Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 137: Tôi Đã Biến Kẻ Cuồng Chiến Tranh Thành Một Người Thâm Tình?!


8 tháng

trướctiếp

Một vườn hoa hồng nhỏ trong khu vườn phía sau cung điện của Murmansk, thực sự là điều duy nhất cô có trên thế giới này. Tại vùng đất cằn cỗi bị lãng quên kia, là cô từng chút một loại bỏ cỏ dại, sử dụng xẻng cẩn thận lật đất, và từ từ cải thiện đất. Cuối cùng xung quanh mảnh đất nhỏ này bao quanh hàng rào, bên trong bùn đất rắc hạt giống hoa hồng, chờ nó nảy mầm, sinh trưởng. Đến cuối cùng, mới rốt cục thu hoạch được một vườn hoa hồng nhỏ rực rỡ ướt át, bất quá, nếu nghiêm túc tính toán, kỳ thật ngay cả một mảnh vườn hồng nhỏ này cũng không thuộc về cô.

Dù sao tất cả tất cả những gì Murmanks đều thuộc về người thống trị tối cao vô thượng của vương quốc này, ngay cả cô cũng chỉ là một trong hàng trăm nô bộc, càng đừng nói, mảnh vườn hoa hồng nho nhỏ này còn nằm trong vương cung của Murmansk, mà nguyên nhân nó tồn tại, cũng là bởi vì cô muốn dỗ tiểu quỷ kia cao hứng, để cho mình sống thoải mái một chút mà thôi.

Cô không chỉ là một lần hoài nghi qua, vị Lance điện hạ này có bệnh tâm lý gì hay không. Không có nguyên nhân nào khác, thật sự là bởi vì từ nhỏ anh đã lộ ra hứng thú chiến tranh, bạo lực và máu tanh, có chút quá mức mãnh liệt, thậm chí quá cuồng bạo so với người cùng tuổi, khi những đứa trẻ khác còn nhiệt tình chơi các loại trò chơi cùng giải trí, anh đã học được cách nhìn chằm chằm lãnh thổ quốc gia mình trên bản đồ, hết lần này đến lần khác kích loạn chiến tranh. Lance cũng không thích các loại thể thao cùng nhạc khí cao nhã phổ biến trong xã hội thượng lưu, ngược lại thập phần nhiệt tình thô bạo, huyết tinh đánh nhau, cũng đắm chìm trong đó.

Hai năm cô vừa mới được phân công chăm sóc Lance hoàng tử, cô thật sự mỗi ngày đều phải chạy tới đấu trường, cũng thỉnh thoảng còn muốn kéo một ít người bồi luyện cho anh, tùy thời đều làm cho hoàng tử toàn thân đẫm máu.

Mặc kệ cô khuyên bảo như thế nào, nói xong phụ vương của anh sẽ tức giận, anh cũng chỉ là sau khi chờ cô lau xong máu tanh bẩn thỉu trên người anh, lại lập tức chạy tới những chỗ khác để thỏa mãn thú vui, mặt mày xinh đẹp ẩn chứa tuất khí hoang dã hơi nhướng lên, hướng về phía cô, nói:

 "Vô dụng thôi, Adeline."

"Một ngày không nhìn thấy những thứ đỏ tươi kia, ta sẽ khó chịu cả đêm đều không ngủ được."

Con ngươi tiểu thiếu niên xanh biếc quá mức, làm cho cô nghĩ đến rừng rậm u sâu ẩn chứa nguy hiểm. Anh đến gần cô, nói chậm rãi với cô:

"Và ta, cũng không muốn làm cho mình khó chịu."

Hoàng tử điện hạ chỉ cần một ngày không nhìn thấy màu sắc đẫm máu, sẽ khó chịu cả đêm không thể ngủ được. Trước khi mặt trời lặn mỗi ngày, Adeline lại đi chọn cho anh một đóa hồng xinh đẹp nhất bên trong, sau khi cắt tỉa những cái gai sắc bén, cô sẽ đặt ở đầu giường thiếu niên, hy vọng có thể dùng màu sắc tươi sáng cùng mùi thơm của hoa hồng này, thay thế màu sắc chói mắt cùng tanh khí của máu tanh kia...

Tuy cô vẫn kiên định cho rằng, đợi đến sau này vị Lance điện hạ này kế vị, anh nhất định sẽ là một vị bạo chúa. Nhưng cô cũng không không thừa nhận, cho dù là bạo quân, anh cũng là một vị bạo quân thích học tập. Mặc dù anh học tập, cũng vĩnh viễn chỉ liên quan đến chiến tranh và xâm lược, khi sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, Adeline liền rút ra cuốn sách từ trong tay thiếu niên trước bàn làm việc, đặt một ly sữa nóng trước mặt anh.

"Lance điện hạ, nghỉ ngơi một chút đi."

Thiếu niên không vì hành vi của cô mà tức giận, Chỉ thuận thế lười biếng tựa vào ghế phía sau, khẽ bĩu môi nhìn về phía cô.

"Sao lại là sữa? Adeline, ta đã sớm không còn là tiểu hài tử rồi."

Anh đương nhiên đã không còn là tiểu hài tử, ít nhất cô chưa từng thấy qua tiểu hài tử nào khi còn chỉ cao tới bụng ngựa, liền theo cha mình chạy tới chiến trường xem giết chóc, đều càng thêm hưởng thụ chiến trường so với rất nhiều cựu chiến binh dũng mãnh thiện chiến.

"Ngài đương nhiên không phải tiểu hài tử, Lance điện hạ." Cô phân phó John vẫn canh giữ trong thư phòng cả ngày, chân cũng sắp cứng đờ đi chuẩn bị nước nóng cho thiếu niên, sau đó càng đẩy ly sữa nóng kia tới trước mặt anh.

"Chuẩn bị sữa cho điện hạ, chỉ là bởi vì sữa có thể giúp ngủ ngon hơn mà thôi."

"Ta biết."

Lance uống cạn ly sữa nóng, cô thuận thế đưa cho anh một cái khăn ăn trắng như tuyết. Anh lại nhìn thấy khăn ăn đưa tới trước mặt, khẽ cười ra tiếng, một hồi lâu mới nhận lấy đồ, cười như không cười, mở miệng:

"Chỉ là Adeline, cô cũng thật sự là quá không có tình thú một chút."

Cô không để ý anh ngẫu nhiên nói ra một ít lời không giải thích được, chỉ tự nhiên tiếp nhận khăn ăn anh dùng xong, ý bảo cô đã chuẩn bị xong nước nóng, có thể lập tức đi tắm rửa.

Thiếu niên thấy bộ dáng của cô như vậy, cũng không nói thêm nữa, chỉ lười biếng đứng lên, đá rơi giày ngựa trên chân, đi đôi giày cô chuẩn bị trước cho anh. Đứng trước mặt cô, cúi đầu hỏi:

"Nếu cô muốn nghỉ ngơi sớm như vậy, còn hoa hồng của ta thì sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp