Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 7: Đòi tiền


1 năm

trướctiếp

Diệp Mạn kinh ngạc nhìn hai người trước mặt. Họ là người tốt, cô biết chứ, nhưng thật sự không thể ngờ rằng, ấy thế mà họ còn lo lắng cả về công việc của cô, bởi vì, thậm chí những người mà cô gọi là người nhà kia, họ cũng chưa từng để tâm đến bất kì điều gì, không thì cô đã trở thành nhân viên chính thức từ lâu rồi.

Ở cái địa phương nhỏ bé này, xã hội tình người, mọi người đều quen thuộc với nhau, ngẫu nhiên tìm đại hai người thì cũng đã có họ hàng xa với người đứng đầu nhà xưởng. Nếu hai vợ chồng Diệp Quốc Minh thật lòng thì đã sớm bỏ sĩ diện, đi khắp nơi nối móc quan hệ, bỏ thêm một khoản tiền, việc lên làm nhân viên chính thức cũng chẳng phải cái gì khó. Chỉ là thấy cô là con gái sớm muộn gì cũng gả cho nhà khác nên bọn họ mới ngại tiêu tốn ít tiền lẻ này.

Nhưng rõ ràng quản lý Triệu với cô bèo nước gặp nhau lại sẵn sàng vì cô mà hao phí cái ơn tình này, lòng Diệp Mạn cảm thấy vô cùng phức tạp.

Thế nhưng làm nhân viên chính thức thì có tác dụng gì cơ chứ? Vài năm nữa thôi rồi cũng tới lúc bị sa thải.

Nhớ tới sự ấm áp của vợ chồng nhà quản lý Triệu, Diệp Mạn đã luôn muốn nhắc nhở bọn họ một chuyện, nhưng lại không biết phải mở lời ra sao, hôm nay trùng hợp nói tới, cô thuận tay lấy từ trong túi ra một tờ giấy gấp xếp gọn gàng, đưa tới mặt họ: "Hai người xem cái này trước đi."

Đây là lần trước khi Diệp Mạn đọc báo nhìn thấy ở bản tin tháng tám, nhìn thấy bài viết này cô bừng tỉnh, thì ra doanh nghiệp nhà nước phá sản đóng cửa cùng một thời điểm, công nhân bị sa thải hàng loạt thật ra đã sớm có điềm báo, chỉ là rất nhiều người đã xem nhẹ nó.

"Cái này là gì?" Quản lý Triệu nhận lấy tờ giấy, xem qua một chút, sáu chữ "Thông cáo doanh nghiệp phá sản" đập vào mắt, bên dưới là một bài viết sơ sài rất ngắn, chỉ vài trăm chữ, viết rằng tỉnh Thẩm Dương đã tổ chức một buổi họp báo chính trị, tuyên bố ba công xưởng chính thức phá sản.

Xem xong, phản ứng đầu tiên của quản lý Triệu là không tin nổi: "Đây là báo của tòa soạn nào, sao dám đăng tải lung tung như vậy…"

Nhưng khi nhìn tới tên nhà báo, ông chợt im bặt.

Im lặng một lúc, quản lý Triệu cũng không quá để tâm, suy cho cùng tại chức mười mấy năm chuyện gì cũng từng trải qua rồi, còn về lợi, hại của nhà xưởng, cũng không phải là hai năm này mới bắt đầu có hao tổn, đã qua bao năm rồi, ông không còn hiếm lạ gì nữa.

"Tam Ni à, con cũng đừng tự dọa mình. Nhà xưởng của chúng ta lớn thế này, hơn nghìn công nhân, liên quan tới sinh nhai của hàng ngàn hộ dân, sao nói phá sản là phá sản được!"

Thím Triệu cũng nói: "Đúng đấy, Tam Ni, bao nhiêu năm nay, chẳng phải nhà xưởng vẫn vận hành từ năm này qua năm khác đó sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện, lãnh đạo của nhà xưởng nhất định sẽ sớm có thông báo thôi, con đừng nghĩ lung tung nữa, về nhà ngủ một giấc, tỉnh dậy là không sao nữa rồi."

Đây ý là hôm nay cô chịu ấm ức nên mới lo lắng không đâu sao. Diệp Mạn có chút bất đắc dĩ, nhưng mà cô cũng có thể hiểu được, hiện nay các tỉnh trên địa bàn cả nước vẫn chưa hề có tiền lệ các doanh nghiệp nhà nước đồng thời đóng cửa, họ không tin cô cũng là lẽ đương nhiên, cô cũng chẳng kì vọng họ sẽ vì một tờ báo mà tin lời cô nói, chuyện này cứ từ từ vậy.

"Vâng ạ, trời cũng tối rồi, quản lý Triệu, thím, con xin phép về trước đây ạ, hôm nay cảm ơn hai người nhiều lắm." Diệp Mạn đem cất tờ giấy vào túi rồi đứng dậy.

Hai vợ chồng tiễn Diệp Mạn ra ngoài khu nhà, vừa hay cùng ra ngoài đi gọi con mình đang rong chơi ở ngoài về.

Một nhà mấy người đi trên đường, thím Triệu đồng tình nói: "Ông ở xưởng chịu khó chăm sóc Tam Ni một tí, cô bé đáng thương, bị người nhà dọa cho một trận rồi."

"Biết rồi mà, mấy việc nặng nhọc cũng đâu có kêu mấy cô bé như vậy đến làm đâu." Quản lý Triệu kêu oan.

***

Cốc Tiểu Mẫn sau khi chạy ra khỏi nhà liền đi tới nhà họ Diệp.

Vừa mới đi tới gần nhà máy sản xuất giày da thì nhìn thấy Diệp Bảo Hoa đang lén la lén lút lêu lổng ở bên ngoài, cô ta lập tức chạy đến, kéo tai cậu ta nói: "Giỏi lắm Diệp Bảo Hoa, anh lại dám chơi xỏ nhà tôi, có phải anh muốn đường ai nấy đi với tôi không?"

"Nào có, đương nhiên là không rồi. Bà cô của anh ơi, nhẹ tay chút, tai của anh sắp bị em kéo đứt rồi nè, nhẹ chút, nhẹ chút…" Diệp Bảo Hoa đau đến hít một hơi, miệng liên tục xin tha.

Cốc Tiểu Mẫn buông tay, môi bĩu lên, nước mắt như sắp tràn ra khỏi hốc mắt, ào ào tuôn rơi: "Muốn ở bên em, thế mà nhà anh lại còn lừa nhà em? Hôn lễ hôm đó, khách khứa đều đến đông đủ rồi nhà anh lại hủy bỏ hôn lễ, anh có biết là nhà em đã mất mặt lắm không? Người ta còn không biết mà nói ra nói vào anh trai em, bố mẹ em chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện của hai đứa mình nữa đâu."

Diệp Bảo Hoa cũng rất oan ức: "Anh cũng không ngờ chị ba của anh lại đột nhiên trở mặt như vậy. Tuần trước rõ ràng là chị ấy đã đồng ý rồi, hôm nay lại đột nhiên nói không gả nữa, anh còn làm gì được nữa?"

Cốc Tiểu Mẫn tức mà không nói ra được, nhưng chẳng phải cô ta cũng đã biết Diệp Bảo Hoa là loại người như thế nào rồi sao? Đối với người khác, có lẽ Diệp Bảo Hoa sẽ không phải sự lựa chọn tốt nhất, nhưng với cô ta thì ngược lại, chí ít gả cho cậu ta thì cô ta vẫn có thể quản lý được, chẳng bị thiệt thòi gì. Bằng không để người nhà chỉ hôn, ngoài việc được nhiều sính lễ ra, trừ cậu ta thì chưa hẳn còn ai phù hợp với tâm ý của cô nữa cả.

"Vậy anh nói phải làm sao bây giờ? Ngày trước anh nói chị ba đối xử với anh tốt nhất, nhất định sẽ không để anh thiệt thòi, rồi giờ thì sao? Anh không biết đường đi cầu xin chị ta à?"

Diệp Bảo Hoa gãi gãi đầu, ngập ngừng nói ra một bí mật: "Chị ba… không biết biết chuyện em không hề có thai từ đâu, chị ấy biết là anh sẽ không sao cả cho nên mới phản đối như vậy."

Cốc Tiểu Mẫn mở to mắt, nhìn lại cái tên con trai ngốc nghếch này, không biết nói sao cho phải. Diệp Tam Ni biết chuyện thì cũng là việc của chị ta, sao có thể vô tâm vô phế như vậy được chứ? Còn biết là cậu ta không sao, này còn làm việc lớn gì nữa chứ!

Kỳ lạ là đến gần chót mới hủy hôn không gả nữa thì ra là muốn trả thù nhà họ, còn ngu ngốc tưởng rằng mọi chuyện đã ổn thỏa rồi sao?

"Sao chị ta lại biết, là anh nói với chị ta à?"

Diệp Bảo Hoa lắc đầu: "Oan uổng quá, anh đâu có ngu, sao lại đi nói cho chị ấy được. Anh cũng không rõ là chị ấy biết chuyện từ đâu nữa."

Cốc Tiểu Mẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, chuyện này, ngoài cha mẹ, anh hai và Diệp Bảo Hoa ra thì chẳng còn ai biết nữa. Người nhà họ đều không để lộ ra ngoài, Diệp Bảo Hoa cũng không nói, vậy sao Diệp Tam Ni lại biết được?

“Thế nhà anh ngoài anh ra thì sao? Còn ai biết chuyện này nữa không?" Cốc Tiểu Mẫn truy hỏi.

Diệp Bảo Hoa dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn cô ta: "Cha mẹ anh mà biết, anh bị ăn đòn chắc luôn!"

Cũng đúng, cô ta bị người nhà này chọc tức mà ngu luôn rồi. Nhà họ Diệp mà biết sự việc này, sao có thể không màng điều kiện gì mà gả Diệp Tam Ni cho anh hai.

Không biết là tốt rồi, không thì chẳng cứu vãn nổi nữa luôn. Cốc Tiểu Mẫn nhất thời nghĩ ra cách làm cho người nhà nguôi giận, cô ta kéo tay áo của Diệp Bảo Hoa: "Hôm nay gia đình em mất mặt như vậy không nói, lại còn bày ra mười mấy bàn tiệc rượu, đều lãng phí hết rồi. Đây đều là do nhà anh đột ngột hủy bỏ hôn ước đó, nếu anh còn muốn ở bên em, anh phải nghĩ ra cách đền bù đi."

"Đền kiểu gì?" Diệp Bảo Hoa hỏi.

Cốc Tiểu Mẫn nói ra yêu cầu của mình: "Đầu tiên, cha mẹ anh phải thành khẩn đến trước mặt cha mẹ và anh hai em bồi lễ xin lỗi, còn có tiền nhà em bỏ ra đãi tiệc, nhà anh phải chi trả hết, vì tất cả do nhà anh hại hết đó."

Mười mấy bàn tiệc, này phải tiêu hết mấy trăm tệ ấy chứ. Diệp Bảo Hoa nhẩm trong lòng không tin nổi: "Sao nhiều tiền thế, cha mẹ anh sẽ không đồng ý đâu."

Cốc Tiểu Mẫn trừng mắt: "Anh ngốc quá đi, cha mẹ anh cũng đâu có biết chuyện em mang thai là giả đâu, vì đứa cháu đích tôn này họ sẽ đáp ứng thôi. Ngược lại thì anh hãy nói là, tiền của cha mẹ anh sau này cũng để lại cho anh thôi, chúng ta chỉ là tiêu số tiền đó trước thôi mà. Sao nào, được ở bên em, ít tiền này anh cũng không dám tiêu à?"

Diệp Bảo Hoa phủ nhận: "Sao thế được, vậy lát nữa về nhà anh sẽ nói với cha mẹ."

"Ừm, anh về nhà nói rõ với họ, nếu như họ đánh anh thì anh cứ chạy đi, đừng có đứng ngơ ra đó cho họ đánh nghe chưa, không là em đau lòng lắm đó." Cốc Tiểu Mẫn nhỏ nhẹ kéo tay cậu ta, mặt toàn vẻ đau lòng.

Diệp Bảo Hoa vô cùng vui vẻ, khí khái nam nhi trỗi dậy, vỗ ngực nói: "Em cứ yên tâm đi, anh không có ngốc vậy đâu!"

Cốc Tiểu Mẫn liếc cậu một cái: "Thế thì tốt, em có cách này, đảm bảo anh sẽ không bị đánh đâu…"

***

Nhà họ Diệp là một gia đình bình thường, không dễ dàng gì mới có được chút tiếng nói thì ngày hôm nay đã mất sạch rồi, lại còn mất trắng toàn bộ tiền đãi rượu. Vậy nên dù trong nhà có rau có thịt, mọi người cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống.

Sau khi đem trả bàn ghế mượn từ xóm trên, Mao Xảo Vân mới nhận ra trong nhà thiếu mất một người: "Bảo Hoa đâu? Lại chạy đi đâu rồi?"

Diệp Đại Ni nghĩ ngợi một lát, lắc đầu: "Không rõ nữa, hồi trưa đã không thấy đâu rồi, đến bây giờ vẫn chưa có về ạ."

"Nó đi lâu như thế rồi, mấy người là chị gái mà cũng không biết tìm nó về à, chẳng có chút lương tâm nào hệt như Tam Ni, đúng là, đẻ con gái làm gì cơ chứ, toàn là nuôi thay cho nhà khác." Mao Xảo Vân giận chó đánh mèo mỉa mai.

Nghe xong, Diệp Nhị Ni cúi đầu, im lặng tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.

Diệp Đại Ni có chút không vui, định lên tiếng cãi lại nhưng nhìn lại trên bàn đầy ắp thịt thà, chị ta đành đổi giọng, nịnh nọt nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, lúc nãy chẳng phải do chúng ta bù đầu bù cổ quá hay sao? Con đi tìm nó về ngay đây."

Mao Xảo Vân hài lòng nói: "Chỉ có con mới lo cho thằng bé thôi."

Diệp Đại Ni lại giả dối an ủi bà ta vài câu, sau đó cởi tạp dề, đang chuẩn bị ra ngoài tìm thì lại thấy Diệp Bảo Hoa nhợt nhạt quay về, cúi đầu thất thiểu đi vào.

Mao Xảo Vân liền đứng phắt dậy chạy lại nắm tay thằng bé: "Bảo Hoa, con đi đâu vậy, mẹ tìm mãi mà không thấy con đâu, đói rồi hả, mẹ hâm lại đồ ăn cho con nhé!"

Diệp Bảo Hoa nắm lấy tay bà, lí nhí đáp: "Mẹ, không cần đâu ạ, con không muốn ăn."

Con trai cưng không muốn ăn, sao thế được, Mao Xảo Vân bỏ giẻ lau bàn qua một bên, ngồi cạnh thằng bé, dịu dàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì à? Nói mẹ nghe, có mẹ ở đây, con không phải lo gì hết!"

Diệp Bảo Hoa nhéo nhéo đùi mình, đến khi đau chảy nước mắt mới nói: "Mẹ, con không muốn ngồi tù đâu, sẽ làm mất mặt ba mẹ, hai người đừng nhớ thương con, là do con trai không hiểu chuyện, xin lỗi hai người…"

"Ơ kìa, con nói vớ vẩn cái gì thế?" Mao Xảo Vân nhanh chóng ngắt lời cậu: "Có mẹ đây rồi, mẹ không để con vào tù đâu, con nghe ai nói tào lao gì đấy? Có phải nhà họ Cốc đã làm gì không?"

Diệp Bảo Hoa khóc thút thít nói: "Lúc nãy Tiểu Mẫn đến nói nhỏ với con, bảo là cha mẹ với anh cả của cô ấy đang rất bực mình, muốn đi tố cáo con tội quấy rối. Cô ấy sợ con bị bắt liền đến đây nói cho con, bảo con về quê lánh mặt một thời gian."

"Tiểu Mẫn đúng là tốt bụng, tất cả là do con bé Tam Ni, sao mẹ lại sinh ra thứ con gái này cơ chứ, biết thế lúc mới đẻ cho nó đi đời luôn cho rồi." Mao Xảo Vân tức tối nói, mắng Diệp Mạn một lượt, lại gọi Diệp Quốc Minh đang hút thuốc trong phòng ra: "Cha nó đâu, hôm nay nhà mình bị nhà họ Cốc xúc phạm nặng nề, ông nói chúng ta phải làm sao đây?”

Diệp Quốc Minh bực bội, hút xong điếu thuốc phất tay: "Làm sao là làm sao? Trốn được một lúc rồi có trốn được cả đời không. Giờ chỉ bỏ ra chút đồ tốt bịt miệng người ta thôi chứ sao, chuẩn bị chút tiền, chúng ta đến nhà họ Cốc thưa chuyện."

Trong bụng của Cốc Tiểu Mẫn đang mang dòng máu nhà bọn họ, điều này có nghĩa là đang nắm giữ đời sau của cả nhà họ Diệp. Huống chi, chuyện lành sắp tới lại còn hủy hôn ước, lộ ra ngoài thì cũng là nhà họ chịu thiệt.

Mao Xảo Vân hiểu rõ: "Nhưng mà, vừa mới tiêu hết tiền quà cáp rồi, nhà mình làm gì còn tiền nữa đâu."

Hôn sự còn chưa bàn xong, mặc dù đã đặt tiệc mừng rượu, nhưng vì danh tiếng nhà họ Diệp đã bị ảnh hưởng ít nhiều, bọn họ cũng chỉ đành phải hoàn lại sính lễ, tránh việc họ hàng làng xóm chỉ trỏ sau lưng.

Lúc này lại nảy sinh vấn đề, Diệp Quốc Minh hơi đảo mắt, liếc thấy hai đứa con gái lớn của mình: "Các con cũng thấy rồi đấy, hôm nay nhà ta có chuyện lớn, rõ ràng là hai con chị gái, làm sao có thể nói là không muốn giúp em trai được, các con mỗi người đưa cho ta 200 tệ, xem như là cho cha mẹ vay nợ đi."

Thấy rắc rối lại bay sang người mình, Diệp Nhị Ni chùi chùi tay vào tạp dề, nếu biết sớm vậy thì không thèm gì mấy miếng thịt này mà bỏ về luôn cho rồi, giờ thì hay rồi, lỗ to luôn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp