Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 23: Hắn là Thần Mặt Trời


11 tháng

trướctiếp

Bóng đêm dần dần biến mất, nhường chỗ cho bình minh ló dạng, thần minh tóc vàng đẩy cửa chính của đền thờ ra.

Bên trong đại điện huy hoàng nơi có ánh sáng và bóng tối xen kẽ với nhau, bóng tối đen như mực dày đặc đang từ từ rút lui nhường chỗ cho ánh sáng từ cửa đại điện tràn vào.

Thần minh đã sinh ra hơn vạn năm khó nén được sự hưng phấn. Như thể chỉ trong nháy mắt, ánh sáng rực rỡ tỏa ra trong toàn bộ đại điện, hắn chỉ có thể dừng lại ở góc đó.

Góc đại điện có vẻ yên tĩnh hơn một chút so với những nơi khác. Ngay cả ám sắc cũng giống như bị ánh trăng nhuộm qua mà lộ ra ánh sáng nhạt nhẽo. Thần thụ mọc uốn lượn dọc theo chân tường, ngay cả thân cây cũng có cùng tuổi với thế gian.

Sinh ra đã được hơn vạn năm nhưng quang minh chi thần vẫn mang bộ dáng thiếu niên, lại có mỹ mạo tinh xảo đến mức dường như tất cả nghệ nhân trên thế gian đều không thể điêu khắc được.

Hắn ở trước thần thụ bất giác nín thở, con ngươi màu xanh chuyên chú đến tham lam, nhìn chăm chú vào vị thần linh khác đang nửa nghiêng nằm trên cây.

Trong điện chỉ còn lại một chỗ tối, bởi vì trên thần thụ tỏa ra từng điểm sáng mịn màng mà hiện ra chút ôn nhu của ánh trăng. Mái tóc đen thật dài của thần minh đang chợp mắt trên cây va chạm với ám sắc càng lộ ra làn da trắng nõn nhẵn nhụi, thậm chí ở trong vầng sáng nhạt nhẽo chung quanh có hơi trong suốt.

“... Thì ra, lúc tỷ tỷ ngủ lại dịu dàng như vậy.”

Bộ dáng thiếu niên thần minh ngay cả giọng nói đều mang theo chút ngọt ngào, miệng nói những lời khéo léo ôn nhuyễn, hàng mi rũ xuống đã thấp đến mức sắp chạm vào con ngươi khẽ nhắm dưới thân.

Bàn tay đặt bên cạnh thần phục màu vàng tinh khiết nắm chặt rồi buông ra không biết bao nhiêu lần mới chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng vén mái tóc vụn rơi xuống thái dương.

“... Tỷ tỷ, Samuel đã không còn là tiểu hài tử nữa...” Giọng nói của thần minh trẻ tuổi khắc chế, dường như hắn khẽ hôn xuống ngực người dưới thân.

“... Cũng không muốn nghĩ đối với tỷ tỷ...”

“... Gọi là tỷ tỷ nữa.”

——————————

Bốn mùa nhanh chóng xoay vòng, tựa như trong nháy mắt mới là mùa đông tuyết trắng, sau một khắc lại lập tức nhảy đến mùa hè nóng nực.

Đêm, ngày càng ngắn hơn ...

"Tỷ tỷ... Tỷ tỷ... Hãy để Samuel vào..."

Nàng nghe tiếng hô ngoài điện, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn. Rõ ràng hắn đã chiếm được sự chú ý của mọi người, lấy đi một nửa bóng tối vốn thuộc về cô, sau đó thay bằng ánh sáng của hắn. Vậy mà hắn còn giả vờ không hiểu, thu phục tất cả mọi người, những vị thần, thậm chí là những người cha.

Ngay cả... Ngay cả quyền thế vốn chỉ thuộc về một mình nàng cũng từng chút từng chút bị xâm chiếm.

Trong con ngươi màu đen đầy chán ghét xen lẫn một chút ghen tị không dễ phát hiện, còn có dã tâm không chút che dấu kia.

“... Tỷ tỷ là đi gặp vị thần núi rừng thô bỉ kia sao? Tỷ tỷ... Tỷ... Mau trả lời Samuel đi...”

Thanh âm của thiếu niên càng ngày càng lớn, hắn chỉ ngây thơ đối với những vị thần lớn tuổi là Dạ Nguyệt thần minh.

Và thậm chí làm cho mọi người cảm thấy nhàm chán, thực sự là quá mức...

Rõ ràng đã chiếm được nhiều như vậy, cướp đi nhiều thứ vốn chỉ thuộc về nàng như vậy nhưng vẫn làm bộ đáng thương đối với cô. Thậm chí còn mưu toan nhúng tay vào chuyện riêng tư của nàng sao?

“... Tỷ tỷ không được tin kẻ lừa đảo kia, hắn là một tên hoa hoa công tử..."

Giống như mặt trời mà hắn đại biểu, tùy thời làm cho người ta cảm thấy sáng chói cùng ấm áp, giờ phút này tuy vội vàng nhưng vẫn ôn nhuyễn trong giọng điệu đã trộn lẫn hơi nghẹn ngào khóc nức nở.

Làm cho người ta nhịn không được muốn thương tiếc an ủi, thậm chí là khom lưng cầu khẩn, chỉ muốn gương mặt xinh đẹp kia nở nụ cười, chỉ đối với một người mà nở nụ cười.

“... Chỉ có Samuel... Mới thích tỷ tỷ nhất...”

“... Giống như ... Nguyện ý vì tỷ tỷ…”

“... Ngươi có muốn làm vì ta không?” Cửa điện màu bạc bị mở ra, thần minh với mái tóc đen thật dài cơ hồ sắp kéo xuống đất, ngay cả thanh âm cũng phảng phất mang theo sự cao ngạo trời sinh. Rõ ràng là thân ảnh màu đen so với thần linh thiếu niên trước mặt còn hơi thấp hơn, mí mắt lại còn không thèm để ý bỏ qua, giống như tự nhiên đang miệt thị chúng sinh.

“... Nói là thích nhất"

Bàn tay vươn ra dưới thần phục thon dài, xinh đẹp. Nữ thần linh mắt đen dùng ngón tay khẽ nâng cằm xinh đẹp của người trước mặt lên, nhìn thần chích thiếu niên nhu thuận theo lực của mình ngẩng đầu lên, nhẹ giọng mê hoặc.

"Samuel kia nguyện ý vì tỷ tỷ..."

"Làm được đến mức nào..."

Tượng trưng cho ánh sáng vĩnh cửu và công lý lâu dài được tôn trọng trên thế giới của thiên thần mặt trời. Khi nhìn người trước mặt vĩnh viễn cao ngạo, lại tùy thời đem dã tính trần trụi bày ở trên mặt, thần minh không chút che dấu, chậm rãi kề sát vào hắn. Yết hầu xinh đẹp không kiềm chế được trượt hời hợt, con ngươi như hải dương hung hăng nhắm lại, che đi trong biển rộng, đã sớm mãnh liệt ám sắc.

Kẻ trước mặt nàng, lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền điên cuồng mơ ước, vẫn ảo tưởng phóng túng bất chính đối với thần minh, hèn hạ chiếm cứ tất cả trái tim của nàng, không chừa một chút khe hở. Nhưng nàng chưa bao giờ đặt mình vào đôi mắt đắm đuối ấy, cho dù chỉ là giả tạo.

Được Cha lấy làm thần minh của Samuel, phảng phất như nhìn thấy trưởng tỷ mình hâm mộ sau đó thẹn thùng cúi đầu, hai tay đặt sau lưng lại đang ma sát vặn vẹo như bị thần kinh.

Hắn dừng lại hồi lâu mới khó khăn lắm che giấu niềm vui sắp xông lên trong cổ họng, giả bộ như giai điệu mềm mại có thể làm cho người trước buông lỏng đề phòng, đôi mắt hươu mượt mà mềm mại, tràn đầy đơn thuần mà tín nhiệm nhìn về phía con mồi đã bắt đầu tiến vào cạm bẫy, từng câu từng chữ nhẹ nhàng chân thành phảng phất phát ra từ tận đáy lòng.

"Samuel nguyện ý vì tỷ tỷ làm tất cả mọi chuyện"

"Cho dù là trả giá bằng tính mạng của Samuel"



Chờ một chút, chờ một chút, con mồi đã buông lỏng cảnh giác, nhanh thôi...

......

Nếu có thể đoạt được vị thần minh cao cao tại thượng kia, cho dù là mất đi sinh mệnh vốn đã hèn mọn này thì có sao đâu.

——————————

Thích... Ta thích...

Đôi môi đỏ xinh đẹp xinh đẹp khẽ nhếch lên một nụ cười, hình như nàng... Phát hiện ra điểm yếu duy nhất của thần linh trẻ tuổi được thần giới chú ý nhất trong ngàn vạn năm qua. Để xua tan tất cả bóng tối, để cho thế giới tất cả tắm ánh sáng tươi sáng, tận hưởng ân huệ của thần mặt trời, để thế giới mãi mãi xa, không còn một chút bóng tối ... Được không…

Nàng mê hoặc đứa nhỏ vẫn luôn dùng ánh mắt hâm mộ nàng, cũng dụ dỗ hắn phạm phải sai lầm lớn tuyệt đối không có khả năng được tha thứ.

Thế gian trở nên khô cạn và nhàm chán vì những ngày dài. Tất cả cây cối bị héo vì ánh nắng mặt trời lâu dài, đất khô vì không có mưa trong một thời gian dài mà nứt ra những khoảng trống lớn. Và động vật và con người, mất thức ăn, nguồn nước ...

Cuộc sống trên thế giới đang dần biến mất, và con người cuối cùng đã bắt đầu phàn nàn rằng họ đã đi đến ánh sáng yêu thích của họ, thậm chí vì đói và khát, và bắt đầu một lời nguyền độc ác ...

Ngay cả Cha đã sớm không hỏi thế sự, cũng nghe nói bởi vì thần minh mà tạo thành tội lỗi của Di Thiên.

......

Vị thần từng bị nàng ghen ghét sâu sắc kia, rốt cục cũng giải quyết xong. Nàng thở phào nhẹ nhõm, cười thoải mái.

Trước kia nàng kỳ thật cũng từng yêu quý tiểu thần minh, hầu như không có quá nhiều thần minh tương đương với thân phận của nàng. Nàng từng thấy đám tiểu thần minh ở trước mặt nàng phẫn nặc hành lễ xong liền chạy trốn, đảo mắt lại cùng tiểu thần minh ở góc khiêm tốn xì xào bàn tán, cười thoải mái. Cảnh tượng đó, nàng ghi nhớ rất lâu.

Vì vậy, khi Samuel lần đầu tiên được sinh ra, nàng có thể nói là rất cưng chiều hắn.

Nhưng... Hắn ngàn vạn lần không nên, đụng vào thứ thuộc về nàng...

Nhưng mà…

Sau khi sinh, Dạ Nguyệt Thần cao ngạo ngàn vạn năm cuối cùng lại vô lực chống đỡ, chỉ đành để thân thể trượt xuống đất.

Lỗ tai nàng ong ong kỳ lạ, ngay cả cha hợp đồng chúng thần đối với nàng hạ tài quyết, tất cả đều nghe không thấy.

Đồng tử màu đen co rút lại, nàng khó có thể tin nhìn về phía trước. Chấp hành viên ở phía sau kéo nàng đi về phía Phán Quyết Đài, lúc đó nàng mới bừng tỉnh, hướng phía sau bắt đầu liều mạng giải thích.

“... Không phải... Không phải ta... Là Samuel... Tất cả đều là do Samuel”

Xong rồi... Hoàn toàn xong rồi... Sẽ chết... Chắc là... Nó sẽ chết.

"Đức Chúa Cha vĩ đại"

Thần lực trên người không ngừng rút ra, tiêu tán. Tầm mắt của nàng bắt đầu trở nên mơ hồ, thậm chí hoảng hốt, trong trí nhớ của nàng vẫn là bộ dáng tiểu thiếu niên, đều tựa như biến thành bộ dáng thanh niên. Ngay cả giọng điệu mềm mại như đứa trẻ mà nàng luôn luôn không cho là đúng cũng trở nên rõ ràng.

“... Eliza mặc dù phạm tội không thể tha thứ..."

Gương mặt thanh niên thần minh càng thêm xuất sắc, ngay cả giọng điệu nhẹ nhàng cũng tăng thêm một chút ý tứ không rõ. Hắn không quay đầu lại nhìn thần minh đã bị hắn hung hăng kéo xuống thần đàn, ngược lại dùng thần sắc thánh khiết, che đi ám sắc nồng đậm đến đáng sợ trong mi mắt rũ xuống kia.

“... Nhưng nàng ấy đã làm việc chăm chỉ cho nhân loại trong hàng ngàn năm, lần này ... Liền tha mạng cho nàng đi.”

"Nếu là Cha và các vị thần minh lo lắng..." Thần minh tinh xảo đến xinh đẹp ngẩng đầu lên, gợi lên nụ cười lừa gạt tất cả mọi người cực kỳ mê hoặc, ôn nhuyễn mà vô hại.

"Không đề phòng giao Eliza cho Seul trông coi"

"Seul, tuyệt đối... Sẽ không lơ là"



Nàng bị nhốt lại.

Cái gọi là quang minh cùng công chính chi thần vô sỉ ti tiện không chịu nổi kia, giả mù sa mưa đợi ngày quyết định nói những lời đường hoàng, sau khi giành được tín nhiệm của mọi người lại sau lưng vi phạm quy định, đưa nàng vào tẩm cung của hắn.

......

Được ca ngợi là Quang Minh thần điện hạ ngàn vạn năm khó gặp, có một vị tiểu điện hạ cực kỳ giống hắn, tiểu thần minh như bạch tuyết kia được tất cả các vị thần minh yêu thích.

Nhưng mà, lại không có một vị thần nào gặp qua mẫu thân của vị tiểu điện hạ kia. Nghe nói, vị điện hạ kia vẫn ở trong cung điện quang minh thần, chưa từng bước ra một bước.

Cũng có lời đồn, vị điện hạ kia, kỳ thật chính là người vạn năm trước đã bị Quang Minh thần tự mình nhốt ở thần điện, chưởng quản thần minh Dạ Nguyệt, Eliza điện hạ.

Nhưng bây giờ, ai sẽ đi tìm hiểu?

Kể từ khi hắn được sinh ra, hắn đã mơ ước một mặt trăng xa xôi, tâm trí xấu xa theo thời gian ngược lại càng thêm thối rễ, cho nên hắn quyết định kéo vầng trăng kia xuống, ôm vào trong ngực. Giống như một tên trộm đê hèn ẩn nằm ở một nơi mà chỉ có một mình hắn biết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp