Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 126: Xuyên Thành “Đệ Đệ” Yểu Mệnh Của Nam Chủ (3)


8 tháng

trướctiếp

Đúng vậy, hắn lừa gạt con thỏ nhỏ trong lòng hắn, nhưng mà, vậy thì sao? Tống Hạc Khanh ôm người còn đang nghẹn ngào vào trong ngực. Sau đó, hắn cúi đầu, dùng môi nhẹ nhàng ma sát lên mặt người đang ngoan ngoãn cuộn mình trong ngực hắn. Do hiện tại, Ngu Tri Nam đang vô cùng cần cảm giác an toàn nên cô bất tri bất giác ôm lấy người nọ, vô ý cọ xát vào lỗ tai hắn. “. . . Nam Nam không cần sợ, ca ca sẽ vẫn đối xử tốt với Nam Nam..." Tất nhiên hắn sẽ đối xử tốt với cô rồi, vì đó là bạch nguyệt quang của hắn. Ở kiếp trước, hắn đã mất rất nhiều năm, ngày ngày suy nghĩ, đêm đêm trằn trọc. "Ca ca... làm sao ca biết được điều đó?” Người bị hắn tham luyến ôm vào trong ngực, hiển nhiên đã phục hồi tinh thần từ lời dụ dỗ trước đó của hắn. Cô giương mắt lên nhìn Tống Hạc Khanh, trên mắt cô còn mang theo vết nước trong suốt, vừa sợ vừa nghi ngờ nhìn hắn. Ngay cả thái độ có chút ỷ lại vào hắn như vừa rồi cũng chuyển thành do dự, thăm dò như muốn chống người rời đi. "Nam Nam đang không muốn tin cái gì vậy?" Tống Hạc Khanh nhìn người trước mắt, nhìn vẻ kinh hoảng giống như con thỏ nhỏ dựng thẳng lỗ tai của cô, thành thạo giả bộ bi thương, ngay cả ngữ khí cũng biến thành thanh âm trầm thấp. "Nam Nam chỉ cho phép mình có thể tới từ nơi khác, lại không tin ca ca cũng là người có thể luân hồi sao?" Quả nhiên, nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt người trước mắt, Tống Hạc Khanh sung sướng trong lòng, bắt đầu đồng ý lời nói của "đồ vật" kia. Quả thật, không ai có thể dễ dàng tiếp nhận việc chuyển kiếp từ thế giới khác đến đây.  "Nhưng ca ca lại là nửa điểm cũng không muốn làm lại lần này." Hắn nói dối vô cùng thành thạo, tự nhiên. Vẻ mặt ưu thương, cô đơn, giọng nói sầu muộn, chân thật giống như phát ra từ tận đáy lòng: “Rõ ràng ở kiếp trước, ca ca đã sống cùng Nam Nam lâu như vậy... Mà giờ đây, Nam Nam không nhớ gì, người nhớ rõ cũng chỉ có mỗi ca ca.” Người ngồi trong ngực hắn giờ lại giống như hoa trong mưa, nhu nhược tựa hồ lại thêm một chút mưa gió có thể triệt để phá hủy cô. Tống Hạc Khanh đương nhiên không muốn phá hủy gốc hoa kia, hắn muốn gốc hoa kia nở rộ trong lòng bàn tay hắn. Tống Hạc Khanh lại dễ dàng ôm người trước mắt vào trong ngực một lần nữa, giọng điệu thanh thanh, rõ mà nông, cực kỳ mê hoặc lòng người. "Nhưng mà không sao, cho dù muội không nhớ rõ, cho dù chỉ có mỗi ca ca biết thì…" "Ca ca cũng vẫn sẽ chăm sóc cho muội muội cả đời này. Giống như kiếp trước, một đời viên mãn…” Tống Hạc Khanh chậm rãi nói với người trong ngực hắn, nói rất nhiều chuyện kiếp trước, thật giả lẫn lộn. Hắn nói hắn cũng giống như kiếp này, bởi vì gặp được tiểu hài tử dám lớn mật gọi hắn hai tiếng ca ca ở Ngu phủ, cho nên mới mang người về phủ đệ của hắn ở kinh. Tuy nhiên, kiếp trước là do hắn đột nhiên kỳ tưởng[1]  nên mới mang hài tử xinh đẹp bệnh tật từ Dương Châu về, còn lâu mới có suy nghĩ nghiêm túc như kiếp này. Khi đó, hắn say lòng quyền mưu, nhưng cũng thỉnh thoảng lại nhớ tới đứa nhỏ được mình nuôi ở hậu viện, xinh đẹp lại nhu nhược, một tay hắn tuỳ ý là có thể khống chế. Cho nên, hắn biến đứa nhỏ kia thành sủng vật đáng yêu của mình. Mỗi lần phiền lòng, nhàm chán, sẽ cho người đưa cô đến, ôm ở trong lòng, giống như vuốt ve, cọ xát mèo con ngoan ngoãn. Nhưng mà, tiểu tử xinh đẹp kia hiển nhiên là rất bất mãn với hành vi của hắn, biểu hiện cụ thể là mỗi lần bị hắn gọi tới, đều mím chặt đôi môi hơi tái nhợt, nhanh chóng căng môi thành một đường thẳng. Khi Tống Hạc Khanh ôm lấy Ngu Tri Nam, muốn cô ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng hắn, cô lại thẳng tắp ưỡn người, nửa điểm cũng không chịu thỏa hiệp. Cho đến khi Tống Hạc Khanh trầm mặt, nhàn nhạt uy hiếp vài câu thì cô mới chịu mềm lưng, miễn cưỡng lui vào trong ngực hắn. Theo lý thuyết, Tống Hạc Khanh hẳn là rất nhanh sẽ mất hứng thú với sủng vật không nghe lời này, thậm chí sẽ đối với vật nhỏ không ngoan kia tức giận mới đúng. Thế nhưng, ở chung càng lâu, Tống Hạc Khanh càng thêm thích trêu chọc người luôn mím chặt môi kia. Hắn lại càng vui vẻ khi nhìn thấy cô quật cường thẳng lưng, cuối cùng mới tạm mềm người, ngoan ngoãn cuộn mình vào trong ngực hắn. Tống Hạc Khanh bắt đầu đắm chìm vào trong cảm giác mềm mại, ấm áp khi ôm lấy tiểu tử bệnh tật kia vào trong ngực. Hắn đã quen với việc vừa ôm tiểu tử vào trong ngực, vừa làm việc, mỗi một lúc còn muốn cho người đưa lên một đĩa điểm tâm mà người trong ngực thích, sau đó đưa đến bên môi người kia. Ngày này qua ngày khác, Tống Hạc Khanh càng thêm yêu thích gương mặt tái nhợt, xinh đẹp trong lòng, trong ngực hắn. Khi ấy, chân người nọ vừa vặn chỉ có thể buông xuống trên bắp chân hắn, thân thể lơ lửng, lắc lư... Sao có thể có một người như vậy, có thể yên tĩnh, nhu thuận như vậy... hợp tâm ý của hắn... Kiếp này, cô lại ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng hắn, còn đang do dự thăm dò hắn, đối xử với hắn cẩn thận giống như ở kiếp trước. Ngu Tri Nam phát hiện ra rằng hành xử như vậy có thể làm cho hắn không thích, từ kiếp trước, sinh sôi nảy nở uất khí ở đáy lòng, bởi vì cảm xúc như vậy, không ngừng bành trướng[2] . Tống Hạc Khanh ôm người trong ngực chặt hơn một chút, hắn luôn nhịn không được mà ôm người trong ngực ngày càng chặt hơn. Cho đến khi cánh mũi tràn ngập hơi thở muộn màng của cô, hắn mới phảng phất như được trấn an từ thống khổ thấu xương ở kiếp trước. Ở kiếp trước, hắn đã hoàn toàn mất cô. —————————————— Trong một khoảng thời gian rất dài trước kia, Tống Hạc Khanh đều cho rằng mình thích là nam nhân. Đúng vậy, thích. Sau khi phát hiện bản thân không thể tự kiềm chế mà mình đắm chìm trong đứa nhỏ kia, Tống Hạc Khanh phi thường thống khoái, không chút do dự thừa nhận sự thật này. Hắn cũng không phải là người thiếu quyết đoán gì, sau khi hạ quyết tâm, hắn càng để ý, càng muốn đưa con mồi yêu thích vào sào huyệt của mình, để cho tiểu gia hỏa bệnh tật đáng thương kia hoàn toàn thuộc về mình. Về phần là nam hay nữ, Tống Hạc Khanh nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa ra kết luận. Hắn thích người này hơn, thế nhưng, hắn đã dùng sai phương pháp. Hắn thượng vị lâu ngày, quyền khuynh triều dã đã lâu, đã sớm quen ban lệnh cùng thuận theo. Nhưng những thứ này không hề có tác dụng với người kia. Ngu Tri Nam... Khi đó tiểu gia hỏa Ngu Tri Nam cũng giống như bây giờ, đầu tiên liền dùng lý do bản thân là nam hài mà kiên định cự tuyệt hắn. Chỉ là... nếu cô thật sự là nam hài, thì thôi, hắn có lẽ còn không làm càn như vậy. Tuy nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cô chỉ vì giới tính như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại để cho hắn phát hiện ra thân phận nữ tử. Vì thế, hắn liền nhờ hoàng đế tứ hôn, khoái mã đi tới Ngu gia để thông báo hôn ước, cũng uy hiếp nếu có dị nghị, liền lập tức truy cứu Ngu phủ to gan lớn mật. Sau đó, chính là cường thủ hào đoạt không thể phản kháng, đặt tiểu gia hỏa ngay cả giãy dụa cũng nhu nhược vô lực kia ở dưới thân, để cho cô đứt quãng nghẹn trào khóc ở dưới thân hắn. *Khoái mã: nhanh nhanh chóng chóng. Khi mỗi lần chìm nổi khóc ở trong ngực hắn, cầu xin tha thứ cũng không có tác dụng, cô cũng sẽ nói chút lời sẽ làm cho hắn thập phần tức giận. Giống như bây giờ, cô lại thề son sắt rằng cô tuyệt đối không sống nổi năm nay. Tống Hạc Khanh cho rằng cô đang tức giận, cố ý muốn làm cho hắn tức theo. Dù sao thì tuy rằng thân thể cô mang theo bệnh yếu từ lúc cha sinh mẹ đẻ, nhưng hắn cũng đã tìm người điều dưỡng cho cô từ rất sớm. Gần đây, cho dù cơ thể của cô không cải thiện được đáng kể nhưng ít nhất cũng không chuyển biến nghiêm trọng hơn. Nhưng, tháng đó… đã làm cho Tống Hạc Khanh đều run sợ mỗi lần nhớ tới. Nội tạng đều nứt ra. Khi ấy, hắn trơ mắt nhìn người được hắn ngày ngày chăm sóc, thân thể của cô lúc đó giống như lá khô sau thu, ngày này qua ngày khác trở nên héo mòn. Mặc kệ dù cho hắn có phát điên tìm kiếm danh y, vơ vét dược liệu trân quý, ba bữa trong ngày đều uống thuốc bổ như thế nào, tất cả cũng đều vô ích… ... Về sau, hắn nhìn thấy trưởng công chúa, chất nữ của Hộ Quốc Tự. Trên người nữ nhân kia, Tống Hạc Khanh cảm thấy một loại cảm giác giống như trên người của Nam Nam, khiến hắn mơ hồ như mất kiểm soát. Rõ ràng là có biện pháp nhưng lại phảng phất như không thể nắm bắt được, bị ép đến bất lực. Hắn phải tốn một ít tâm tư cùng thủ đoạn, mới bắt được nữ nhân kia, rồi mới biết được thứ gọi là cốt truyện kia. Đương nhiên, cũng biết một ít chuyện thú vị về bạch nguyệt quang của hắn, còn có, cái thứ khiến bạch nguyệt quang của hắn chết đi, gọi là 'Hệ thống'... Một đời không viên mãn như vậy, Tống Hạc Khanh tự nhiên sẽ không nói cho muội muội biết. Hắn khẽ vỗ về người trong ngực, khoác áo choàng lên người cô, để tránh tiểu tử bệnh nhược của hắn lại bị cảm lạnh. Sau đó, với giai điệu nhẹ nhàng, Tống Hạc Khanh nói với người trong lòng những lời nói dối "thiện chí" này. Hắn thật sự mềm lòng với sự theo đuổi lâu dài của mình, nhưng cũng lo lắng về cốt truyện, sợ rằng cô sẽ thực sự mắc bệnh nan y mà qua đời giống như trong cốt truyện. Nhưng mà, hắn lại không hoàn toàn tin vào cốt truyện. Tống Hạc Khanh cho gọi rất nhiều danh y, tìm rất nhiều dược liệu trân quý, ngày ngày điều dưỡng thân thể cho cô. Cuối cùng, mặc dù cơ thể của cô vẫn còn bệnh tật, nhưng tốt xấu gì cũng không cần phải lo về cuộc sống với hắn trong nhiều năm. Nhưng, hắn lại có một số hối tiếc... Ngu Tri Nam cúi đầu, nhìn về phía bụng của mình, nghe hắn nói: "Đáng tiếc thay, ở kiếp trước, muội cuối cùng cũng không thể mang thai đứa bé." Không hiểu sao, cô có hơi đỏ mặt. Nhưng mặc dù vậy, cô vẫn còn có hơi do dự, thử hỏi hắn xem làm sao để biết những điều trước kia trong thế giới ban đầu của cô. Cô là một đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi. Theo lời của trưởng viện phúc lợi, cha mẹ cô hẳn là đã tra ra bệnh tiên thiên[3]  mà cô đã mang theo từ khi sinh ra. Họ sợ nuôi cô không sống nổi, cũng không nuôi nổi cô, mới vứt bỏ cô ở trước cửa viện phúc lợi, sau đó, cô quả thật không thể vượt qua sự tra tấn của bệnh tật. Ở độ tuổi xấp xỉ so với bây giờ, cô liền chết ở trên giường bệnh không có người trông coi, ngay sau đó, liền đi tới nơi này. Không biết vì sao, nội tâm của cô lại sinh ra nghi vấn khiến cô không ngừng điên cuồng suy nghĩ. Nếu ở thế giới thực, cô đã chết đi, vậy tại sao cô còn muốn trở về nữa đây? Là trở về có thể sống lại sao? Vậy không phải vẫn sẽ kéo theo một thân thể ốm yếu sao? Còn nữa, thứ gọi là cốt truyện mà cô đã nhận được từ khi đến đây, rốt cuộc là từ đâu đến? Tại sao cô lại tin rằng cô sẽ chết? Tống Hạc Khanh nhìn mặt mày người trong ngực dần dần tràn ngập nghi hoặc, trong mắt vẻ u ám càng nặng. Nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút chần chờ, giống như là đang do dự chuyện gì. Quả nhiên, sự chú ý của cô đã bị hắn kéo trở về. Vì vậy, hắn lại hài lòng, tiếp tục biên soạn những lời nói dối mà chỉ có hắn mới biết được chân tướng, "Bởi vì ở kiếp trước, muội cũng không tin ca ca." Hắn cúi đầu, làm ra một bộ dáng ảo não lại hối hận: "Cho nên ca ca đã làm ra một số chuyện sai trái." "... Chuyện sai trái gì vậy? " “Mỗi lần muội muội muốn chạy trốn hay làm ra một số chuyện khiến ca ca mất hứng thì đều sẽ bị ca hung hăng trừng phạt." Hắn kề sát vào bên tai người trong ngực, chậm lại giọng điệu, ngữ khí ái muội:  "... Ở trên giường.” Tống Hạc Khanh hài lòng nhìn vành tai đỏ ửng của người trong ngực, lại nhân cơ hội dỗ dành: "... Chuyện trước kia, cũng là Nam Nam vừa khóc, vừa nói cho ca ca biết ở trên giường..." “... Nhưng lần này, ca ca sẽ không làm bất kỳ chuyện xấu nào với muội cả... Ca ca vẫn sẽ đối xử tốt với Nam Nam..." ...... Lừa gạt thì sao, nói dối thì sao? Tống Hạc Khanh nhìn chăm chú vào người kia. Cô quẫn bách, càng lúc càng chui vào trong ngực hắn, không ngừng nắm chặt tay áo hắn, trong lòng nhịn không được mà phát ra tiếng than thở Từ lâu, rốt cục cũng được toại nguyện. Người luôn thoát khỏi sự khống chế của hắn, kiếp này sớm đã bị hắn nắm bắt. Kiếp này, cho dù Ngu Tri Nam muốn hắn đội lốt cừu non mãi mãi, chỉ cần cô thích, chỉ cần có thể có một đời viên mãn với cô thì hắn sẵn sàng giả vờ cả đời. Hắn và cô... chắc chắn sẽ viên mãn. ———————————— Ngu Tri Nam thực sự đã sống sót qua tháng đó, thậm chí đã sống đến mùa hè năm nay, nhưng cơ thể vẫn còn yếu. Mọi chuyện vẫn như thường ngày, chỉ có điều, Tống Hạc Khanh gần đây trông coi cô càng thêm nghiêm ngặt hơn một chút. Hắn vốn là một người có trong tay dục vọng cực mạnh, chỉ là hiện tại, càng lúc càng học được cách che giấu. Năm nay trong cốt truyện ban đầu, vốn là một năm mà quyền thế trong triều bắt đầu biến động mãnh liệt. Hai năm trước, trưởng công chúa Từ Hộ Quốc tự hồi cung, thế lực sau lưng khá lớn, đứng[4]  ở phủ quốc công và phủ tướng quân. Khi vừa hồi cung, nàng ta liền đoạt đi một phần thủ hạ của Tống Hạc Khanh. Các thuộc hạ của Tống Hạc Khanh đều rất lo lắng, sợ trưởng công chúa đột nhiên hồi cung để chống lại tiểu hoàng đế không có thực quyền đang ngồi trên điện kia. Tuy nhiên, trưởng công chúa đã hồi cung hai năm, chẳng những không có chút đau lòng cho ấu đệ của nàng ta, ngược lại còn ngang ngược, bất kính với tiểu hoàng đế, lên tiếng khiêu khích vũ nhục, thậm chí còn hà khắc đánh mắng. Nếu nói rằng Tấn vương chỉ biến tiểu hoàng đế kia thành con rối thì trưởng công chúa này chính là coi tiểu hoàng đế như một thứ đồ chơi có thể tùy ý đánh mắng, vũ nhục. Đôi khi, nàng ta đối xử ác độc với tiểu hoàng đế đến mức làm cho những người khác đều không đành lòng nhìn thẳng. Nhưng một nữ nhân đáng ghét, vũ nhục như vậy, cũng buông lỏng cảnh giác với ngay cả thuộc hạ của Tống Hạc Khanh, lại điên cuồng phản công trong một năm này. Vì ấu đệ, cũng là tiểu hoàng đế hữu danh vô thực kia, mà nàng ta đã trải ra một con đường máu tươi đầm đìa, có thể khiến cho hoàng đế nắm thực quyền dù cho có phải dùng đến tính mạng của nàng ta. Mà vị trưởng công chúa này, chính là nữ chủ của quyển sách "Cùng chàng trở thành hoàng đế". Sở dĩ nói là tiền kỳ, bởi vì ba năm sau khi nàng ta chết với tư cách trưởng công chúa, mới lại sống lại trong thân xác của một vị nữ tử quan gia khác, tiếp tục câu chuyện cùng nam chủ. Khi nữ chủ làm trưởng công chúa, thân là nam chủ, tiểu hoàng đế rất hận nàng ta. Nhưng mà, sau khi nàng ta chết đi, tiểu hoàng đế mới biết tất cả những gì nàng làm cho hắn ta, trong những hận ý này liền trộn lẫn rất nhiều thứ không rõ ràng. Ba năm sau đó, nam chủ mỗi đêm đều khó ngủ, trong lòng hận nữ chủ, chỉ thiếu chút nữa không thể trừng trị thi thể của nàng ta. Hắn ta hận nữ chủ, hận nàng ta vì đã vũ nhục hắn, rồi lại làm bộ làm giả mù thì tốt hơn, dùng mạng của mình đổi lấy chút thực quyền kia cho hắn. Vì vậy nên mới có thể làm cho hắn ta trằn trọc khó ngủ như thế, ngày ngày không được vui vẻ. Hắn ta hết lần này đến lần khác tự nói với mình. Nếu nàng ta không làm chút chuyện vô dụng này thì cuối cùng hắn cũng có thể nắm quyền. Tiểu hoàng đế hết lần này đến lần khác cho rằng nữ chủ đã làm việc vô ích, hắn ta không cần, cũng không nên lúc nào cũng nhớ nhung nàng ta ở trong lòng. Nhưng mà, suy nghĩ chân chính trong lòng hắn ta như thế nào, lại không ai có thể biết được. Chỉ là, ba năm sau, nữ chủ sống lại trong thân xác người khác, sau khi bị hoàng đế phát hiện ra, hắn ta liền lập tức bắt nữ chủ về bên người mình, hoàn thành nửa sau của văn án ngược đãi tình cảm sâu đậm. ... Tính toán ngày tháng, khoảng thời gian này hẳn là ngày trưởng công chúa phản công, Tống Hạc Khanh bận rộn ở trong triều, mấy ngày nay vẫn đi sớm về khuya, cũng nhiều lần dặn dò cô không được rời khỏi phủ, vả lại tăng cường hộ vệ trong phủ, nhưng dưới tình huống như vậy, cô lại nhìn thấy vị trưởng công chúa kia. Nữ nhân bắt Ngu Tri Nam rất thông minh, nàng ta không có mang cô đi tới những nơi hẻo lánh khác, hoặc là trực tiếp chạy trốn, kinh động tới cảnh vệ trong phủ. Mà là vào phòng của cô, lại giả dạng thành thanh âm của cô, để cho hạ nhân bên ngoài không nên tới gần, quấy nhiễu cô nghỉ ngơi. Nhưng mà, nàng ta vẫn rất chật vật, trên người mặc trang phục cưỡi ngựa để dễ dàng hành động. Có thể là do chạy trốn, cho nên bề ngoài có vẻ rất lộn xộn. Mái tóc buộc cao trên đầu cũng rối tung, có vài sợi rơi xuống trán nàng ta. Tuy nhiên, mặc dù như vậy, nàng ta vẫn đẹp mắt như trước. Nàng đẹp trai, là cái loại đẹp đến diễm lệ, lộng lẫy này, có lẽ nhận thấy cô sẽ không giãy dụa chạy trốn, toàn thân căng thẳng đến mức ăn cả ngã về không, nên nàng ta mới buông lỏng tay, vẫn che miệng cô:  "Ngươi..." Ngu Tri Nam có hơi nghi ngờ, nhưng cô không biết làm thế nào để hỏi. Bởi vì, trong cốt truyện mà cô tiếp nhận, lúc này, nữ chủ, thân là trưởng công chúa hẳn là đã chết rồi mới đúng. “Ta liền nói... làm sao có thể xuất hiện sơ hở lớn như vậy?" Tuy nhiên, còn chưa đợi cô nghi hoặc mở miệng. Người phụ nữ cực kỳ cao, mảnh khảnh, lồi lõm đứng trước mặt cô liền cắt ngang lời nói của cô. Nàng ta tiến lại gần cô, đôi mắt xếch lên như mắt mèo, phảng phất trời sinh nên cao cao tại thượng, ngay cả thanh âm kia, đều mang theo khí thế áp bách ở thượng vị:  "Thì ra, do ngươi mà cốt truyện đã bắt đầu rối lên.” Nghe nàng ta nói, cô không tự chủ được mở to mắt. Nhưng không đợi cô làm ra bất kỳ phản ứng nào, người nọ liền tiếp tục nhanh chóng nói ra: "Ta là người làm nhiệm vụ giống như ngươi, chẳng qua ta làm nhiệm vụ nữ chủ, ở thế giới này, ta chính là trưởng công chúa Tống Thiêm Ý. Nguyên bản, ta hẳn là đã làm xong cốt truyện của trưởng công chúa, hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi thế giới này." Trên mặt Tống Thiêm Ý tràn đầy vẻ lo lắng, khẩn trương, bối rối, không ngừng chú ý về phía cửa sổ, tốc độ nói cũng càng lúc càng nhanh lên. “Nhưng hiện tại xảy ra một chút sơ hở, nội dung truyện đã loạn. Tống An Chương, tên súc sinh kia hoàn toàn điên rồi, hắn cướp đi hệ thống của ta, muốn bắt ta lại." Nàng ta không ngừng chú ý động tĩnh ngoài cửa, tâm tình càng thêm kích động, khoảng cách với cô cũng càng lúc càng gần, cho đến khi bắt được hai tay của cô. "Ta mặc kệ ngươi vì sao thoát ly nhiệm vụ, nhưng hiện tại ta nhất định phải rời khỏi nơi này." Ánh mắt người phụ nữ mặt mày diễm lệ, sáng quắc, nhìn chằm chằm vào cô. Tinh thần của Ngu Tri Nam đã căng thẳng đến tận cùng. "Nhanh chóng để cho hệ thống của ngươi... Hãy gửi hệ thống của ngươi cho ta đi!” "Khoan đã... Hệ thống?” Cuối cùng, cô cũng nói đầy đủ một câu sau khi gặp nàng ta:  "Hệ thống là gì?” Không nghĩ tới, những lời này lại chọc giận nàng ta. Khóe mắt lẫn đuôi lông mày của nàng đều nhiễm vẻ giận dữ, càng thêm sáng rực giống như một gốc hồng liên nở rộ.  "Đã đến bây giờ rồi, cũng đừng giấu diếm nữa!" "Hệ thống! Đó là hệ thống đưa ngươi đến thế giới này, giao nhiệm vụ cho ngươi, cho ngươi biết cốt truyện! Mau đưa nó ra! ” ...... "Muội muội của ta cũng không có hệ thống gì cả." Ngay khi mặt mày của Tống Thiêm Ý càng lúc càng lạnh đi, cô càng cảm thấy trong đầu rối loạn. Sau đó, lại truyền đến tiếng cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Tiếng kêu gào thét, còn có một thanh âm ôn hòa truyền vào trong, phá vỡ lời chất vấn của nữ tử trong phòng. Tống Hạc Khanh đứng ở cửa, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước, nhưng Tống Thiêm Ý bên cạnh cô liền cứng đờ thân thể trong nháy mắt nhìn thấy hắn. "Tống Thiêm Ý, không cần hồ nháo nữa" Nam nhân nhẹ giọng khuyên nhủ, khóe môi lại nhẹ nhàng gợi lên: "Dù sao, đứa cháu trai nhỏ kia của ta cũng sắp tới rồi." ——————————————— Tống Thiêm Ý suy sụp như thi tang khi bị thiếu niên tràn đầy vẻ u ám, tàn nhẫn mang đi. Trong phòng lại khôi phục vẻ an tĩnh, người nọ đi tới trước mặt cô, dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên, để cho tầm mắt của cô nhìn về phía hắn.  "Nam Nam nếu có gì muốn hỏi thì có thể hỏi ca ca." "Ta..."  Người trước mặt có đôi mắt hẹp dài, cho dù cố ý giả bộ ôn hòa, cũng khó thay đổi sự tối tăm sâu trong đáy mắt, cô không tự giác cụp mắt lại, nhưng vẫn hỏi: "Hệ thống, thứ mà nàng ta nói tới... là cái gì vậy? " “Cái thứ đó sao?" Tống Hạc Khanh có chút buồn rầu, giống như là không biết nên giải thích cho cô như thế nào. "Chung quy là muội không có, chỉ có nàng ta mới có. Chẳng qua, không biết làm sao, nàng ta lại hiểu lầm là muội cũng có." "Thật sao?" Cô theo bản năng hỏi ngược lại.  "Muội muội lại không tin ca ca sao?" Người đứng đối diện cô hơi nheo mắt lại, khiến người ta không thấy rõ thần sắc đáy mắt hắn.  "Vậy thật đáng tiếc, nguyên bản, ca ca còn nói chờ thời gian bận rộn này qua, liền dẫn Nam Nam về Dương Châu một chút..." Ngữ điệu của nam nhân rõ ràng là nhẹ nhàng, cô lại giống như nghe được ý uy hiếp áp bức từ bên trong. Vì thế, cô trầm mặc xuống. Một lúc lâu sau, lại mở miệng, cũng là vì một người khác. "Vậy... Ca ca có thể giúp trưởng công chúa không?” “Giúp nàng, vì sao?” "Bởi vì... Bởi vì..." "Suỵt ~ không được nha.” Tống Hạc Khanh đến gần người trước mặt, đầu ngón tay khẽ đặt ở giữa đôi môi mềm mại phấn nhạt kia, dừng lại lời của cô:  "Tiểu cháu trai của ta, hiện tại chính là một tên điên không gì sánh được đâu." "Nếu là ai có ý đồ cướp người từ trên tay hắn, hắn sẽ... làm cho người ta liều mạng.” Hắn tự nhiên sẽ không đi giúp Tống Thiêm Ý, bởi vì miễn là Tống Thiêm Ý chạy trốn từ bên cạnh Tống An Chương, thế gian này lại có thêm một biến số. Mà hắn, tuyệt đối sẽ không cho phép biến số có khả năng ảnh hưởng đến hắn và muội muội. Tống Hạc Khanh mâu sắc thâm sâu, ôm người trước mặt vào trong ngực. Hơn nữa, hắn đã giao dịch cùng tiểu cháu trai điên cuồng kia. Hắn dạy cho Tống An Chương phương pháp giữ lại Tống Thiêm Ý, mà Tống An Chương thì sẽ tìm ra thuốc có thể triệt để chữa khỏi muội muội cho hắn sau khi hiểu được 'Hệ thống' kia... Người bị hắn ôm vào trong ngực đã trở nên nhu thuận mềm mại hơn do thói quen, làm cho hắn không nhịn được muốn thở ra tiếng. Hắn nhịn không được mà ôm người trong ngực chặt hơn, khom lưng cúi đầu, ngửi sâu ở cổ người kia. Một lúc lâu sau, mới tham luyến lại mê say, lười biếng mở miệng: "Muội muội, chờ qua một thời gian nữa, chúng ta trở về Dương Châu một chuyến đi." "Ca ca sẽ có được sự đồng ý của phụ thân cùng di nương muội muội, sau đó, xin hoàng thượng tứ hôn..." Giọng nói cúi người bên tai cô thấp đến mức gần như nỉ non, lại phảng phất mỗi chữ đều nặng như gõ vào trong lòng cô: "... Đến lúc đó, chúng ta liền thành hôn." ———————————— Năm Vĩnh Hưng thứ mười, Tấn vương Tống Hạc Khanh rời khỏi kinh thành, lui về Tây Nam ở ẩn, có khuynh hướng ly khai với tân hoàng đế. Vào mùa xuân năm nay, Tống An Chương đã dần trưởng thành thành bộ dáng thanh niên, cuối cùng cho người nhanh chóng đưa thuốc tới cho Tấn vương vùng Tây Nam. Sau khi thuộc hạ cung kính rời khỏi đại điện, thanh niên mặt mày xinh đẹp, u ám kia xoay người đi vào thiên điện, ôm lấy người xinh đẹp đến mức trương dương vẫn đang dựa vào cửa sổ, đôi mắt khẽ nhắm, nỉ non: "Tỷ tỷ..." Mà trải qua nửa tháng ngày đêm bôn ba không ngớt, rốt cục sứ giả cũng tới phủ Tấn vương nằm ở nội địa Tây Nam, tiến thẳng vào phủ đệ. Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy Tấn vương khí thế bức người ở hậu viện, lại hơi bị chút ngăn trở. Người kia trước sau như một, chỉ ôn hòa trước mặt Tấn vương phi, ngũ quan sắc bén, sâu sắc mà lại tuấn mỹ, đường viền môi mím thành đường thẳng. Hắn chỉ liếc mắt nhìn, sứ giả sắp lên tiếng bẩm báo ý đồ liền im lặng. Nhưng khi tầm mắt của Tống Hạc Khanh lại quay lại nhìn người đang cuộn mình ngủ say trong lòng hắn, sắc mặt lại cực kỳ ôn hòa. Sứ giả nửa quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu nhìn nữa, chỉ liếc thấy người nọ đứng dậy ôm người trong ngực vững vàng tiến về phía trước. Lúc đưa người trong ngực vào trong phòng, hắn mới ra cửa, trầm giọng mở miệng: "Dứt lời." ... Tống Hạc Khanh nói dối, lừa muội muội của hắn. Nhưng mà, vậy thì sao đây, chỉ cần hắn có thể duy trì lời nói dối này cả đời, như vậy thì đây cũng chỉ là một lời tiên tri tốt đẹp mà thôi.
Không làm được

Không làm được

Không làm được

Không làm được

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp