hỏi một chút thôi" Anh thỏa hiệp khiến cho tâm tình cô tốt lên một chút, dù sao thì anh vẫn là chiến lợi phẩm khiến cô đắc ý nhất. Giáo sư Đại Học cao lãnh như vậy, có đủ các loại vinh dự nhưng lại chỉ ôn nhu với cô, ai có thể không động lòng?

Tâm tình rất tốt nên cô quyết định đối xử tốt với anh một chút, ít nhất sau này vẫn là bạn bè mà: "Nói ra cũng được, đó là học sinh ở trường anh, bộ dạng siêu cấp đáng yêu.”

Sau khi cô thao thao bất tuyệt nói ra một đống ưu điểm của cậu em kia, cuối cùng thêm một câu: "Không giống anh, lãnh đạm cổ hủ lại không thú vị" .Nói xong liền ghét bỏ quay đầu ra ngoài cửa sổ.

Ở nơi cô không nhìn thấy, người đàn ông thủy chung thẳng tắp nhìn chăm chú phía trước nhưng hai tay đặt trên vô lăng đã dùng sức khiến mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Không biết chuyện gì xảy ra, trên đường trở về cô có cảm giác đầu càng ngày càng nặng nề, mí mắt không mở ra được, ngay lúc cô muốn nói cho anh biết để anh lái chậm một chút liền phát hiện bản thân hình như có chút không đúng thì đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Đầu óc dần dần thanh tỉnh, cô cố gắng mở mắt ra, trước khi đôi mắt tiếp nhận thông tin, cô cảm nhận được sự đụng chạm ở phía dưới. Dưới cơ thể cô mềm mại và ấm áp, cảm giác thoải mái này nói cho cô biết cô đang ở trên giường!

Anh có vào nhà cô không? Chắc là không, làm sao anh dám? Anh rõ ràng biết cô phản cảm nhất là việc người khác vào nhà mình, hơn nữa cô cũng nói với những người bạn trai đã từng quen rằng, bọn họ chỉ nói về tình cảm, không vượt quá giới hạn.

Đúng vậy, bên ngoài cô là một tiểu yêu tinh phóng đãng lẳng lơ, nhưng trên thực tế cô có bệnh sạch sẽ rất nặng, có thể đó là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ. Trong thời gian ngắn, cô rất khó chịu với hành vi như vậy.

Nhưng khi cô mở mắt ra, ngay lập tức ngồi dậy, tất cả mọi thứ trong tầm nhìn đều hoàn toàn xa lạ. Căn phòng được trang trí rực rỡ và xa hoa, hoàn toàn khác với căn phòng tối giản và lạnh lùng của mình.

Cô đang ở đâu?

Cô nhìn xuống người mình, quần áo đã được thay rồi.

Lúc cô còn đang ngạc nhiên thì cánh cửa phòng được mở ra, cô nhìn sang, là anh! Bạn trai cũ của cô!

Anh mang đến cho cô một cái bát gốm tinh tế, bên trong là cháo hải sản. Anh hơi cúi xuống và nói với cô: "Em có đói không? Anh thấy hôm nay em cũng không ăn cơm nhiều, cho nên đã nấu cho em món cháo em thích nhất."

"Ba"

Cô hất một cái, bát trong tay anh đập thẳng xuống đất, cháo nhuộm bẩn một mảng lớn trên tấm thảm tinh xảo trải trên mặt đất.

“Có phải anh có bệnh hay không, không phải tôi đã nói tôi không đến nhà người khác sao? Anh đưa tôi đến đây để làm gì? Mau đưa tôi trở về.”

Nói xong liền muốn đứng dậy, lúc cô ngồi ở mép giường tìm giày, tay anh lập tức đặt trên cổ cô, đè cô xuống giường. Sức mạnh đó khiến cô không thở nổi.

“Anh điên rồi, còn không mau buông tôi ra!”

Anh không để ý tới lời nói của cô, dùng một loại biểu tình tựa như điên cuồng tiến lại gần cô hung tợn nói: “Trở về? Em trở về đâu? Đây là nhà của em!”

Vẻ mặt đáng sợ của anh quá khác với bình thường khiến cô cảm thấy sợ hãi mơ hồ, nhưng cô vẫn lắp bắp: "Anh ... Anh điên rồi, đây không phải nhà tôi!"

Anh chắc chắn là bị điên rồi, cô run rẩy nhìn đôi mắt anh dần dần trở nên đỏ như máu và biểu hiện ngày càng vặn vẹo.

Anh không phản ứng với sự phản đối và chửi rủa của cô, chỉ đưa tay che cái miệng đang không ngừng phát ra ngôn ngữ độc ác đó, từ từ đến bên tai cô nói từng từ một: "Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

"Bây giờ là sáng ngày hôm sau, em có biết em đã ngủ bao lâu rồi không?"

"Ha ha ha, mười mấy tiếng, em đã ngủ mười mấy tiếng đấy."

"Em có muốn biết mười mấy tiếng này anh đã làm gì không?"

Quá…quá đáng sợ, hơi thở không thuận khiến khuôn mặt cô nghẹn đến đỏ bừng, nhưng điều này không thể so sánh với nỗi sợ hãi của cô tại thời điểm này. Anh…anh ta là một kẻ điên.

Anh quay mặt về phía cô, đối mặt với cô, nhìn thẳng vào cô với đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt, cười nói: "Anh đi giải quyết cậu em trai kia của em, không phải em khen nó cái gì cũng tốt sao?"

Anh cười ngọt ngào với cô, nếu như bình thường anh cười như vậy với cô, chắc chắn cô sẽ rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn rời khỏi đây, chạy thật xa, thật… thật đáng sợ.

"Anh đem những chỗ em khen nó tất cả đều từng khối từng khối tách ra, chỉ là có chút đáng tiếc, em thích nó như vậy nhưng lại không nhìn thấy được." Nói xong còn tiếc nuối thở dài một hơi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tên điên, tên điên, đôi mắt của cô mở to hết cỡ, cô muốn chạy, nếu không chạy cũng sẽ chết, cô phải nhanh chóng chạy khỏi chỗ này.

Cô dốc hết toàn bộ khí lực hung hăng cắn anh một cái, thừa dịp anh đau liền lập tức lật xuống giường, vọt về phía cửa.

Nhưng ngay sau đó, anh nắm lấy mắt cá chân của cô, không chút lưu tình kéo bạn trở lại giường, ngay lập tức phụ thân lên.

"Sao em lại không nghe lời như vậy, vứt bỏ anh một lần còn chưa đủ, bây giờ còn muốn chạy trốn sao? Điều đó không thể xảy ra."

"Phải làm như thế nào mới khiến em ngoan ngoãn, như thế này có được không, hả?"

.....

Trong căn phòng kín mít nghiêm ngặt truyền ra tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng khóc nức nở khiến người ta đỏ mặt không thôi, lâu đến nỗi dường như không có hồi kết.

————-————

Cô chưa bao giờ thích bất cứ ai.

Nhưng đột nhiên có một ngày, người đó đã xâm nhập vào cuộc sống của cô một cách cuồng nhiệt và không thể chối từ.

Người đó dễ dàng chiếm được toàn bộ tâm trí của cô. Khi cô nghĩ rằng cả đời sẽ trôi qua như thế này thì người đàn ông đó nói rằng có một người rất thích, rất yêu bạn. Và những người cản trở cô đều phải biến mất!

Tại sao, tại sao lại đối xử với anh như vậy?

Anh ôm chặt người con gái trong ngực, rõ ràng người yêu em nhất là anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp